Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Chương 17: Tống Chu Thành: Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy!
Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành vừa đi đến cổng thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest màu xám, Lâm Tri Ngải đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra được đó là Trương Mậu- người ở cổng trường nữ sinh ngày hôm qua.
Lâm Tri Ngải lập tức kéo Tống Chu Thành trở về nhà họ Lâm, trong đôi mắt vụt lên một luồng ánh sáng kích động: "Chúng ta đợi một lúc nữa hẳn đi, tôi có cảm giác chỗ này sắp có một vở kịch lớn diễn ra ấy!"
Lâm lão thái thái ở trong nhà nhìn thấy Lâm Tri Ngải đã đi nhưng lại quay trở về, trông vô cùng hớn hở thì đôi mày bà nhướng cao: "Không phải con bảo sẽ đi đến tiệm may may quần áo à? Sao lại quay trở lại rồi!"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm lão thái thái, cho dù Lâm Tri Ngải có ngốc nhưng cô cũng biết được mình không thể nói là mình quay về để xem kịch hay được.
Trong đầu Lâm Tri Ngải ra sức viện lý do, cơ mà vẫn không tài nào nghĩ ra được, cô gấp gáp đến mức mặt mày đỏ hết cả lên.
Tống Chu Thành ở bên cạnh không xem nổi nữa bèn giúp cô giải thích: "Chúng con thấy nắng bên ngoài đang gay gắt quá nên muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi ạ."
Tống Chu Thành vừa dứt lời, Lâm Tri Ngải vội gật đầu: "Dạ đúng rồi, nắng gắt quá nên chúng con muốn nghỉ ngơi."
Nhìn thấy gương mặt giấu không được chuyện gì của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng chẳng còn mặt mũi liếc nhìn. Nói một lần là được rồi, còn lặp lại nữa, sợ Lâm lão thái thái không nghi ngờ sao!
Thế nhưng, Lâm lão thái thái hoàn toàn không có thời gian để nghi ngờ, bởi vì Lăng Tú ma ma đã vội vã bước vào, nhíu mày và nói với Lâm lão thái thái: "Lão phu nhân, bên ngoài cửa có một người đàn ông tên là Trương Mậu đến, nói là muốn cầu hôn với nhị tiểu thư."
Lâm lão thái thái cau mày, gương mặt bỗng lạnh lùng, bà siết chặt nắm tay làm cho gân xanh cũng nổi lên: "Dẫn cậu ta vào đây cho tôi."
Nhà họ Lâm của bà vẫn còn chưa tìm cái tên Trương Mậu này tính sổ, vậy mà không ngờ cậu ta lại tự mình tìm đến tận nhà, cậu ta đang cảm thấy nhà họ Lâm tuy lớn nhưng chẳng được tích sự gì sao!
Trong tay Trương Mậu xách theo hai hộp trà, hai bình rượu và còn có một chiếc hộp màu đen, đứng ở trước cửa với gương mặt kiêu ngạo.
Lúc trước anh ta luôn cảm thấy, sự nghiệp gia tộc nhà họ Lâm lớn mạnh, chắc chắn sẽ không để ý gì đến một giáo viên như anh ta, vậy nên anh ta chỉ đùa vui với Lâm Diệc Vân mà thôi.
Nhưng Lâm Diệc Vân đã mang thai, vậy thì tình hình không giống như vậy nữa rồi. Cục diện giờ đây đã thay đổi, nên đổi lại thành nhà họ Lâm đến cầu xin anh ta cưới con gái nhà họ.
Lăng Tú ma ma nhìn thấy gương mặt cao ngạo của Trương Mậu, khoé môi thoáng qua một nét cười nhạt: "Thầy Trương, lão phu nhân cho mời."
Trương Mậu đi theo sau lưng của Lăng Tú ma ma, đi đến sân của Lâm lão thái thái, vừa đi đến đó đã nhìn thấy một bà cụ ngồi ở trong sân, cùng với Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải đứng ở bên cạnh bà cụ.
Trương Mậu đặt hết những đồ đạc trong tay lên trên bàn, đứng thẳng người rồi cười nhạt nói với Lâm lão thái thái: "Lão phu nhân, chắc là bà cũng nghe Lâm Diệc Vân nói qua tên của tôi rồi nhỉ! Tôi cũng không cần phải tự mình giới thiệu nhiều làm gì nữa, hôm nay tôi đến là muốn cầu hôn với Lâm Diệc Vân, đây là quà mà tôi mang đến cho bà."
Lâm lão thái thái cố kìm nén ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, liếc mắt nhìn chiếc hộp vuông màu đen được đặt trên bàn, tỏ ý muốn Lăng Tú ma ma mở nó ra.
Lâm lão thái thái đưa mắt liếc nhìn sơ, rồi bất chợt bật lên tiếng cười khinh bỉ: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, bên trong chiếc hộp này toàn là đồ của nhà họ Lâm bọn tôi mà nhỉ!"
Lấy đồ của nhà họ Lâm đến xin cưới con gái nhà họ Lâm, cái tên Trương Mậu này đúng thật là mặt dày!
Trên mặt Trương Mậu phớt qua một chút ửng đỏ, vậy mà vẫn mạnh miệng nói: "Bà không cần quan tâm đồ này của ai, bà chỉ cần nói xem bà có đồng ý cho cầu hôn hay không thôi!"
Nhìn thấy gương mặt lưu manh của Trương Mậu, Lâm lão thái thái bỗng chốc trầm xuống, bà đập thẳng tay xuống bàn, một nhóm gia đinh ập vào từ ngoài cửa, vây kín Trương Mậu.
Nhìn thấy đám gia đinh vây lấy mình, cuối cùng anh ta cũng hoảng loạn, ánh mắt nhìn Lâm lão thái thái chợt thêm phần kinh sợ: "Bà đang làm cái gì vậy? Lâm Diệc Vân đã mang thai con của tôi rồi, bà có muốn Lâm Diệc Vân gả đi nữa hay không hả!"
Lâm lão thái thái hừ một tiếng lạnh lùng: "Nhà họ Lâm của tôi không có đứa cháu gái không biết liêm sỉ như vậy, cũng chẳng có đứa bé không được thừa nhận như thế!"
Dứt lời, Lâm lão thái thái quăng cho đám gia đinh một ánh mắt, gia đinh cùng nhau xông lên đánh Trương Mậu chạy đến góc tường, Trương Mậu kêu gào bên dưới những chiếc gậy đang vung lên loạn xạ: "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi không dám như vậy nữa!"
Nhìn thấy Trương Mậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quỳ rạp dưới đất cầu xin được tha thứ, gương mặt Lâm Tri Ngải hiện lên rõ sự chê bai, cô vội đưa tay lên che mắt mình lại nhưng vẫn không kìm được mà nhìn lén qua kẽ hở của ngón tay.
Lâm lão thái thái cảm thấy đánh như vậy cũng đủ rồi mới đưa tay lên và bảo họ dừng lại: "Các người đưa cậu ta về cho tôi, tiện thể mang hết những thứ đồ của nhà họ Lâm mà cậu ta trộm về đây, đồ của nhà họ Lâm ta cho dù có mất thì tuyệt đối cũng không để cho loại người như vậy được lợi."
Khắp người Trương Mậu không có mảng da thịt nào là lành lặn, khớp xương nứt gãy, chỉ có thể để hai gia đinh đỡ anh ta đi ra bên ngoài.
Nhưng lồng ngực phập phồng cùng với nắm tay siết chặt lại cho thấy trong lòng của anh ta không hề cam tâm, nhà họ Lâm này đúng là hiếp người quá đáng!
Đợi Trương Mậu đi khỏi, Lâm lão thái thái mới nhớ ra trong sân vẫn còn Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải nữa, bà chỉ có thể quay đầu mỉm cười xin lỗi Tống Chu Thành: "Thật ngại quá, để cho con phải chứng kiến chuyện nhục nhã gia phong thế này."
Tống Chu Thành mỉm cười lắc đầu với Lâm lão thái thái: "Không sao đâu ạ, bà nội yên tâm, con cũng không phải hạng người lắm lời. Trời cũng không còn sớm nữa, con và Tri Ngải đi trước đây ạ, bà nội ở nhà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, đừng để loại chẳng ra gì như vậy làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của người."
Lâm lão thái thái khẽ cười gật đầu với Tống Chu Thành, rất hài lòng với sự biết điều của Tống Chu Thành lúc này. Còn Lâm Tri Ngải thì ngoan ngoãn đi theo phía sau Tống Chu Thành, kịch hay xem xong rồi, cô cũng phải đi mua váy mới thôi.
Mãi đến khi Lâm Tri Ngải bước ra khỏi nhà họ Lâm, gương mặt của cô vẫn còn cảm giác thỏa mãn. Tống Chu Thành thấy vậy cũng khá vui, anh hỏi cô: "Cô thích xem kịch đến vậy à!"
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Đúng rồi, xem kịch là niềm vui hiếm hoi của tôi đó!"
Tống Chu Thành nhướng mày bật cười nhìn Lâm Tri Ngải: "Nếu như cô thích xem kịch, hôm khác tôi dẫn cô đến rạp phim để xem phim."
"Phim là gì?"
Nhìn thấy gương mặt Lâm Tri Ngải tràn đầy nghi vấn, Tống Chu Thành bất giác lắc đầu thở dài. Cô ngốc này vẫn luôn bị Lâm lão thái thái nuôi dưỡng trong khuê phòng, không ngờ ngay cả phim cũng không biết.
"Phim là một loại hoạt hình chuyển động, giống như tái hiện lại khung cảnh á, thường thì sẽ kể về một câu chuyện."
Đôi mắt to tròn của Lâm Tri Ngải xoay chuyển như nghĩ ngợi: "Vậy anh nhớ đưa tôi đi xem nha!"
Tiệm may của Phúc Bá nói ở đường Hoà Bình, Tống Chu Thành rút ra được bài học ở lần trước, vừa đến đường Hoà Bình thì đã tìm người để hỏi, sau đó thành công tìm đến tiệm may của Lão Trần.
Lão Trần là một người đàn ông trung niên mặc mã quái* màu đen, khi Lâm Tri Ngải vừa bước vào thì Lão Trần vẫn còn đang chỉnh lại vải dệt ở trên giá.
Lúc Lão Trần nhìn thấy Lâm Tri Ngải ở ngoài cửa, ngay lập tức bị chiếc váy màu xanh lam trên người Lâm Tri Ngải thu hút, trong đôi mắt phát ra một thứ ánh sáng kích động: "Chiếc váy của cô mua ở tiệm đồ cổ tại phố Thượng Tây có đúng không?"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Đúng rồi, tôi muốn nhờ ông may giúp tôi thêm mấy chiếc váy giống như vậy nữa."
Lão Trần vốn dĩ muốn đưa tay sờ lên chiếc váy của Lâm Tri Ngải, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp cho lắm, nên ông chỉ có thể gượng gạo rút tay về, chỉ là đôi mắt vẫn không kìm được mà chăm chú nhìn vào chiếc váy của Lâm Tri Ngải.
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn quanh tiệm may của Lão Trần, khi cô nhìn thấy chiếc váy dài được treo ở trong cùng thì rất đỗi thích thú.
Phần trên là hàng cúc thêu đá màu xanh lục, tay áo cống la thân đối cổ áo thẳng, bên dưới là chiếc váy thêu uyên ương màu tím nhạt, bên ngoài vẫn còn khoác thêm một chiếc áo choàng gấm thêu giao long màu xám khói.
Tống Chu Thành biết Lâm Tri Ngải đã nhìn trúng bộ váy này, vậy nên bèn mở lời hỏi: "Chiếc váy này bán thế nào ạ?"
Lão Trần mỉm cười: "Chiếc váy này là chiếc đắt nhất ở trong tiệm, phải mất hai đồng bạc đấy."
Tống Chu Thành nghe thấy hai đồng bạc, trên mặt bèn lộ ra một nét cười khoái chí nhưng vẫn khống chế khoé môi của mình, giả vờ ho khụ một tiếng: "Chúng tôi muốn lấy chiếc váy này, giúp tôi lấy nó xuống với!"
Phải biết một điều là, chiếc váy ở trên người của Lâm Tri Ngải, anh phải bỏ ra tận năm mươi đồng bạc. Còn chiếc màu xanh ở nhà kia nữa, chiếc váy đó mất của anh tận tám mươi đồng bạc.
Bây giờ chỉ tốn hai đồng bạc mà có thể mua được chiếc váy hợp ý của Lâm Tri Ngải, vậy còn chần chờ gì mà không mua.
Lão Trần nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn luôn chăm chú nhìn chiếc váy được treo ở trên tường, ông bèn lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong ngăn kéo: "Chất liệu vải của chiếc váy này rất kỳ công, vậy nên trong tiệm chỉ may có duy nhất một chiếc thôi, nếu như tiểu thư thích kiểu váy như vậy thì có thể đặt may ở chỗ tôi."
Nghe đến việc đặt may, Lâm Tri Ngải cuối cùng cũng quay đầu lại, cô cầm lấy quyển sách nhỏ trong tay của Lão Trần và xem, vừa xem thì thích thú vô cùng: "Những chiếc váy này tôi đều thích, có thể mỗi kiểu dáng may cho tôi một chiếc váy được không?"
Tống Chu Thành ở bên cạnh vẫn đang dương dương tự đắc vì một chiếc váy chỉ mất có hai đồng bạc, nụ cười trên môi bỗng chốc dập tắt khi nghe đến câu Lâm Tri Ngải nói mỗi kiểu dáng một chiếc váy.
Tống Chu Thành bị dọa vội vã giật lại quyển sách nhỏ đó mà xem, càng xem càng thấy không ổn. Những chiếc váy này vừa nhìn đã biết đều là kiểu dáng mà Lâm Tri Ngải thích, đừng nói Lâm Tri Ngải, đến cả anh xem cũng cảm thấy đẹp nữa là. Nhưng túi tiền của anh thì không thấy như vậy!
Tống Chu Thành chỉ có thể nhíu mày nhìn Lâm Tri Ngải: "Mùa hè đã qua hơn nửa rồi, cô đặt nhiều váy như vậy cũng chẳng mặc được hết, để đến năm sau thì lỗi thời mất."
Lão Trần ở bên cạnh cũng phụ hoạ cho anh: "Đúng đấy, vậy nên tôi kiến nghị tiểu thư cũng nên xem thêm trang phục mùa thu đi ạ."
Tống Chu Thành: "..."
Trang phục mùa hè còn sắp mua không nổi, đằng này thêm mùa thu nữa à!
Tống Chu Thành bèn giơ tay ra với Lâm Tri Ngải: "Năm bộ, nhiều nhất mua cho cô năm bộ, cô tự xem mà làm đi!"
Một chiếc váy mất hai đồng bạc, năm chiếc váy... vậy là mất rồi toang mười đồng bạc rồi!
Lâm Tri Ngải cũng không làm khó Tống Chu Thành, cô chọn tới chọn lui trong quyển sách nhỏ đó, và rồi cô cũng chọn được năm chiếc váy mà mình thích nhất: "Vậy thì năm chiếc váy này trước đi!"
Mãi đến khi Tống Chu Thành bước ra khỏi tiệm may, anh vẫn không dám tin rằng hôm nay Lâm Tri Ngải lại dễ thương lượng đến như vậy, mười đồng bạc là đủ rồi hả? Nhưng ngay giây sau, Lâm Tri Ngải lại tạt hẳn một gáo nước lạnh vào mặt anh.
"Có váy mới rồi, tôi vẫn còn thiếu trang sức mới nữa!"
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành hừ một tiếng lạnh lùng. Anh biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy!
Tống Chu Thành bèn giơ một ngón tay với Lâm Tri Ngải: "Chỉ được chọn một bộ thôi!"
Lâm Tri Ngải mỉm cười gật đầu, một bộ thì một bộ, còn hơn là không có!
Ở giao lộ đường Hoà Bình có một tiệm trang sức tên là Phúc Duyên Đa, lúc Lâm Tri Ngải đi ngang thì nhìn thấy nên mới kéo tay của Tống Chu Thành đi về phía giao lộ.
Tống Chu Thành cũng chỉ có thể một tay xách đồ, một tay nắm lấy tay Lâm Tri Ngải đi theo sau lưng cô. Có động lực từ trang sức mới, sức lực của Lâm Tri Ngải lớn đến đáng sợ.
Khi Lâm Tri Ngải chọn xong trang sức, túi tiền của Tống Chu Thành chỉ còn sót lại mười mấy đồng bạc.
Trông thấy vài đồng bạc còn sót lại, nghĩ đến cuộc sống hơn nửa tháng tiếp theo, Tống Chu Thành lần đầu tiên nghĩ đến việc sẽ "trả lại hàng". Nuôi Lâm Tri Ngải thật sự là tốn tiền quá đi!
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Diệc Vân có thai khi chưa kết hôn, Tống Chu Thành không nhịn được mà rùng mình. Vẫn còn may người gả cho anh là Lâm Tri Ngải, nếu không anh còn phải đổ vỏ cho người khác.
Nếu nghĩ như vậy Lâm Tri Ngải cũng tốt lắm, mặc dù có hơi ngốc một chút nhưng rất ngây thơ. Dù cho có hơi hoang phí nhưng rất mạnh, đánh liền một phát tám người, hoàn toàn không vấn đề.
Lâm Tri Ngải lập tức kéo Tống Chu Thành trở về nhà họ Lâm, trong đôi mắt vụt lên một luồng ánh sáng kích động: "Chúng ta đợi một lúc nữa hẳn đi, tôi có cảm giác chỗ này sắp có một vở kịch lớn diễn ra ấy!"
Lâm lão thái thái ở trong nhà nhìn thấy Lâm Tri Ngải đã đi nhưng lại quay trở về, trông vô cùng hớn hở thì đôi mày bà nhướng cao: "Không phải con bảo sẽ đi đến tiệm may may quần áo à? Sao lại quay trở lại rồi!"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm lão thái thái, cho dù Lâm Tri Ngải có ngốc nhưng cô cũng biết được mình không thể nói là mình quay về để xem kịch hay được.
Trong đầu Lâm Tri Ngải ra sức viện lý do, cơ mà vẫn không tài nào nghĩ ra được, cô gấp gáp đến mức mặt mày đỏ hết cả lên.
Tống Chu Thành ở bên cạnh không xem nổi nữa bèn giúp cô giải thích: "Chúng con thấy nắng bên ngoài đang gay gắt quá nên muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi ạ."
Tống Chu Thành vừa dứt lời, Lâm Tri Ngải vội gật đầu: "Dạ đúng rồi, nắng gắt quá nên chúng con muốn nghỉ ngơi."
Nhìn thấy gương mặt giấu không được chuyện gì của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng chẳng còn mặt mũi liếc nhìn. Nói một lần là được rồi, còn lặp lại nữa, sợ Lâm lão thái thái không nghi ngờ sao!
Thế nhưng, Lâm lão thái thái hoàn toàn không có thời gian để nghi ngờ, bởi vì Lăng Tú ma ma đã vội vã bước vào, nhíu mày và nói với Lâm lão thái thái: "Lão phu nhân, bên ngoài cửa có một người đàn ông tên là Trương Mậu đến, nói là muốn cầu hôn với nhị tiểu thư."
Lâm lão thái thái cau mày, gương mặt bỗng lạnh lùng, bà siết chặt nắm tay làm cho gân xanh cũng nổi lên: "Dẫn cậu ta vào đây cho tôi."
Nhà họ Lâm của bà vẫn còn chưa tìm cái tên Trương Mậu này tính sổ, vậy mà không ngờ cậu ta lại tự mình tìm đến tận nhà, cậu ta đang cảm thấy nhà họ Lâm tuy lớn nhưng chẳng được tích sự gì sao!
Trong tay Trương Mậu xách theo hai hộp trà, hai bình rượu và còn có một chiếc hộp màu đen, đứng ở trước cửa với gương mặt kiêu ngạo.
Lúc trước anh ta luôn cảm thấy, sự nghiệp gia tộc nhà họ Lâm lớn mạnh, chắc chắn sẽ không để ý gì đến một giáo viên như anh ta, vậy nên anh ta chỉ đùa vui với Lâm Diệc Vân mà thôi.
Nhưng Lâm Diệc Vân đã mang thai, vậy thì tình hình không giống như vậy nữa rồi. Cục diện giờ đây đã thay đổi, nên đổi lại thành nhà họ Lâm đến cầu xin anh ta cưới con gái nhà họ.
Lăng Tú ma ma nhìn thấy gương mặt cao ngạo của Trương Mậu, khoé môi thoáng qua một nét cười nhạt: "Thầy Trương, lão phu nhân cho mời."
Trương Mậu đi theo sau lưng của Lăng Tú ma ma, đi đến sân của Lâm lão thái thái, vừa đi đến đó đã nhìn thấy một bà cụ ngồi ở trong sân, cùng với Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải đứng ở bên cạnh bà cụ.
Trương Mậu đặt hết những đồ đạc trong tay lên trên bàn, đứng thẳng người rồi cười nhạt nói với Lâm lão thái thái: "Lão phu nhân, chắc là bà cũng nghe Lâm Diệc Vân nói qua tên của tôi rồi nhỉ! Tôi cũng không cần phải tự mình giới thiệu nhiều làm gì nữa, hôm nay tôi đến là muốn cầu hôn với Lâm Diệc Vân, đây là quà mà tôi mang đến cho bà."
Lâm lão thái thái cố kìm nén ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, liếc mắt nhìn chiếc hộp vuông màu đen được đặt trên bàn, tỏ ý muốn Lăng Tú ma ma mở nó ra.
Lâm lão thái thái đưa mắt liếc nhìn sơ, rồi bất chợt bật lên tiếng cười khinh bỉ: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, bên trong chiếc hộp này toàn là đồ của nhà họ Lâm bọn tôi mà nhỉ!"
Lấy đồ của nhà họ Lâm đến xin cưới con gái nhà họ Lâm, cái tên Trương Mậu này đúng thật là mặt dày!
Trên mặt Trương Mậu phớt qua một chút ửng đỏ, vậy mà vẫn mạnh miệng nói: "Bà không cần quan tâm đồ này của ai, bà chỉ cần nói xem bà có đồng ý cho cầu hôn hay không thôi!"
Nhìn thấy gương mặt lưu manh của Trương Mậu, Lâm lão thái thái bỗng chốc trầm xuống, bà đập thẳng tay xuống bàn, một nhóm gia đinh ập vào từ ngoài cửa, vây kín Trương Mậu.
Nhìn thấy đám gia đinh vây lấy mình, cuối cùng anh ta cũng hoảng loạn, ánh mắt nhìn Lâm lão thái thái chợt thêm phần kinh sợ: "Bà đang làm cái gì vậy? Lâm Diệc Vân đã mang thai con của tôi rồi, bà có muốn Lâm Diệc Vân gả đi nữa hay không hả!"
Lâm lão thái thái hừ một tiếng lạnh lùng: "Nhà họ Lâm của tôi không có đứa cháu gái không biết liêm sỉ như vậy, cũng chẳng có đứa bé không được thừa nhận như thế!"
Dứt lời, Lâm lão thái thái quăng cho đám gia đinh một ánh mắt, gia đinh cùng nhau xông lên đánh Trương Mậu chạy đến góc tường, Trương Mậu kêu gào bên dưới những chiếc gậy đang vung lên loạn xạ: "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi không dám như vậy nữa!"
Nhìn thấy Trương Mậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quỳ rạp dưới đất cầu xin được tha thứ, gương mặt Lâm Tri Ngải hiện lên rõ sự chê bai, cô vội đưa tay lên che mắt mình lại nhưng vẫn không kìm được mà nhìn lén qua kẽ hở của ngón tay.
Lâm lão thái thái cảm thấy đánh như vậy cũng đủ rồi mới đưa tay lên và bảo họ dừng lại: "Các người đưa cậu ta về cho tôi, tiện thể mang hết những thứ đồ của nhà họ Lâm mà cậu ta trộm về đây, đồ của nhà họ Lâm ta cho dù có mất thì tuyệt đối cũng không để cho loại người như vậy được lợi."
Khắp người Trương Mậu không có mảng da thịt nào là lành lặn, khớp xương nứt gãy, chỉ có thể để hai gia đinh đỡ anh ta đi ra bên ngoài.
Nhưng lồng ngực phập phồng cùng với nắm tay siết chặt lại cho thấy trong lòng của anh ta không hề cam tâm, nhà họ Lâm này đúng là hiếp người quá đáng!
Đợi Trương Mậu đi khỏi, Lâm lão thái thái mới nhớ ra trong sân vẫn còn Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải nữa, bà chỉ có thể quay đầu mỉm cười xin lỗi Tống Chu Thành: "Thật ngại quá, để cho con phải chứng kiến chuyện nhục nhã gia phong thế này."
Tống Chu Thành mỉm cười lắc đầu với Lâm lão thái thái: "Không sao đâu ạ, bà nội yên tâm, con cũng không phải hạng người lắm lời. Trời cũng không còn sớm nữa, con và Tri Ngải đi trước đây ạ, bà nội ở nhà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, đừng để loại chẳng ra gì như vậy làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của người."
Lâm lão thái thái khẽ cười gật đầu với Tống Chu Thành, rất hài lòng với sự biết điều của Tống Chu Thành lúc này. Còn Lâm Tri Ngải thì ngoan ngoãn đi theo phía sau Tống Chu Thành, kịch hay xem xong rồi, cô cũng phải đi mua váy mới thôi.
Mãi đến khi Lâm Tri Ngải bước ra khỏi nhà họ Lâm, gương mặt của cô vẫn còn cảm giác thỏa mãn. Tống Chu Thành thấy vậy cũng khá vui, anh hỏi cô: "Cô thích xem kịch đến vậy à!"
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Đúng rồi, xem kịch là niềm vui hiếm hoi của tôi đó!"
Tống Chu Thành nhướng mày bật cười nhìn Lâm Tri Ngải: "Nếu như cô thích xem kịch, hôm khác tôi dẫn cô đến rạp phim để xem phim."
"Phim là gì?"
Nhìn thấy gương mặt Lâm Tri Ngải tràn đầy nghi vấn, Tống Chu Thành bất giác lắc đầu thở dài. Cô ngốc này vẫn luôn bị Lâm lão thái thái nuôi dưỡng trong khuê phòng, không ngờ ngay cả phim cũng không biết.
"Phim là một loại hoạt hình chuyển động, giống như tái hiện lại khung cảnh á, thường thì sẽ kể về một câu chuyện."
Đôi mắt to tròn của Lâm Tri Ngải xoay chuyển như nghĩ ngợi: "Vậy anh nhớ đưa tôi đi xem nha!"
Tiệm may của Phúc Bá nói ở đường Hoà Bình, Tống Chu Thành rút ra được bài học ở lần trước, vừa đến đường Hoà Bình thì đã tìm người để hỏi, sau đó thành công tìm đến tiệm may của Lão Trần.
Lão Trần là một người đàn ông trung niên mặc mã quái* màu đen, khi Lâm Tri Ngải vừa bước vào thì Lão Trần vẫn còn đang chỉnh lại vải dệt ở trên giá.
Lúc Lão Trần nhìn thấy Lâm Tri Ngải ở ngoài cửa, ngay lập tức bị chiếc váy màu xanh lam trên người Lâm Tri Ngải thu hút, trong đôi mắt phát ra một thứ ánh sáng kích động: "Chiếc váy của cô mua ở tiệm đồ cổ tại phố Thượng Tây có đúng không?"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Đúng rồi, tôi muốn nhờ ông may giúp tôi thêm mấy chiếc váy giống như vậy nữa."
Lão Trần vốn dĩ muốn đưa tay sờ lên chiếc váy của Lâm Tri Ngải, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp cho lắm, nên ông chỉ có thể gượng gạo rút tay về, chỉ là đôi mắt vẫn không kìm được mà chăm chú nhìn vào chiếc váy của Lâm Tri Ngải.
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn quanh tiệm may của Lão Trần, khi cô nhìn thấy chiếc váy dài được treo ở trong cùng thì rất đỗi thích thú.
Phần trên là hàng cúc thêu đá màu xanh lục, tay áo cống la thân đối cổ áo thẳng, bên dưới là chiếc váy thêu uyên ương màu tím nhạt, bên ngoài vẫn còn khoác thêm một chiếc áo choàng gấm thêu giao long màu xám khói.
Tống Chu Thành biết Lâm Tri Ngải đã nhìn trúng bộ váy này, vậy nên bèn mở lời hỏi: "Chiếc váy này bán thế nào ạ?"
Lão Trần mỉm cười: "Chiếc váy này là chiếc đắt nhất ở trong tiệm, phải mất hai đồng bạc đấy."
Tống Chu Thành nghe thấy hai đồng bạc, trên mặt bèn lộ ra một nét cười khoái chí nhưng vẫn khống chế khoé môi của mình, giả vờ ho khụ một tiếng: "Chúng tôi muốn lấy chiếc váy này, giúp tôi lấy nó xuống với!"
Phải biết một điều là, chiếc váy ở trên người của Lâm Tri Ngải, anh phải bỏ ra tận năm mươi đồng bạc. Còn chiếc màu xanh ở nhà kia nữa, chiếc váy đó mất của anh tận tám mươi đồng bạc.
Bây giờ chỉ tốn hai đồng bạc mà có thể mua được chiếc váy hợp ý của Lâm Tri Ngải, vậy còn chần chờ gì mà không mua.
Lão Trần nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn luôn chăm chú nhìn chiếc váy được treo ở trên tường, ông bèn lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong ngăn kéo: "Chất liệu vải của chiếc váy này rất kỳ công, vậy nên trong tiệm chỉ may có duy nhất một chiếc thôi, nếu như tiểu thư thích kiểu váy như vậy thì có thể đặt may ở chỗ tôi."
Nghe đến việc đặt may, Lâm Tri Ngải cuối cùng cũng quay đầu lại, cô cầm lấy quyển sách nhỏ trong tay của Lão Trần và xem, vừa xem thì thích thú vô cùng: "Những chiếc váy này tôi đều thích, có thể mỗi kiểu dáng may cho tôi một chiếc váy được không?"
Tống Chu Thành ở bên cạnh vẫn đang dương dương tự đắc vì một chiếc váy chỉ mất có hai đồng bạc, nụ cười trên môi bỗng chốc dập tắt khi nghe đến câu Lâm Tri Ngải nói mỗi kiểu dáng một chiếc váy.
Tống Chu Thành bị dọa vội vã giật lại quyển sách nhỏ đó mà xem, càng xem càng thấy không ổn. Những chiếc váy này vừa nhìn đã biết đều là kiểu dáng mà Lâm Tri Ngải thích, đừng nói Lâm Tri Ngải, đến cả anh xem cũng cảm thấy đẹp nữa là. Nhưng túi tiền của anh thì không thấy như vậy!
Tống Chu Thành chỉ có thể nhíu mày nhìn Lâm Tri Ngải: "Mùa hè đã qua hơn nửa rồi, cô đặt nhiều váy như vậy cũng chẳng mặc được hết, để đến năm sau thì lỗi thời mất."
Lão Trần ở bên cạnh cũng phụ hoạ cho anh: "Đúng đấy, vậy nên tôi kiến nghị tiểu thư cũng nên xem thêm trang phục mùa thu đi ạ."
Tống Chu Thành: "..."
Trang phục mùa hè còn sắp mua không nổi, đằng này thêm mùa thu nữa à!
Tống Chu Thành bèn giơ tay ra với Lâm Tri Ngải: "Năm bộ, nhiều nhất mua cho cô năm bộ, cô tự xem mà làm đi!"
Một chiếc váy mất hai đồng bạc, năm chiếc váy... vậy là mất rồi toang mười đồng bạc rồi!
Lâm Tri Ngải cũng không làm khó Tống Chu Thành, cô chọn tới chọn lui trong quyển sách nhỏ đó, và rồi cô cũng chọn được năm chiếc váy mà mình thích nhất: "Vậy thì năm chiếc váy này trước đi!"
Mãi đến khi Tống Chu Thành bước ra khỏi tiệm may, anh vẫn không dám tin rằng hôm nay Lâm Tri Ngải lại dễ thương lượng đến như vậy, mười đồng bạc là đủ rồi hả? Nhưng ngay giây sau, Lâm Tri Ngải lại tạt hẳn một gáo nước lạnh vào mặt anh.
"Có váy mới rồi, tôi vẫn còn thiếu trang sức mới nữa!"
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành hừ một tiếng lạnh lùng. Anh biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy!
Tống Chu Thành bèn giơ một ngón tay với Lâm Tri Ngải: "Chỉ được chọn một bộ thôi!"
Lâm Tri Ngải mỉm cười gật đầu, một bộ thì một bộ, còn hơn là không có!
Ở giao lộ đường Hoà Bình có một tiệm trang sức tên là Phúc Duyên Đa, lúc Lâm Tri Ngải đi ngang thì nhìn thấy nên mới kéo tay của Tống Chu Thành đi về phía giao lộ.
Tống Chu Thành cũng chỉ có thể một tay xách đồ, một tay nắm lấy tay Lâm Tri Ngải đi theo sau lưng cô. Có động lực từ trang sức mới, sức lực của Lâm Tri Ngải lớn đến đáng sợ.
Khi Lâm Tri Ngải chọn xong trang sức, túi tiền của Tống Chu Thành chỉ còn sót lại mười mấy đồng bạc.
Trông thấy vài đồng bạc còn sót lại, nghĩ đến cuộc sống hơn nửa tháng tiếp theo, Tống Chu Thành lần đầu tiên nghĩ đến việc sẽ "trả lại hàng". Nuôi Lâm Tri Ngải thật sự là tốn tiền quá đi!
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Diệc Vân có thai khi chưa kết hôn, Tống Chu Thành không nhịn được mà rùng mình. Vẫn còn may người gả cho anh là Lâm Tri Ngải, nếu không anh còn phải đổ vỏ cho người khác.
Nếu nghĩ như vậy Lâm Tri Ngải cũng tốt lắm, mặc dù có hơi ngốc một chút nhưng rất ngây thơ. Dù cho có hơi hoang phí nhưng rất mạnh, đánh liền một phát tám người, hoàn toàn không vấn đề.