Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc
Chương 37: Lời hứa
Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
🌺1839 chữ🌺
Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời còn chưa mọc hoàn toàn, các thái giám và cung nữ trong cung đều bận rộn dưới sự chỉ huy của quản sự, vì để chuẩn bị cho những bước cuối cùng của yến tiệc và lễ mừng thọ của đương kim Thái Hậu.
Các văn võ bá quan, phiên vương chư hầu và sứ thần các nước đã tụ tập ở bên ngoài cửa cung. Tiếng ngựa hí, tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng người nói ồn ào đều có thể nghe thấy ở khắp nơi bên trong quảng trường ngoài cung điện, mọi người đều đang chờ lễ đại điển khánh thọ được bắt đầu.
Đêm qua, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn đã ở trong cung điện của nàng khi còn chưa xuất giá, lúc sáng sớm đã có một tỳ nữ tới đánh thức bọn họ.
Bởi vì trong điện đều là những lão nhân đã hầu hạ Triệu Nhu từ lâu, nên bọn họ đã giải quyết tốt hậu quả đối với sự việc hoang đường đêm qua của phò mã và công chúa nhà mình, các nàng đã sớm có chuẩn bị, đã sớm phân phó hết công việc thật tốt, một bộ phận thì hầu hạ công chúa và phò mã tắm gội thay quần áo dùng bữa, còn một bộ phận khác thì chuẩn bị khăn trải ga giường, phụ trách thay mới và thu thập tàn cục.
Mặc dù thường ngày Triệu Nhu hay cả gan làm loạn, nhưng đối với loại chuyện này thì nàng vẫn có một chút mặt mũi mỏng, huống chi việc bọn họ hồi cung là để chúc thọ cho Thái Hậu, thế mà bọn họ lại làm ra loại việc thoải mái nhàn hạ hoang đường này.
Tuy rằng không đến mức sợ sẽ có người truyền ra ngoài, nhưng những tỳ nữ ở trong cung điện này đều biết hết, chỉ cần tưởng tượng đến những dấu vết hoang dâm trên giường sẽ bị các nàng nhìn thấy thôi là Triệu Nhu lại nhịn không được mà đỏ mặt, thừa dịp lúc thay quần áo không có người khác ở xung quanh, nàng đã lặng lẽ đánh Chu Cẩn Ngôn một cái.
“Đều tại chàng, nếu như không phải đêm qua chàng trêu chọc ta, thì chúng ta sẽ làm ra loại việc hoang đường này hay sao? Bây giờ thì tốt rồi, đều bị người ta nhìn thấy hết, ta cũng không biết phải cắm mặt vào đâu nữa.”
Chu Cẩn Ngôn nghe vậy, lông mày tuấn tú khẽ cong lên, hắn nâng đai lưng của mình lên nhìn một cái, thấy xung quanh vừa lúc không có người, hắn liền duỗi tay ra ôm lấy eo Triệu Nhu, kéo nàng vào trong lòng hắn, cãi lại nói: “Này cũng không thể hoàn toàn trách ta được, không phải là hôm qua điện hạ cũng rất sung sướng hay sao? Còn quấn lấy ta muốn nhiều như vậy, chẳng lẽ điện hạ đã quên hết rồi hay sao?”
Lời nói thô tục của hắn làm cho Triệu Nhu mặt đỏ tai hồng, hơi thở của nam nhân bên người còn nóng đến mức khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn. Nàng vội vàng đẩy Chu Cẩn Ngôn ra, tránh khỏi hơi thở ở cổ, kiều man nói: “Ta mặc kệ, nguyên nhân gây ra việc này rõ ràng chính là do chàng, chân của ta đến bây giờ vẫn còn có chút mềm, nếu bởi vì vậy mà ta bị thất thố trong tiệc mừng thọ hôm nay thì chàng liền xong đời.”
*kiều man: Quyến rũ đáng yêu
“Được Được Được!” Chu Cẩn Ngôn biết tính tình của Triệu Nhu, rơi vào đường cùng, hắn đành phải nói theo nàng: “Đến lúc đó nếu điện hạ xấu hổ thì hãy cứ tận lực mà trừng phạt ta, muốn phạt như thế nào đều tùy ý điện hạ.”
“Thật sao?” Triệu Nhu có chút không tin.
“Đương nhiên là thật, quân tử nhất ngôn đã ra, tứ mã nan truy.” Chu Cẩn Ngôn kéo tay Triệu Nhu, hơi cúi người xuống, nói nhỏ ở bên tai nàng: “Lúc đó điện hạ muốn phạt như thế nào cũng được. Đương nhiên, nếu như điện hạ còn muốn khiêu chiến lực nhẫn nại của ta một lần nữa, hoặc là phạt ta “Hầu hạ” nàng mỗi ngày cũng được, ta đều phụng bồi nàng.”
*quân tử nhất ngôn đã ra, tứ mã nan truy: có nghĩa là dù có cưỡi lên mình một con ngựa tứ mã cũng khó đuổi kịp. Nó thường được sử dụng sau một lời hứa
Bộ dáng đứng đắn văn nhã nhưng lại nói lời bậy bạ, Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn lại trêu đùa mình thì tức giận đến mức giơ tay lên, làm bộ như muốn đánh hắn, “ Chàng nói bậy bạ cái gì vậy, ai muốn chàng hầu hạ mỗi ngày.”
Nàng vừa nói vừa nắm quyền, cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Vừa lúc này thì tỳ nữ hầu hạ nàng trở về nên Chu Cẩn Ngôn liền thả nàng ra, Triệu Nhu không còn cách nào khác, nàng đành phải nhận lại bàn tay sắp đánh hắn của nàng, chỉ có thể tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt dường như đang nói rằng, bây giờ buông tha cho chàng trước, sau đó chúng ta sẽ tính sổ thật tốt.
Nhưng mà, Triệu Nhu nghĩ là nghĩ, chờ khi bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, cơn tức giận của nàng cũng tiêu tan gần như không còn nữa.
Nghi thức nhàm chán và các trình tự rườm rà khiến Triệu Nhu, người đã tham gia vào toàn bộ quá trình bị mệt đến rối tinh rối mù. Nàng vốn là người không thể ngồi yên được, nên đương nhiên là sẽ không thể nào chịu nổi các nghi thức dài dòng này.
Cuối cùng thì tiệc mừng thọ cũng chính thức bắt đầu, sau khi Triệu Nhu hiến lễ và được Thái Hậu khích lệ xong, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, thừa dịp Thái Hậu tuyên bố khai yến, mọi người thả lỏng hết sức để hưởng lạc thì nàng liền kéo Chu Cẩn Ngôn ra, tìm một cái cớ rồi chuồn ra ngoài để thông khí.
Chu Cẩn Ngôn bị Triệu Nhu nắm tay một đường đi tới hoa viên nhỏ hẻo lánh, trong hoa viên có tòa đình hóng gió, khi Triệu Nhu vừa mới ngồi xuống, hắn liền cười nói với nàng: “Điện hạ cũng thật là lớn mật, dám trộm rời khỏi yến hội, nếu như bị người ta phát ra hiện ra thì phải làm sao đây?”
Triệu Nhu thả lỏng thân thể, ngồi ở trên ghế đá trong đình hóng gió mà lười biếng duỗi eo, đồng thời ý bảo Chu Cẩn Ngôn cũng ngồi xuống, nàng trả lời: “Không có việc gì, khai yến này chính là thời điểm để cho mọi người được thư giãn và thưởng thức, nên sẽ không có trường hợp muốn ta lộ diện, cũng sẽ không có người chú ý tới ta. Huống hồ, bổn cung và phò mã là cùng nhau biến mất, nên dù có bị phát hiện thì bổn cung vẫn còn có chàng chịu tội cùng, hình phạt dành cho hai người ít nhất cũng sẽ nhẹ hơn là so với một người đi?”
Nói xong, nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý.
Chu Cẩn Ngôn không ngờ Triệu Nhu lại giỏi bàn tính như vậy, chính mình phạm tội mà còn muốn kéo hắn vào cùng. Hắn lập tức bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu ngồi vào bên cạnh Triệu Nhu, tức giận nói: “Được, không ngờ điện hạ lại thông minh như vậy, ngay cả ta cũng bị nàng tính kế. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã chạy ra ngoài rồi, nên ta chỉ có thể thừa nhận, cùng tiến cùng lùi với điện hạ mà thôi.”
“ Cái gì? Chàng không tức giận sao?” Triệu Nhu kinh ngạc, thế mà Chu Cẩn Ngôn lại dễ dàng tiếp nhận như vậy, vì vậy nàng liền hỏi một câu.
“Tức giận? Điện hạ và ta là phu thê, vốn nên cùng tiến cùng lùi, điện hạ làm cái gì, ta tự nhiên cũng sẽ làm cái đó, cái gì cũng phải cùng nhau gánh vác, sự việc nếu đã phát sinh thì ta còn tức giận làm gì?”
“Chậc, hoa ngôn xảo ngữ, cố gắng dỗ dành ta mấy câu ngon ngọt, ta đã nghe mệt rồi.”
Triệu Nhu nghe Chu Cẩn Ngôn nói như vậy, nàng bĩu môi lộ ra bộ dáng không tin, quay đầu đi không nhìn Chu Cẩn Ngôn.
Tuy khóe miệng nàng hơi ngầm nhếch lên, nhưng trong lòng nàng vẫn rất cao hứng, nhưng nghe lời nói dễ nghe nhiều thì khó tránh sẽ khỏi có chút chống cự, cho nên nàng đương nhiên sẽ không tiếp nhận lời của Chu Cẩn Ngôn dễ dàng như vậy.
Chu Cẩn Ngôn biết tính tình Triệu Nhu chính là như thế, hắn cười cười, bàn tay đưa qua đặt trên bàn tay nàng, hầu kết hơi lăn lộn, một lát sau mới chậm rãi nói: “Bây giờ điện hạ không tin cũng không sao, nhưng ta muốn nói cho nàng biết, đây đều là những lời nói chân thành của ta, không bao giờ là giả dối, đời này ta sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói của mình, để điện hạ tin tưởng là ta thật sự tâm duyệt với nàng, nguyện cùng nàng làm bạn cả đời, cả đời vĩnh viễn không bao giờ chia lìa……”
“Chàng……”
Những lời nói của Chu Cẩn Ngôn đã chạm đến trái tim của Triệu Nhu.
Nàng không ngờ, rõ ràng là bọn họ chỉ cãi nhau nho nhỏ mà thôi, vậy mà Chu Cẩn Ngôn lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, tỏ tình với nàng, nói ra tình cảm của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Nhu cũng không biết nên phản ứng như thế nào, nàng chỉ có thể quay đầu lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười của Chu Cẩn Ngôn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt đối phương đều có bóng dáng của nhau, giờ này khắc này, không khí vừa lúc.
Chỉ là Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn đang lạc vào thế giới của hai người nên cũng không phát hiện ra rằng, trong hoa viên nhỏ này, ở nơi xa kia còn có một đôi mắt khác đang nhìn theo bọn họ.
Trong đôi mắt ấy toát ra sự thống khổ, ánh mắt nhìn Triệu Nhu bọn họ thâm tình nhìn nhau đầy hạnh phúc, trong ánh mắt tràn ngập sự tàn khốc khác biệt……
🌺1839 chữ🌺
Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời còn chưa mọc hoàn toàn, các thái giám và cung nữ trong cung đều bận rộn dưới sự chỉ huy của quản sự, vì để chuẩn bị cho những bước cuối cùng của yến tiệc và lễ mừng thọ của đương kim Thái Hậu.
Các văn võ bá quan, phiên vương chư hầu và sứ thần các nước đã tụ tập ở bên ngoài cửa cung. Tiếng ngựa hí, tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng người nói ồn ào đều có thể nghe thấy ở khắp nơi bên trong quảng trường ngoài cung điện, mọi người đều đang chờ lễ đại điển khánh thọ được bắt đầu.
Đêm qua, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn đã ở trong cung điện của nàng khi còn chưa xuất giá, lúc sáng sớm đã có một tỳ nữ tới đánh thức bọn họ.
Bởi vì trong điện đều là những lão nhân đã hầu hạ Triệu Nhu từ lâu, nên bọn họ đã giải quyết tốt hậu quả đối với sự việc hoang đường đêm qua của phò mã và công chúa nhà mình, các nàng đã sớm có chuẩn bị, đã sớm phân phó hết công việc thật tốt, một bộ phận thì hầu hạ công chúa và phò mã tắm gội thay quần áo dùng bữa, còn một bộ phận khác thì chuẩn bị khăn trải ga giường, phụ trách thay mới và thu thập tàn cục.
Mặc dù thường ngày Triệu Nhu hay cả gan làm loạn, nhưng đối với loại chuyện này thì nàng vẫn có một chút mặt mũi mỏng, huống chi việc bọn họ hồi cung là để chúc thọ cho Thái Hậu, thế mà bọn họ lại làm ra loại việc thoải mái nhàn hạ hoang đường này.
Tuy rằng không đến mức sợ sẽ có người truyền ra ngoài, nhưng những tỳ nữ ở trong cung điện này đều biết hết, chỉ cần tưởng tượng đến những dấu vết hoang dâm trên giường sẽ bị các nàng nhìn thấy thôi là Triệu Nhu lại nhịn không được mà đỏ mặt, thừa dịp lúc thay quần áo không có người khác ở xung quanh, nàng đã lặng lẽ đánh Chu Cẩn Ngôn một cái.
“Đều tại chàng, nếu như không phải đêm qua chàng trêu chọc ta, thì chúng ta sẽ làm ra loại việc hoang đường này hay sao? Bây giờ thì tốt rồi, đều bị người ta nhìn thấy hết, ta cũng không biết phải cắm mặt vào đâu nữa.”
Chu Cẩn Ngôn nghe vậy, lông mày tuấn tú khẽ cong lên, hắn nâng đai lưng của mình lên nhìn một cái, thấy xung quanh vừa lúc không có người, hắn liền duỗi tay ra ôm lấy eo Triệu Nhu, kéo nàng vào trong lòng hắn, cãi lại nói: “Này cũng không thể hoàn toàn trách ta được, không phải là hôm qua điện hạ cũng rất sung sướng hay sao? Còn quấn lấy ta muốn nhiều như vậy, chẳng lẽ điện hạ đã quên hết rồi hay sao?”
Lời nói thô tục của hắn làm cho Triệu Nhu mặt đỏ tai hồng, hơi thở của nam nhân bên người còn nóng đến mức khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn. Nàng vội vàng đẩy Chu Cẩn Ngôn ra, tránh khỏi hơi thở ở cổ, kiều man nói: “Ta mặc kệ, nguyên nhân gây ra việc này rõ ràng chính là do chàng, chân của ta đến bây giờ vẫn còn có chút mềm, nếu bởi vì vậy mà ta bị thất thố trong tiệc mừng thọ hôm nay thì chàng liền xong đời.”
*kiều man: Quyến rũ đáng yêu
“Được Được Được!” Chu Cẩn Ngôn biết tính tình của Triệu Nhu, rơi vào đường cùng, hắn đành phải nói theo nàng: “Đến lúc đó nếu điện hạ xấu hổ thì hãy cứ tận lực mà trừng phạt ta, muốn phạt như thế nào đều tùy ý điện hạ.”
“Thật sao?” Triệu Nhu có chút không tin.
“Đương nhiên là thật, quân tử nhất ngôn đã ra, tứ mã nan truy.” Chu Cẩn Ngôn kéo tay Triệu Nhu, hơi cúi người xuống, nói nhỏ ở bên tai nàng: “Lúc đó điện hạ muốn phạt như thế nào cũng được. Đương nhiên, nếu như điện hạ còn muốn khiêu chiến lực nhẫn nại của ta một lần nữa, hoặc là phạt ta “Hầu hạ” nàng mỗi ngày cũng được, ta đều phụng bồi nàng.”
*quân tử nhất ngôn đã ra, tứ mã nan truy: có nghĩa là dù có cưỡi lên mình một con ngựa tứ mã cũng khó đuổi kịp. Nó thường được sử dụng sau một lời hứa
Bộ dáng đứng đắn văn nhã nhưng lại nói lời bậy bạ, Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn lại trêu đùa mình thì tức giận đến mức giơ tay lên, làm bộ như muốn đánh hắn, “ Chàng nói bậy bạ cái gì vậy, ai muốn chàng hầu hạ mỗi ngày.”
Nàng vừa nói vừa nắm quyền, cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Vừa lúc này thì tỳ nữ hầu hạ nàng trở về nên Chu Cẩn Ngôn liền thả nàng ra, Triệu Nhu không còn cách nào khác, nàng đành phải nhận lại bàn tay sắp đánh hắn của nàng, chỉ có thể tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt dường như đang nói rằng, bây giờ buông tha cho chàng trước, sau đó chúng ta sẽ tính sổ thật tốt.
Nhưng mà, Triệu Nhu nghĩ là nghĩ, chờ khi bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, cơn tức giận của nàng cũng tiêu tan gần như không còn nữa.
Nghi thức nhàm chán và các trình tự rườm rà khiến Triệu Nhu, người đã tham gia vào toàn bộ quá trình bị mệt đến rối tinh rối mù. Nàng vốn là người không thể ngồi yên được, nên đương nhiên là sẽ không thể nào chịu nổi các nghi thức dài dòng này.
Cuối cùng thì tiệc mừng thọ cũng chính thức bắt đầu, sau khi Triệu Nhu hiến lễ và được Thái Hậu khích lệ xong, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, thừa dịp Thái Hậu tuyên bố khai yến, mọi người thả lỏng hết sức để hưởng lạc thì nàng liền kéo Chu Cẩn Ngôn ra, tìm một cái cớ rồi chuồn ra ngoài để thông khí.
Chu Cẩn Ngôn bị Triệu Nhu nắm tay một đường đi tới hoa viên nhỏ hẻo lánh, trong hoa viên có tòa đình hóng gió, khi Triệu Nhu vừa mới ngồi xuống, hắn liền cười nói với nàng: “Điện hạ cũng thật là lớn mật, dám trộm rời khỏi yến hội, nếu như bị người ta phát ra hiện ra thì phải làm sao đây?”
Triệu Nhu thả lỏng thân thể, ngồi ở trên ghế đá trong đình hóng gió mà lười biếng duỗi eo, đồng thời ý bảo Chu Cẩn Ngôn cũng ngồi xuống, nàng trả lời: “Không có việc gì, khai yến này chính là thời điểm để cho mọi người được thư giãn và thưởng thức, nên sẽ không có trường hợp muốn ta lộ diện, cũng sẽ không có người chú ý tới ta. Huống hồ, bổn cung và phò mã là cùng nhau biến mất, nên dù có bị phát hiện thì bổn cung vẫn còn có chàng chịu tội cùng, hình phạt dành cho hai người ít nhất cũng sẽ nhẹ hơn là so với một người đi?”
Nói xong, nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý.
Chu Cẩn Ngôn không ngờ Triệu Nhu lại giỏi bàn tính như vậy, chính mình phạm tội mà còn muốn kéo hắn vào cùng. Hắn lập tức bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu ngồi vào bên cạnh Triệu Nhu, tức giận nói: “Được, không ngờ điện hạ lại thông minh như vậy, ngay cả ta cũng bị nàng tính kế. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã chạy ra ngoài rồi, nên ta chỉ có thể thừa nhận, cùng tiến cùng lùi với điện hạ mà thôi.”
“ Cái gì? Chàng không tức giận sao?” Triệu Nhu kinh ngạc, thế mà Chu Cẩn Ngôn lại dễ dàng tiếp nhận như vậy, vì vậy nàng liền hỏi một câu.
“Tức giận? Điện hạ và ta là phu thê, vốn nên cùng tiến cùng lùi, điện hạ làm cái gì, ta tự nhiên cũng sẽ làm cái đó, cái gì cũng phải cùng nhau gánh vác, sự việc nếu đã phát sinh thì ta còn tức giận làm gì?”
“Chậc, hoa ngôn xảo ngữ, cố gắng dỗ dành ta mấy câu ngon ngọt, ta đã nghe mệt rồi.”
Triệu Nhu nghe Chu Cẩn Ngôn nói như vậy, nàng bĩu môi lộ ra bộ dáng không tin, quay đầu đi không nhìn Chu Cẩn Ngôn.
Tuy khóe miệng nàng hơi ngầm nhếch lên, nhưng trong lòng nàng vẫn rất cao hứng, nhưng nghe lời nói dễ nghe nhiều thì khó tránh sẽ khỏi có chút chống cự, cho nên nàng đương nhiên sẽ không tiếp nhận lời của Chu Cẩn Ngôn dễ dàng như vậy.
Chu Cẩn Ngôn biết tính tình Triệu Nhu chính là như thế, hắn cười cười, bàn tay đưa qua đặt trên bàn tay nàng, hầu kết hơi lăn lộn, một lát sau mới chậm rãi nói: “Bây giờ điện hạ không tin cũng không sao, nhưng ta muốn nói cho nàng biết, đây đều là những lời nói chân thành của ta, không bao giờ là giả dối, đời này ta sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói của mình, để điện hạ tin tưởng là ta thật sự tâm duyệt với nàng, nguyện cùng nàng làm bạn cả đời, cả đời vĩnh viễn không bao giờ chia lìa……”
“Chàng……”
Những lời nói của Chu Cẩn Ngôn đã chạm đến trái tim của Triệu Nhu.
Nàng không ngờ, rõ ràng là bọn họ chỉ cãi nhau nho nhỏ mà thôi, vậy mà Chu Cẩn Ngôn lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, tỏ tình với nàng, nói ra tình cảm của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Nhu cũng không biết nên phản ứng như thế nào, nàng chỉ có thể quay đầu lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười của Chu Cẩn Ngôn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt đối phương đều có bóng dáng của nhau, giờ này khắc này, không khí vừa lúc.
Chỉ là Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn đang lạc vào thế giới của hai người nên cũng không phát hiện ra rằng, trong hoa viên nhỏ này, ở nơi xa kia còn có một đôi mắt khác đang nhìn theo bọn họ.
Trong đôi mắt ấy toát ra sự thống khổ, ánh mắt nhìn Triệu Nhu bọn họ thâm tình nhìn nhau đầy hạnh phúc, trong ánh mắt tràn ngập sự tàn khốc khác biệt……