Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Chúa Tại Thượng

Chương 111: Chương 111:



Đêm đó, lượng nước Quý Thính nấu trước đó đều được dùng hết Thân Đồ Xuyên mới dẫn nàng đi nghỉ.
 
Quý Thính đờ đẫn hồi lâu, che bụng lại bắt đầu lo lắng: “Sẽ không mang thai chứ?”
 
“Có mỗi một lần, không chuẩn thế đâu.” Thân Đồ Xuyên dỗ dành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính lườm hắn một cái: “Chỉ một lần?”
 
Thân Đồ Xuyên cong khoe môi lên: “Nếu nàng thực sự lo lắng thì mai ta bảo thái y bốc thuốc cho nàng.”
 
“...Không được, bây giờ các thái y bận làm chuyện lớn, ta không có mặt mũi hay sao mà bảo bọn họ bốc loại thuốc ấy.” Quý Thính phản đối không chút nghĩ ngợi.
 
Thân Đồ Xuyên vén lọn tóc còn hơi ướt của nàng ra sau tai: “Ta cũng không thích nàng cứ dùng thuốc như thế, chờ qua trận ôn dịch này thì hỏi xem có biện pháp để nam tử uống thuốc hay không.”
 
“Qua ôn dịch là có thể tiếp tục uống thuốc dưỡng sinh, trước kia kỳ kinh nguyệt của ta luôn không đều đặn, từ sau khi uống loại thuốc đó thì chuẩn hơn không ít, ta nghĩ vẫn dùng tốt.” Quý Thính đổi tư thế nằm khác: “Là phương thuốc do Dự Chi kê, ta rất yên tâm.”
 
“Hóa ra phương thuốc hắn cho.” Giọng Thân Đồ Xuyên bỗng lạnh đi.
 
Quý Thính biết hắn đang nghĩ gì nhưng lúc trước nàng đã từng nói mình và Dự Chi chỉ là tình huynh muội, hắn cứ tự tìm phiền não, vậy thì không liên quan gì tới nàng rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, kéo sự chú ý của hắn sang chuyện khác: “Nếu thực sự không may có một đứa thì ngươi định đặt tên là gì?”
 
“Chưa từng nghĩ tới.” Thân Đồ Xuyên thành thật trả lời.
 
Quý Thính cạn lời: “Sao ngươi còn bài xích chuyện sinh con hơn cả ta vậy chứ?”
 
“Không phải bài xích, là thực sự chưa từng nghĩ về chuyện này.” Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào mắt nàng: “Vốn dĩ ta nghĩ có lẽ cả đời này nàng cũng không tha thứ cho ta, thành hôn sinh con là chuyện ta chỉ có thể hy vọng xa vời.”
 
Quý Thính rảnh đến buồn chán, lười biếng nâng mặt hắn lên: “Vậy bây giờ ngươi có thể nghĩ đến.”
 
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên, suy ngẫm một lát rồi nói: “Điện hạ định để hài tử mang họ Thân Đồ hay theo họ mẫu thân?”
 
“Ta cũng không chú trọng mấy cái này, nếu ngươi muốn để nó theo họ Thân Đồ cũng được.” Quý Thính thuận miệng đáp.
 
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một lát: “Quý là tên nước, dường như càng thích hợp hơn một chút, vậy thì họ Quý, tên là Quý Giao đi, cái tên này có thể dùng cho cả nam và nữ, nghe cũng không tệ lắm.”
 

“Ngươi đừng nói với ta là vì mang thai ở Giao Huyền nên tên là Quý Giao luôn nha.” Quý Thính cạn lời.
 
Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói: “Có thể không?”
 
“Không thể.” Quý Thính quả quyết từ chối: “Nếu mang thai ở bờ sông, có phải ngươi định đặt là Quý Hà luôn không?”
 
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bỗng trở nên vi diệu: “Vậy con chúng ta có cơ hội mang tên Quý Hà không?”
 
“Ngươi đừng mơ.” Trên mặt Quý Thính không có biểu cảm gì: “Ngày mai tìm thái y ninh một bát canh tránh thai, đời này bổn cung đoạn tuyệt với tình yêu, tuyệt đối không sinh con cho ngươi.”
 
Thân Đồ Xuyên bị nàng chọc cười, ôm nàng thật lâu không chịu buông ra, lúc đầu Quý Thính banh mặt nằm đấy nhưng dần cũng bật cười theo.
 
Khi hai người ở bên nhau luôn vui vẻ nhưng ngày mai thức dậy lại là một trận ác chiến. Di chuyển người nhiễm bệnh đã làm suốt ba ngày, rốt cuộc cũng đến đợt cuối cùng.
 
“Mấy nhà trước đó đã kiểm tra mấy lần rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc không có gì che giấu.” Chu Tiền nhẹ giọng thở dài, hai bên gò má hóp vào không ít: “Bây giờ tất cả mọi người đều ỷ vào lương thực cứu nạn mà lương thực đã dùng hết một nửa rồi, cũng đến lúc dâng tấu xin thêm lương thực.”
 
“Ta đã viết tấu xong cho người gửi đi rồi.” Quý Thính nhíu mày: “Chu đại nhân vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi, còn lại mấy nhà để bổn cung và phò mà đi là được.”
 
“Vi thần không mệt.” Chu Tiền vội đáp.
 
Quý Thính bất đắc dĩ: “Nghỉ ngơi đi, Giao Huyền vẫn cần ngươi làm chủ, không thể mệt đến bị ốm được.”
 
Chu Tiền hơi do dự, cuối cùng cũng đồng ý, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên, hai người dẫn nhóm sai dịch ra ngoài.
 
Từ lúc nàng đến, đám sai dịch gần như không nghỉ lúc nào, thời gian qua lâu, bọn họ càng không còn sức, thậm chí có hai người vì sức khỏe không tốt mà nhiễm phải ôn dịch, bây giờ đã vào khu nhà trống ở rồi.
 
Thấy bọn họ càng ngày càng tiều tụy, Quý Thính biết sức chống đỡ của họ đã đến cực hạn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì e là kiệt quệ mà chết.
 
“Hôm nay giải quyết nốt những người còn lại, từ mai chia các nhà theo ký hiệu, bảo bọn họ tuân theo khung giờ đã định sẵn đến trước cổng nha môn nhận lương thực.” Thân Đồ Xuyên biết nàng đang lo chuyện gì nên đề xuất ý kiến.
 
Quý Thính mím môi: “Dù phần lớn bệnh nhân đã được đưa đến khu nhà trống rồi nhưng không ai biết còn ai giấu diếm không, nếu người nhiễm bệnh đi nhận lương thực cùng người bình thường…”
 
“Không sao đâu, chia khung thời gian, người cũng phân chia ra, chắc hẳn không có chuyện gì đâu.” Thân Đồ Xuyên nói.
 
Quý Thính trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Đây cũng là một ý hay, chỉ có thể làm như thế thôi.”
 
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi bắt đầu đi làm việc chính. Bận đến tận tối cuối cùng chỉ còn lại hai nhà cần kiểm tra, Quý Thính ung dung nói với nhóm sai dịch: “Các vị cực khổ rồi, kiểm tra xong hai nhà này thì về nghỉ hết đi, đợi đến mai dân chúng tự đi nhận lương thực thì đỡ hơn nhiều.”
 

“Điện hạ và phò mã mới cực khổ, mấy ngày nay chịu không ít lời mắng mỏ.” Đám sai dịch quen thân với bọn họ hơn nên nói chuyện không cẩn trọng như trước nữa.
 
Quý Thính mỉm cười, tự mình đi gõ cửa nhà dân nhưng nàng gõ hồi lâu cũng không thấy có ai ra, nàng dần nhíu chặt lông mày lại.
 
“Điện hạ, để ta.” Thân Đồ Xuyên kéo nàng về phía sau rồi đạp một phát lên cánh cửa.
 
Trong sân trống không, không hề có bóng người nào.
 
“Hôm trước ta đến tuần tra vẫn thấy người ở trong nhà này, sao hôm nay lại không có người?” Một sai dịch khó hiểu.
 
Một sai dịch khác lên tiếng: “Chẳng lẽ trốn rồi?”
 
“Không thể nào, cho dù không có những cấm vệ quân canh giữ ở bên ngoài, chúng ta đóng chặt cổng thành rồi, không một ai ra được.” Có người lập tức bác bỏ.
 
Quý Thính đã đoán ra gì đó, bình tĩnh nói: “Vào xem là biết ngay.”
 
“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên vươn tay ngăn nàng lại: “Để ta đi là được.”
 
Quý Thính dùng tâm trạng phức tạp nhìn hắn, đẩy tay hắn ra, đi thẳng vào gian nhà giữa, những người còn lại nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo, bắt đầu tìm kiếm từ gian nhà giữa, cuối cùng cũng tìm được người nhà này trong một gian phòng.
 
Cả lớn lẫn bé có năm, sáu người đều chen trên một cái giường, mặt người nào cũng đen xì, rõ ràng là trúng độc mà chết.
 
Quý Thính nhìn thi thể đầy đất, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng đầu ngón tay không kím nổi run lên, một lúc sau thì xông ra ngoài nằm nhoài ra cạnh cái giếng bên cạnh nôn mửa.
 
Vẻ mặt những người khác cũng không tốt, mấy ngày nay bọn họ chịu không ít mắng chửi nhưng không thể ngờ rằng sẽ có người tình nguyện cả nhà tự sát cũng không chịu giao người nhiễm bệnh ra.
 
Thân Đồ Xuyên sầm mặt đi tới cạnh Quý Thính, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, Quý Thính lặng người một lúc mới lẩm bẩm: “Là ta hại chết bọn họ.”
 
“Ý này do ta đưa ra, không liên quan tới điện hạ.” Thân Đồ Xuyên đáp.
 
Quý Thính: “Nếu không có một đao ta chém xuống bắt tất cả mọi người giao nộp người nhiễm bệnh ra thì bọn họ sẽ không bị ép đến bước đường cùng thế này, đều tại ta…”
 
“Không liên quan gì đến điện hạ.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
 
Vành mắt Quý Thính ửng đỏ, một lúc lâu sau rũ mắt xuống: “Đi thôi, còn một nhà.”
 
“Điện hạ…”
 
Thân Đồ Xuyên vừa mở miệng, đống củi khô chất đằng sau vang lên một tiếng, ánh mắt rét lạnh của hắn liếc về bên kia: “Ai? Đi ra!”
 
Quý Thính cũng nhìn về phía đó, đám sai dịch rút đao ra cảnh giác bước từng bước tới.
 
Không lâu sau, đằng sau đống củi khô xuất hiện một nữ nhân gầy gò, trên mặt còn quấn vải rách, thấy bọn họ thì vội vàng quỳ xuống: “Các vị đại nhân tha mạng, các vị đại nhân tha mạng!”
 
“Ngô tẩu?” Một sai dịch trong số họ ngạc nhiên hỏi: “Sao tẩu lại ở đây?”
 
“Ta, ta... Trong nhà hết đồ ăn rồi, ta muốn tới lấy một ít.” Ngô tẩu biết mình đang trộm đồ nên giọng càng ngày càng nhỏ.
 
Quý Thính nhìn sai dịch: “Ngươi quen nàng ta?”
 
“Thưa điện hạ, quen, phu quân tẩu ấy bán mì vằn thắn, là nhóm người đầu tiên vào khu nhà trống.” Sai dịch trả lời.
 
Ngô tẩu nghe xưng hô của hắn với Quý Thính thì vành mắt càng đỏ hơn, khổ sở van xin: “Điện hạ tha mạng, trẻ con trong nhà không thể nhịn đói, lượng lương thực mỗi ngày không đủ ăn, ta thực sự không còn cách nào khác, thấy người ở nhà này đều chết rồi nên mới đến tìm ít thức ăn...”
 
“Ngươi có tìm thấy không?” Quý Thính hỏi.
 
Nước mắt Ngô tẩu không nén nổi rơi xuống: “Không, nhà bọn họ không có gì cả.”
 
Quý Thính đã sớm đoán ra được, im lặng một lúc rồi chậm rãi mở miệng: “Chỗ bổn cung có lương thực, ngươi đến lấy hai cân nấu cháo cho đám trẻ trước đi, ngày mai là có thể đến cổng phủ nha nhận đồ ăn rồi.”
 
“Đa tạ điện hạ!” Ngô tẩu vội nói.
 
Quý Thính quay đầu nhìn sai dịch: “Có phải nàng ta chính là nhà cuối cùng rồi không?”
 
“Đúng vậy.” Sai dịch trả lời.
 
Quý Thính đáp một tiếng, để lại hai người xử lý thi thể của nhà này rồi nhìn về phía Ngô tẩu: “Đi thôi.”
 
Mặc dù Ngô tẩu không biết bọn họ muốn làm gì nhưng vẫn vội vàng đáo một tiếng, dẫn bọn họ đi về phía nhà mình. Như lời nàng ta nói, trong nhà có hai đứa trẻ năm, sáu tuổi, mặc dù hai đứa trẻ không lớn nhưng đứa nào cũng được nuôi trắng mập, chắc hẳn ăn cũng khỏe, lần phát lương thực này là phát theo đầu người, mấy đứa nhỏ như chúng không cho nhiều, chẳng trách nhà bọn họ không đủ ăn.
 
Quý Thính nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở nhánh cây trong góc nhà, dù là cành cây nhưng lại được cẩn thận đặt vào trong rương, có vẻ rất được quý trọng, nàng không khỏi hiếu kỳ: “Đây là gì vậy?”
 
“Là thanh chi.” Ngô tẩu trả lời: “Nấu nước sẽ có vị ngọt, để cho đám trẻ uống.”
 
Quý Thính khẽ gật đầu, thu tầm mắt lại: “Bây giờ trong nhà chỉ có ba người các ngươi?”
 
“Thưa điện hạ, đúng vậy.”
 
“Không có người nhiễm bệnh chứ?” Quý Thính lại hỏi.
 

Mắt Ngô tẩu lóe lên: “...Không có, cha đám nhỏ đã đến khu nhà trống rồi, trong nhà chỉ có ba người bọn ta, điện hạ hỏi người nhiễm bệnh làm gì?”
 
“Người nhiễm bệnh thì phải đến khu nhà trống, nếu cố tình ở lại trong nhà thì nhà đó không được phát lương thực nữa.” Một sai dịch giải thích cho nàng ta.
 
Ngô tẩu vội hỏi: “Không có, không có người nhiễm bệnh!”
 
Quý Thính đánh giá nàng ta một lát, cuối cùng ra hiệu bằng ánh mắt cho nhóm sai dịch đi lục soát. Đám sai dịch không dám lơ là, cẩn thận lục soát một lượt rồi quay lại, khẽ lắc đầu với Quý Thính một cái.
 
Quý Thính nhíu mày, nàng luôn cảm thấy Ngô tẩu này hơi kỳ lạ, nhưng không tìm thấy người nhiễm bệnh nên chỉ đành bỏ qua.
 
Khi ra khỏi nhà này, nhóm người đi về phía phủ nha, Quý Thính căn dặn sai dịch tường đi tuần tra khu vực này, bảo hắn để ý đến nhà Ngô tẩu, sai dịch vội đáp ngay.
 
Mặc dù giữa đường có chuyện không vui nhưng may là bây giờ nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, cả đám người bước đi ung dung hơn rất nhiều. Sai dịch quen biết Ngô tẩu nói: “Ngô tẩu cũng cưng chiều bọn trẻ quá, năm sáu tuổi rồi còn cho uống nước thanh chi.”
 
“Lớn rồi thì không thể uống nữa sao?” Quý Thính tò mò.
 
Sai dịch cười nói: “Không phải không thể uống, thứ này có mùi như sữa dê, hay được trộn với cháo cho trẻ chưa đủ một tuổi ăn, con nhà tẩu ấy lớn vậy rồi, uống nhiều quả thực không tốt.”
 
Quý Thính nghe hắn miêu tả mùi vị của thanh chi càng không nén nổi lòng hiếu kỳ. Thân Đồ Xuyên thấy sự chú ý của nàng đã rời sang chuyện khác thì lập tức lên tiếng: “Lúc trước ta từng thấy rất nhiều loại cành cây này, hay là ta về nấu một chút cho điện hạ nếm thử?”
 
“Ặc, không cần.” Người ta năm, sáu tuổi uống bị chê cười thế kia, nàng qua năm nay là hai mươi mốt rồi, nếu uống thì chẳng phải khiến người ta cười cho thối mũi sao? Quý Thính lườm hắn một cái, ra hiệu cho hắn không được nói nữa.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên xịu đi, trở lại chỗ ở vẫn đi nấu nước thanh chi, Quý Thính không nén nổi lòng hiếu kỳ, cẩn thận nhấp một ngụm, quả nhiên có vị hôi của sữa dê.
 
“Khó uống muốn chết.” Nàng nhíu mày đặt bát xuống.
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên: “Chắc điện hạ không thích vị sữa dê.”
 
“Quả thực không thích, mau mang đi đi.” Quý Thính giục.
 
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, nghe lời mang đi đổ, khi hắn quay lại thì thấy Quý Thính nổi mảng đỏ lớn trên mặt, trông như vết bỏng.
 
Quý Thính thấy hắn sững sờ thì khó hiểu: “Sao vậy?”
 
“Mặt điện hạ...” Nét mặt Thân Đồ Xuyên dần nghiêm túc.
 
Nửa canh giờ sau, thái y khám xong đóng hòm thuốc lại, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, dị ứng mà thôi.”
 
Quý Thính: “…”

 


Chương trước Chương tiếp
Loading...