Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Chương 30: Lâm Tri Ngải: Nếu như Tống Chu Thành dám ức hiếp tôi, tôi sẽ khiến cho Tống Chu Thành phải chịu mười loại cực hình
Giống như Tống Chu Thành, Trương Mậu cũng đang ngủ trưa ở nhà. Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Trương Mậu lay nhẹ Lâm Diệc Vân đang nằm ở bên cạnh, chau mày nói: "Giữa trưa nắng nóng ồn chết đi được, mở cửa mau lên."
Dứt lời, Trương Mậu tiếp tục nằm xuống ngủ. Lâm Diệc Vân chỉ đành bò dậy, mặc quần áo và mang dép vào, đi ra mở cửa.
Đầu tóc rối tung, cô cũng chẳng có tâm trạng quan tâm, dù sao thì chải chuốt cũng chẳng có ai nhìn. Làm sao còn có thể nhìn ra được hình bóng một nhị tiểu thư nhà họ Lâm trắng trẻo xinh đẹp nữa chứ.
Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám. Người đàn ông đó cầm trong tay phong bì, khi ông ta nhìn thấy người mở cửa là Lâm Diệc Vân có chút ngạc nhiên, bàn tay gõ cửa cũng dừng lại giữa chừng.
"Xin chào, đây là nhà của Trương Mậu phải không? Tôi tìm cậu ta có việc."
Lâm Diệc Vân gương mặt không chút biểu cảm khẽ gật đầu, quay người ra và hét lớn với Trương Mậu: "Đến tìm thầy này!"
Trương Mậu thì đã nghe ra được giọng nói của người đàn ông này từ nãy, chốc lát chẳng còn buồn ngủ nữa, vội vã bật ngồi dậy và nhanh chóng chạy ra cửa rồi nịnh hót mỉm cười nói với người đàn ông đó: "Anh Hoa, hôm nay không biết ngọn gió này đưa anh đến đây thế ạ."
Trương Mậu nói xong thì huơ tay với Lâm Diệc Vân vẫn còn đang ở bên cạnh: "Anh Hoa là đại ân nhân của tôi đấy, mau đi chuẩn bị trà nước cho anh Hoa đi."
Người đàn ông đeo kính ngồi xuống ghế mà Trương Mậu bê ra, ngồi vắt chéo chân rồi khẽ huơ tay với Lâm Diệc Vân: "Ây da, không cần khách sáo như vậy đâu, một lát nữa tôi còn phải quay về tòa soạn, tôi nói nhanh thôi."
Mặc dù người đàn ông đó nói như thế, Trương Mậu vẫn rót cho ông ta một tách trà: "Dạ vâng, có chuyện gì thế ạ, anh Hoa cứ việc dặn dò."
Người đàn ông đeo kính đẩy bức thư đó đến trước mặt Trương Mậu, trầm giọng nói: "Đây là tiền nhuận bút của cậu."
Nhìn thấy phong bì, Trương Mậu cầm lấy và liếc mắt nhìn, bỗng anh ta trừng to đôi mắt: "Sao lại nhiều tiền thế ạ?"
Tiền trong phòng bì này gần như là ba tháng tiền lương của anh ta, chẳng qua anh ta chỉ viết tiểu thuyết mười ngàn chữ, sao lại có tiền nhuận bút nhiều như thế!
Người đàn ông vừa uống trà vừa nói: "Lượng báo bán ra rất tốt, bên toà soạn quyết định cho cậu thêm một số nữa, muốn cậu viết nhiều một chút."
Gương mặt của Trương Mậu bỗng có chút do dự: "Anh Hoa, không phải là em không muốn viết nhiều hơn mà là ngày mai em phải quay về trường dạy, một ngày viết bốn ngàn chữ đã là giới hạn của em rồi ạ."
Sau khi anh ta bị thương thì xin nghỉ bệnh một tháng ở bên trường học. Ngày mai vừa hay là ngày anh ta quay lại trường dạy học.
Người đàn ông chau mày nhưng vẫn gật đầu: "Tóm lại là phải xem cậu thôi, quyển sách này hiện nay đang làm mưa làm gió khắp nơi, tiền nhuận bút của tòa soạn chúng tôi trả cho cậu cũng là cao nhất. Qua một khoảng thời gian nữa thì tiền nhuận bút hay gì đó chúng tôi sẽ không đảm bảo trả được cho cậu như thế nữa đâu."
Trương Mậu mỉm cười với người đàn ông đeo kính đó: "Cảm ơn anh Hoa đã ưu ái em, chỉ cần có thể viết thì em nhất định sẽ tăng ca để viết thêm chút nữa."
Tiền đề là không thể ảnh hưởng đến công việc của anh ta ở trường. Mặc dù tiền lương không cao nhưng đó là công việc chính ổn định nuôi sống anh ta.
Đợi đến khi người đàn ông đó rời đi, Trương Mậu nhanh chóng mở phong bì ra và đếm tiền. Chấm một tí nước bọt vạch đếm từng một tờ tiền, nụ cười trên mặt Trương Mậu càng ngày càng rõ.
Lâm Diệc Vân vẫn còn ở bên cạnh cũng chăm chú nhìn số tiền trong tay của Trương Mậu, đợi sau khi anh ta đếm xong mới ngồi xuống đối diện Trương Mậu, nhẹ nhàng nói: "Vừa hay trong nhà cũng hết tiền sinh hoạt phí rồi, số tiền này đến đúng lúc thật."
Trương Mậu cũng mỉm cười nói theo: "Đúng đó, số tiền này không dễ dàng gì mà có được phải bảo quản thật tốt."
Lâm Diệc Vân bèn xoè tay ra trước mặt Trương Mậu: "Vậy thầy đưa tiền cho em đi ngày mai em đến ngân hàng gửi."
Nụ cười trên mặt Trương Mậu dần sượng cứng, chau mày nhìn về phía Lâm Diệc Vân: "Bây giờ là thời đại mới, đều là do đàn ông quản lý chuyện tiền bạc, cho em hai tờ để làm sinh hoạt phí, còn lại tôi sẽ tự giữ."
Vốn dĩ Lâm Diệc Vân còn định hỏi Trương Mậu về cây trâm vàng anh ta hứa sẽ mua cho cô ta nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc này của Trương Mậu, cô ta chỉ đành giấu câu hỏi đó vào trong, con tim cũng chợt lạnh buốt.
Lúc đầu cô ta đã mang hết của hồi môn của mình cho Trương Mậu, lại mang những trang sức mẹ cô ta cho đi cầm cố vì đổi lại sinh hoạt phí cho Trương Mậu.
Bây giờ Trương Mậu có chút tiền lại đề phòng cô ta, còn nói gì mà thời đại mới đàn ông phải quản lý tiền bạc. Đúng là nhảm nhí vô cùng.
Ánh mắt của Lâm Diệc Vân dần trở nên lạnh lùng, Trương Mậu cũng cảm nhận được có gì đó không đúng mới vội nói thêm: "Em là đại tiểu thư, trước giờ không biết đồ dùng trong nhà đắt thế nào, tôi cũng chỉ sợ em tiêu một thoáng thì hết, chẳng qua tôi cũng đang suy nghĩ cho tương lai của chúng ta mà thôi."
Lâm Diệc Vân khẽ gật đầu, cô ta vẫn khẽ mỉm cười với Trương Mậu, chỉ có điều nụ cười đó lại trông vô cùng gượng gạo. Trong lòng cô ta đã chào hỏi hết tổ tiên mười tám đời của Trương Mậu rồi.
Khi một người nào đó trong tim họ chỉ toàn là bạn, vậy thì đối với cô ấy bạn nói gì cũng đúng. Nhưng chỉ cần trái tim người đó dần nguội lạnh vậy thì dù bạn làm gì, trong mắt mắt cô ấy đều là tội lỗi.
"Ông chủ, lấy giúp tôi những quyển truyện thịnh hành nhất gói lại hết."
Mặt trời vừa xuống núi, Lâm Tri Ngải đã kéo tay của Tống Chu Thành, chạy đến tiệm sách. Nhìn thấy ông chủ tiệm sách chuẩn bị đóng cửa, Lâm Tri Ngải chỉ có thể hét lớn.
Lâm Tri Ngải vừa dứt lời, phía sau cũng vang lên tiếng của một cô gái, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo chút gì đó quyến rũ: "Ông chủ, lấy giúp tôi một quyển "Kinh hoa yên vân*"."
Lâm Tri Ngải quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy một cô gái trẻ mặc bộ sườn xám màu lam nhạt.
Cô gái ấy trắng trẻo xinh đẹp, mái tóc ngắn ngang vai, còn uốn tóc xoăn thời thượng, trông rất tinh nghịch đáng yêu.
Cơ thể với đường cong xinh đẹp ẩn hiện bên dưới bộ sườn xám ấy, chiếc eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết càng tuyệt hơn.
Cô gái ấy còn mỉm cười dịu dàng với cô và nhẹ nhàng thốt lên một câu: "Em đã nhìn thấy anh từ phía xa rồi, em còn tưởng là ai thì ra là anh A Thành!"
Câu "anh A Thành" vang lên yểu điệu, âm mũi dày cùng với chút cảm giác nũng nịu.
Ngay lúc Lâm Tri Ngải vẫn đang nghi ngờ anh A Thành từ miệng của cô gái này là ai thì giọng nói của Tống Chu Thành ở bên cạnh đã vang lên: "Đi mua sách với Tri Ngải, nghe anh của em nói lần này em về thì không định đi nữa nhỉ?"
Cô gái khẽ gật đầu, đáp một tiếng "Vâng".
Cô gái chuyển tầm nhìn sang Lâm Tri Ngải, rồi mỉm cười tươi tắn với nàng: "Đây là chị dâu ạ, trông thật xinh đẹp. Chỉ có điều..."
Lâm Tri Ngải bất giác chau mày, bèn hỏi thẳng cô gái đó: "Chỉ có điều cái gì?"
Cô gái đó che miệng cười, nhẹ đáp: "Chỉ có điều chiếc váy này nhìn hơi già ấy, thời đại nào rồi, sao còn có người mặc loại váy này vậy!"
Lâm Tri Ngải vội cau chặt mày bước đến bên cạnh cô gái đó, rồi chống hông và trách cứ: "Nhà cô ở biển hay sao? Quan tâm gì nhiều vậy hả?"
Cô gái này đáng ghét thật đấy, vừa mới xuất hiện mà đã chê bai chiếc váy của cô rồi.
Cô gái đó cũng thấy ngượng nên vội mỉm cười rồi khẽ gật đầu với Tống Chu Thành: "Ba em và anh của em cứ ở nhà nhắc đến anh mãi thôi, có thời gian thì hoan nghênh anh và chị dâu đến nhà em chơi."
Nói xong, ông chủ cũng lấy ra cuốn sách của cô gái đó cần, cô gái trả tiền xong thì cũng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng khuất xa của cô gái đó, Lâm Tri Ngải khó chịu quát với ông chủ: "Rõ ràng là tôi đến trước cơ mà, dựa vào đâu mà ông đưa cho cô ta trước!"
Trông thấy gương mặt phẫn nộ của Lâm Tri Ngải, ông chủ mới phát hiện ra điểm bất thường nên đành liên tục gật đầu xin lỗi Lâm Tri Ngải: "Thật sự xin lỗi, tôi cứ nghĩ là cô mua nhiều sách hơn cô ấy, thời gian tìm cũng lâu hơn. Nên muốn đưa sách cho cô gái đó trước, để cô ấy khỏi phải đợi lâu."
Nghe ông chủ giải thích xong, Lâm Tri Ngải cũng chẳng nói gì nhiều, biểu cảm trên gương mặt thì vẫn chưa dịu đi.
Ngay cả khi ông chủ đã lấy ra hết những quyển sách mà cô muốn, còn hứa sẽ tặng thêm cho cô một quyển nhưng tâm trạng của Lâm Tri Ngải thì vẫn chẳng tốt lên được chút nào.
Sau khi trở về nhà, Lâm Tri Ngải càng nghĩ càng thấy bất thường, cô bèn quay đầu chất vấn Tống Chu Thành: "Tại sao cô ta gọi anh là anh A Thành!"
Trong tay Tống Chu Thành vẫn còn ôm một thùng sách, Lâm Tri Ngải đột ngột quay đầu, anh xém chút thì va vào cô.
Anh chỉ có thể đặt thùng sách lên chiếc ghế ở bên cạnh, thở hổn hển trả lời: "Em ấy là Vương Cảnh Phi, là em gái ruột của Vương Cảnh Văn đó. Từ nhỏ đã lớn lên cùng với bọn tôi, mấy năm trước em ấy mới lên Thượng Hải học."
Sau khi Lâm Tri Ngải gật đầu, chẳng nói thêm câu gì đã quay người bỏ đi. Chỉ có điều gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của cô lại khiến Tống Chu Thành chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Tống Chu Thành trở về phòng xong thì lấy ra một quyển truyện ở trong thùng, đưa cho Lâm Tri Ngải: "Không phải cô bảo muốn đọc truyện sao? Nè đọc đi!"
Lâm Tri Ngải khẽ nhướng mày, chợt lắc đầu: "Tâm trạng không tốt, không muốn đọc nữa."
Mức độ ngạc nhiên của Tống Chu Thành hệt như đang nhìn thấy nước sông Hoàng Hà chảy ngược vậy: "Cô bị sao thế?" Nhắc đến truyện cả buổi chiều rồi, sao mua về lại không thích đọc nữa!
Qua một lúc lâu sau, Lâm Tri Ngải mới ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, gắt giọng nói: "Sau này anh phải tránh Vương cái gì đó Phi xa ra một chút."
Giờ thì đến lượt Tống Chu Thành ngơ ngác, ngẩn người há hốc mồm: "Cô... cô đang ghen đấy à?" Bởi vì Vương Cảnh Phi gọi anh một tiếng "anh A Thành" hả?
Lâm Tri Ngải bèn trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, hất cằm lên rồi phẩy tay: "Tôi không có ghen!" Cô là tiểu công chúa cơ đấy, sao lại có thể ghen vì một người đàn ông chứ.
Chỉ có điều sau khi nói xong, Lâm Tri Ngải quay người leo lên giường nằm, quay lưng lại với Tống Chu Thành. Cũng không biết là muốn trốn tránh hay là xấu hổ, ngay cả cô cũng không biết vì sao.
Còn Tống Chu Thành thì cứ đứng yên một chỗ, một tay đưa lên sờ vào lồng ngực của mình, chăm chú nhìn về bóng hình của Lâm Tri Ngải, cho đến khi trời sập tối mới sực bừng tỉnh.
Lâm Tri Ngải ngốc nên có thể không biết. Nhưng làm sao anh có thể không cảm nhận được rằng Lâm Tri Ngải đang thích anh rồi, vậy nên mới hờn ghen như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tống Chu Thành đột nhiên có một niềm vui khó nói thành lời dâng lên. Nhưng nhiều hơn thế là sự lo lắng về tương lai sau này.
Anh đối với Lâm Tri Ngải cũng có tình cảm, nếu không cũng chẳng giữ cô ở lại bên cạnh mình. Nhưng anh nuôi dưỡng Lâm Tri Ngải như một thú cưng nho nhỏ bên cạnh.
Không ngờ Lâm Tri Ngải lại thích anh, vậy thì chứng tỏ Lâm Tri Ngải là một con người, một con người sống sờ sờ như thế, một người biết bộc lộ hỉ nộ ái ố của mình, biết thể hiện sự yêu thích của mình với một người khác.
Nếu như anh xác định muốn ở bên cạnh Lâm Tri Ngải, vậy thì anh phải chuẩn bị tâm lý ở bên cạnh một Lâm Tri Ngải ngốc nghếch cả đời, chăm sóc Lâm Tri Ngải cả đời. Anh sẽ phải chịu trách nhiệm với cô, chịu trách nhiệm với tương lai của bọn họ.
Tống Chu Thành càng nghĩ càng thấy hoang mang hoảng sợ, bởi vì căn bản anh chẳng biết tương lai sẽ như thế nào, hiện giờ anh vẫn chưa đủ dũng khí và thực lực để có thể đối mặt với tương lai của mình.
Tống Chu Thành như một cái xác không hồn bước lên giường. Vừa ghé sát vào lưng của Lâm Tri Ngải đã bị cô đạp cho một cái: "Cả người của anh đều là hơi nóng, tránh xa tôi ra."
Lần này Tri Ngải đạp rất nhẹ, anh có thể cảm nhận được, bởi vì Tri Ngải chỉ đạp anh ra đến mép giường.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn luôn quay lưng lại với anh, Tống Chu Thành chợt mỉm cười, dang tay ôm chặt lấy eo của Lâm Tri Ngải.
"Lúc trước em ôm tôi, sao không nói gì đi! Bây giờ em có ghét bỏ thì cũng muộn rồi!"
Nhà của bọn họ cạnh một ngọn núi lớn, ban ngày đúng là rất nóng nhưng đến tối sẽ có gió thổi từ phía ngọn núi sang. Lúc ngủ phải đắp một tấm chăn mới được. Vậy nên Lâm Tri Ngải nói người anh toàn hơi nóng là chuyện không thể nào.
Cứ cho bây giờ anh không ôm Tri Ngải, đợi đến khuya khi Tri Ngải say giấc, cảm thấy lạnh thì vẫn sẽ rúc vào người của anh mà thôi.
Bị Lâm Tri Ngải đá một cái đó cũng làm cho Tống Chu Thành hiểu ra. Dựa vào tình cảm bây giờ của anh đối với Lâm Tri Ngải, muốn anh từ bỏ anh cũng không thể làm được.
Nếu như đã không buông được vậy thì nắm chặt hơn chút nữa. Cả đời này Lâm Tri Ngải cũng đừng hòng thoát khỏi tay anh!
Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, đột nhiên Tri Ngải cảm thấy hoang mang, hình như cô đã thích Tống Chu Thành thật rồi.
Sao cô lại thích Tống Chu Thành chứ, cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng làm gì cả, có đôi lúc còn trẻ con hơn cả cô. Ngoài việc đối xử khá tốt với cô ra thì hoàn toàn chẳng có chút ưu điểm nào.
Lâm Tri Ngải càng nghĩ càng khó hiểu, càng nghĩ càng nghĩ không ra được lý do. Đến cuối cùng, cô chỉ cảm thấy đau đầu, Tri Ngải dứt khoát không nghĩ thêm nữa.
Mặc kệ anh ta đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng*. Nếu như Tống Chu Thành dám ức hiếp cô, cô sẽ khiến cho Tống Chu Thành phải chịu mười loại cực hình của nước Thục ngay!
Tống Chu Thành không hề hay biết rằng trong đầu Lâm Tri Ngải, anh đã bị lóc da một lần, rút gân một lần, còn bị cho vào nồi dầu sôi một lần.
Nếu như Tống Chu Thành biết được trong đầu Tri Ngãi đang nghĩ những thứ như vậy, chắc chắn sẽ sợ hãi tột cùng, làm sao còn dám ôm cô vào lòng cơ chứ.
—-----
[Chú thích]
*Kinh hoa yên vân - 京华烟云 (tựa gốc: Moment in Peking): là một tiểu thuyết lịch sử nguyên tác bằng tiếng Anh của Lâm Ngữ Đường. Cuốn tiểu thuyết đầu tay này của tác giả đề cập tới nhiều biến cố tại Trung Quốc những năm 1900–1938, bao gồm Phong trào Nghĩa Hòa Đoàn, Cách mạng Tân Hợi, Thời kỳ quân phiệt, sự xuất hiện của chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa cộng sản, cũng như sự bắt đầu của Chiến tranh Trung-Nhật.
*Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng - 船到桥头, 自然直: Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, chuyện đâu còn có đó.
Dứt lời, Trương Mậu tiếp tục nằm xuống ngủ. Lâm Diệc Vân chỉ đành bò dậy, mặc quần áo và mang dép vào, đi ra mở cửa.
Đầu tóc rối tung, cô cũng chẳng có tâm trạng quan tâm, dù sao thì chải chuốt cũng chẳng có ai nhìn. Làm sao còn có thể nhìn ra được hình bóng một nhị tiểu thư nhà họ Lâm trắng trẻo xinh đẹp nữa chứ.
Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám. Người đàn ông đó cầm trong tay phong bì, khi ông ta nhìn thấy người mở cửa là Lâm Diệc Vân có chút ngạc nhiên, bàn tay gõ cửa cũng dừng lại giữa chừng.
"Xin chào, đây là nhà của Trương Mậu phải không? Tôi tìm cậu ta có việc."
Lâm Diệc Vân gương mặt không chút biểu cảm khẽ gật đầu, quay người ra và hét lớn với Trương Mậu: "Đến tìm thầy này!"
Trương Mậu thì đã nghe ra được giọng nói của người đàn ông này từ nãy, chốc lát chẳng còn buồn ngủ nữa, vội vã bật ngồi dậy và nhanh chóng chạy ra cửa rồi nịnh hót mỉm cười nói với người đàn ông đó: "Anh Hoa, hôm nay không biết ngọn gió này đưa anh đến đây thế ạ."
Trương Mậu nói xong thì huơ tay với Lâm Diệc Vân vẫn còn đang ở bên cạnh: "Anh Hoa là đại ân nhân của tôi đấy, mau đi chuẩn bị trà nước cho anh Hoa đi."
Người đàn ông đeo kính ngồi xuống ghế mà Trương Mậu bê ra, ngồi vắt chéo chân rồi khẽ huơ tay với Lâm Diệc Vân: "Ây da, không cần khách sáo như vậy đâu, một lát nữa tôi còn phải quay về tòa soạn, tôi nói nhanh thôi."
Mặc dù người đàn ông đó nói như thế, Trương Mậu vẫn rót cho ông ta một tách trà: "Dạ vâng, có chuyện gì thế ạ, anh Hoa cứ việc dặn dò."
Người đàn ông đeo kính đẩy bức thư đó đến trước mặt Trương Mậu, trầm giọng nói: "Đây là tiền nhuận bút của cậu."
Nhìn thấy phong bì, Trương Mậu cầm lấy và liếc mắt nhìn, bỗng anh ta trừng to đôi mắt: "Sao lại nhiều tiền thế ạ?"
Tiền trong phòng bì này gần như là ba tháng tiền lương của anh ta, chẳng qua anh ta chỉ viết tiểu thuyết mười ngàn chữ, sao lại có tiền nhuận bút nhiều như thế!
Người đàn ông vừa uống trà vừa nói: "Lượng báo bán ra rất tốt, bên toà soạn quyết định cho cậu thêm một số nữa, muốn cậu viết nhiều một chút."
Gương mặt của Trương Mậu bỗng có chút do dự: "Anh Hoa, không phải là em không muốn viết nhiều hơn mà là ngày mai em phải quay về trường dạy, một ngày viết bốn ngàn chữ đã là giới hạn của em rồi ạ."
Sau khi anh ta bị thương thì xin nghỉ bệnh một tháng ở bên trường học. Ngày mai vừa hay là ngày anh ta quay lại trường dạy học.
Người đàn ông chau mày nhưng vẫn gật đầu: "Tóm lại là phải xem cậu thôi, quyển sách này hiện nay đang làm mưa làm gió khắp nơi, tiền nhuận bút của tòa soạn chúng tôi trả cho cậu cũng là cao nhất. Qua một khoảng thời gian nữa thì tiền nhuận bút hay gì đó chúng tôi sẽ không đảm bảo trả được cho cậu như thế nữa đâu."
Trương Mậu mỉm cười với người đàn ông đeo kính đó: "Cảm ơn anh Hoa đã ưu ái em, chỉ cần có thể viết thì em nhất định sẽ tăng ca để viết thêm chút nữa."
Tiền đề là không thể ảnh hưởng đến công việc của anh ta ở trường. Mặc dù tiền lương không cao nhưng đó là công việc chính ổn định nuôi sống anh ta.
Đợi đến khi người đàn ông đó rời đi, Trương Mậu nhanh chóng mở phong bì ra và đếm tiền. Chấm một tí nước bọt vạch đếm từng một tờ tiền, nụ cười trên mặt Trương Mậu càng ngày càng rõ.
Lâm Diệc Vân vẫn còn ở bên cạnh cũng chăm chú nhìn số tiền trong tay của Trương Mậu, đợi sau khi anh ta đếm xong mới ngồi xuống đối diện Trương Mậu, nhẹ nhàng nói: "Vừa hay trong nhà cũng hết tiền sinh hoạt phí rồi, số tiền này đến đúng lúc thật."
Trương Mậu cũng mỉm cười nói theo: "Đúng đó, số tiền này không dễ dàng gì mà có được phải bảo quản thật tốt."
Lâm Diệc Vân bèn xoè tay ra trước mặt Trương Mậu: "Vậy thầy đưa tiền cho em đi ngày mai em đến ngân hàng gửi."
Nụ cười trên mặt Trương Mậu dần sượng cứng, chau mày nhìn về phía Lâm Diệc Vân: "Bây giờ là thời đại mới, đều là do đàn ông quản lý chuyện tiền bạc, cho em hai tờ để làm sinh hoạt phí, còn lại tôi sẽ tự giữ."
Vốn dĩ Lâm Diệc Vân còn định hỏi Trương Mậu về cây trâm vàng anh ta hứa sẽ mua cho cô ta nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc này của Trương Mậu, cô ta chỉ đành giấu câu hỏi đó vào trong, con tim cũng chợt lạnh buốt.
Lúc đầu cô ta đã mang hết của hồi môn của mình cho Trương Mậu, lại mang những trang sức mẹ cô ta cho đi cầm cố vì đổi lại sinh hoạt phí cho Trương Mậu.
Bây giờ Trương Mậu có chút tiền lại đề phòng cô ta, còn nói gì mà thời đại mới đàn ông phải quản lý tiền bạc. Đúng là nhảm nhí vô cùng.
Ánh mắt của Lâm Diệc Vân dần trở nên lạnh lùng, Trương Mậu cũng cảm nhận được có gì đó không đúng mới vội nói thêm: "Em là đại tiểu thư, trước giờ không biết đồ dùng trong nhà đắt thế nào, tôi cũng chỉ sợ em tiêu một thoáng thì hết, chẳng qua tôi cũng đang suy nghĩ cho tương lai của chúng ta mà thôi."
Lâm Diệc Vân khẽ gật đầu, cô ta vẫn khẽ mỉm cười với Trương Mậu, chỉ có điều nụ cười đó lại trông vô cùng gượng gạo. Trong lòng cô ta đã chào hỏi hết tổ tiên mười tám đời của Trương Mậu rồi.
Khi một người nào đó trong tim họ chỉ toàn là bạn, vậy thì đối với cô ấy bạn nói gì cũng đúng. Nhưng chỉ cần trái tim người đó dần nguội lạnh vậy thì dù bạn làm gì, trong mắt mắt cô ấy đều là tội lỗi.
"Ông chủ, lấy giúp tôi những quyển truyện thịnh hành nhất gói lại hết."
Mặt trời vừa xuống núi, Lâm Tri Ngải đã kéo tay của Tống Chu Thành, chạy đến tiệm sách. Nhìn thấy ông chủ tiệm sách chuẩn bị đóng cửa, Lâm Tri Ngải chỉ có thể hét lớn.
Lâm Tri Ngải vừa dứt lời, phía sau cũng vang lên tiếng của một cô gái, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo chút gì đó quyến rũ: "Ông chủ, lấy giúp tôi một quyển "Kinh hoa yên vân*"."
Lâm Tri Ngải quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy một cô gái trẻ mặc bộ sườn xám màu lam nhạt.
Cô gái ấy trắng trẻo xinh đẹp, mái tóc ngắn ngang vai, còn uốn tóc xoăn thời thượng, trông rất tinh nghịch đáng yêu.
Cơ thể với đường cong xinh đẹp ẩn hiện bên dưới bộ sườn xám ấy, chiếc eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết càng tuyệt hơn.
Cô gái ấy còn mỉm cười dịu dàng với cô và nhẹ nhàng thốt lên một câu: "Em đã nhìn thấy anh từ phía xa rồi, em còn tưởng là ai thì ra là anh A Thành!"
Câu "anh A Thành" vang lên yểu điệu, âm mũi dày cùng với chút cảm giác nũng nịu.
Ngay lúc Lâm Tri Ngải vẫn đang nghi ngờ anh A Thành từ miệng của cô gái này là ai thì giọng nói của Tống Chu Thành ở bên cạnh đã vang lên: "Đi mua sách với Tri Ngải, nghe anh của em nói lần này em về thì không định đi nữa nhỉ?"
Cô gái khẽ gật đầu, đáp một tiếng "Vâng".
Cô gái chuyển tầm nhìn sang Lâm Tri Ngải, rồi mỉm cười tươi tắn với nàng: "Đây là chị dâu ạ, trông thật xinh đẹp. Chỉ có điều..."
Lâm Tri Ngải bất giác chau mày, bèn hỏi thẳng cô gái đó: "Chỉ có điều cái gì?"
Cô gái đó che miệng cười, nhẹ đáp: "Chỉ có điều chiếc váy này nhìn hơi già ấy, thời đại nào rồi, sao còn có người mặc loại váy này vậy!"
Lâm Tri Ngải vội cau chặt mày bước đến bên cạnh cô gái đó, rồi chống hông và trách cứ: "Nhà cô ở biển hay sao? Quan tâm gì nhiều vậy hả?"
Cô gái này đáng ghét thật đấy, vừa mới xuất hiện mà đã chê bai chiếc váy của cô rồi.
Cô gái đó cũng thấy ngượng nên vội mỉm cười rồi khẽ gật đầu với Tống Chu Thành: "Ba em và anh của em cứ ở nhà nhắc đến anh mãi thôi, có thời gian thì hoan nghênh anh và chị dâu đến nhà em chơi."
Nói xong, ông chủ cũng lấy ra cuốn sách của cô gái đó cần, cô gái trả tiền xong thì cũng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng khuất xa của cô gái đó, Lâm Tri Ngải khó chịu quát với ông chủ: "Rõ ràng là tôi đến trước cơ mà, dựa vào đâu mà ông đưa cho cô ta trước!"
Trông thấy gương mặt phẫn nộ của Lâm Tri Ngải, ông chủ mới phát hiện ra điểm bất thường nên đành liên tục gật đầu xin lỗi Lâm Tri Ngải: "Thật sự xin lỗi, tôi cứ nghĩ là cô mua nhiều sách hơn cô ấy, thời gian tìm cũng lâu hơn. Nên muốn đưa sách cho cô gái đó trước, để cô ấy khỏi phải đợi lâu."
Nghe ông chủ giải thích xong, Lâm Tri Ngải cũng chẳng nói gì nhiều, biểu cảm trên gương mặt thì vẫn chưa dịu đi.
Ngay cả khi ông chủ đã lấy ra hết những quyển sách mà cô muốn, còn hứa sẽ tặng thêm cho cô một quyển nhưng tâm trạng của Lâm Tri Ngải thì vẫn chẳng tốt lên được chút nào.
Sau khi trở về nhà, Lâm Tri Ngải càng nghĩ càng thấy bất thường, cô bèn quay đầu chất vấn Tống Chu Thành: "Tại sao cô ta gọi anh là anh A Thành!"
Trong tay Tống Chu Thành vẫn còn ôm một thùng sách, Lâm Tri Ngải đột ngột quay đầu, anh xém chút thì va vào cô.
Anh chỉ có thể đặt thùng sách lên chiếc ghế ở bên cạnh, thở hổn hển trả lời: "Em ấy là Vương Cảnh Phi, là em gái ruột của Vương Cảnh Văn đó. Từ nhỏ đã lớn lên cùng với bọn tôi, mấy năm trước em ấy mới lên Thượng Hải học."
Sau khi Lâm Tri Ngải gật đầu, chẳng nói thêm câu gì đã quay người bỏ đi. Chỉ có điều gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của cô lại khiến Tống Chu Thành chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Tống Chu Thành trở về phòng xong thì lấy ra một quyển truyện ở trong thùng, đưa cho Lâm Tri Ngải: "Không phải cô bảo muốn đọc truyện sao? Nè đọc đi!"
Lâm Tri Ngải khẽ nhướng mày, chợt lắc đầu: "Tâm trạng không tốt, không muốn đọc nữa."
Mức độ ngạc nhiên của Tống Chu Thành hệt như đang nhìn thấy nước sông Hoàng Hà chảy ngược vậy: "Cô bị sao thế?" Nhắc đến truyện cả buổi chiều rồi, sao mua về lại không thích đọc nữa!
Qua một lúc lâu sau, Lâm Tri Ngải mới ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, gắt giọng nói: "Sau này anh phải tránh Vương cái gì đó Phi xa ra một chút."
Giờ thì đến lượt Tống Chu Thành ngơ ngác, ngẩn người há hốc mồm: "Cô... cô đang ghen đấy à?" Bởi vì Vương Cảnh Phi gọi anh một tiếng "anh A Thành" hả?
Lâm Tri Ngải bèn trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, hất cằm lên rồi phẩy tay: "Tôi không có ghen!" Cô là tiểu công chúa cơ đấy, sao lại có thể ghen vì một người đàn ông chứ.
Chỉ có điều sau khi nói xong, Lâm Tri Ngải quay người leo lên giường nằm, quay lưng lại với Tống Chu Thành. Cũng không biết là muốn trốn tránh hay là xấu hổ, ngay cả cô cũng không biết vì sao.
Còn Tống Chu Thành thì cứ đứng yên một chỗ, một tay đưa lên sờ vào lồng ngực của mình, chăm chú nhìn về bóng hình của Lâm Tri Ngải, cho đến khi trời sập tối mới sực bừng tỉnh.
Lâm Tri Ngải ngốc nên có thể không biết. Nhưng làm sao anh có thể không cảm nhận được rằng Lâm Tri Ngải đang thích anh rồi, vậy nên mới hờn ghen như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tống Chu Thành đột nhiên có một niềm vui khó nói thành lời dâng lên. Nhưng nhiều hơn thế là sự lo lắng về tương lai sau này.
Anh đối với Lâm Tri Ngải cũng có tình cảm, nếu không cũng chẳng giữ cô ở lại bên cạnh mình. Nhưng anh nuôi dưỡng Lâm Tri Ngải như một thú cưng nho nhỏ bên cạnh.
Không ngờ Lâm Tri Ngải lại thích anh, vậy thì chứng tỏ Lâm Tri Ngải là một con người, một con người sống sờ sờ như thế, một người biết bộc lộ hỉ nộ ái ố của mình, biết thể hiện sự yêu thích của mình với một người khác.
Nếu như anh xác định muốn ở bên cạnh Lâm Tri Ngải, vậy thì anh phải chuẩn bị tâm lý ở bên cạnh một Lâm Tri Ngải ngốc nghếch cả đời, chăm sóc Lâm Tri Ngải cả đời. Anh sẽ phải chịu trách nhiệm với cô, chịu trách nhiệm với tương lai của bọn họ.
Tống Chu Thành càng nghĩ càng thấy hoang mang hoảng sợ, bởi vì căn bản anh chẳng biết tương lai sẽ như thế nào, hiện giờ anh vẫn chưa đủ dũng khí và thực lực để có thể đối mặt với tương lai của mình.
Tống Chu Thành như một cái xác không hồn bước lên giường. Vừa ghé sát vào lưng của Lâm Tri Ngải đã bị cô đạp cho một cái: "Cả người của anh đều là hơi nóng, tránh xa tôi ra."
Lần này Tri Ngải đạp rất nhẹ, anh có thể cảm nhận được, bởi vì Tri Ngải chỉ đạp anh ra đến mép giường.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn luôn quay lưng lại với anh, Tống Chu Thành chợt mỉm cười, dang tay ôm chặt lấy eo của Lâm Tri Ngải.
"Lúc trước em ôm tôi, sao không nói gì đi! Bây giờ em có ghét bỏ thì cũng muộn rồi!"
Nhà của bọn họ cạnh một ngọn núi lớn, ban ngày đúng là rất nóng nhưng đến tối sẽ có gió thổi từ phía ngọn núi sang. Lúc ngủ phải đắp một tấm chăn mới được. Vậy nên Lâm Tri Ngải nói người anh toàn hơi nóng là chuyện không thể nào.
Cứ cho bây giờ anh không ôm Tri Ngải, đợi đến khuya khi Tri Ngải say giấc, cảm thấy lạnh thì vẫn sẽ rúc vào người của anh mà thôi.
Bị Lâm Tri Ngải đá một cái đó cũng làm cho Tống Chu Thành hiểu ra. Dựa vào tình cảm bây giờ của anh đối với Lâm Tri Ngải, muốn anh từ bỏ anh cũng không thể làm được.
Nếu như đã không buông được vậy thì nắm chặt hơn chút nữa. Cả đời này Lâm Tri Ngải cũng đừng hòng thoát khỏi tay anh!
Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, đột nhiên Tri Ngải cảm thấy hoang mang, hình như cô đã thích Tống Chu Thành thật rồi.
Sao cô lại thích Tống Chu Thành chứ, cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng làm gì cả, có đôi lúc còn trẻ con hơn cả cô. Ngoài việc đối xử khá tốt với cô ra thì hoàn toàn chẳng có chút ưu điểm nào.
Lâm Tri Ngải càng nghĩ càng khó hiểu, càng nghĩ càng nghĩ không ra được lý do. Đến cuối cùng, cô chỉ cảm thấy đau đầu, Tri Ngải dứt khoát không nghĩ thêm nữa.
Mặc kệ anh ta đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng*. Nếu như Tống Chu Thành dám ức hiếp cô, cô sẽ khiến cho Tống Chu Thành phải chịu mười loại cực hình của nước Thục ngay!
Tống Chu Thành không hề hay biết rằng trong đầu Lâm Tri Ngải, anh đã bị lóc da một lần, rút gân một lần, còn bị cho vào nồi dầu sôi một lần.
Nếu như Tống Chu Thành biết được trong đầu Tri Ngãi đang nghĩ những thứ như vậy, chắc chắn sẽ sợ hãi tột cùng, làm sao còn dám ôm cô vào lòng cơ chứ.
—-----
[Chú thích]
*Kinh hoa yên vân - 京华烟云 (tựa gốc: Moment in Peking): là một tiểu thuyết lịch sử nguyên tác bằng tiếng Anh của Lâm Ngữ Đường. Cuốn tiểu thuyết đầu tay này của tác giả đề cập tới nhiều biến cố tại Trung Quốc những năm 1900–1938, bao gồm Phong trào Nghĩa Hòa Đoàn, Cách mạng Tân Hợi, Thời kỳ quân phiệt, sự xuất hiện của chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa cộng sản, cũng như sự bắt đầu của Chiến tranh Trung-Nhật.
*Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng - 船到桥头, 自然直: Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, chuyện đâu còn có đó.