Công Chúa Ếch - Mễ Hoa
Chương 46: Ngoại truyện 2
Cùng một đạo lý trị quốc, qua lời Trình Lam Ngọc, lại hóa thành cách nấu cá.
Không thể tùy tiện khuấy đảo, khuấy nhiều dễ nát; cũng không thể không khuấy, không khuấy sẽ bị cháy.
"Suy nghĩ đến nguy nan thì được an toàn, nghĩ đến hỗn loạn thì có thể trị được, nghĩ đến vong quốc thì sẽ giữ được."
"Ba lần suy xét rồi hãy làm, đã làm thì không sợ, lùi thì không nản, tiến thì không loạn, công thủ đều vẹn, chuyển nguy thành an."
Trình Lam Ngọc đã dạy Thái Hành Công chúa rất nhiều đạo lý, nhưng điều hắn muốn nàng hiểu nhất, thực ra chính là làm chính mình.
Như Thiên Mệnh Viên từng nói: “Số có thể đổi, mệnh không thể thay,” kỳ thực chỉ là lời về tiên thiên và hậu thiên.
Tiên thiên đã định, nhưng hậu thiên vẫn có thể thay đổi.
Trình Lam Ngọc chỉ hy vọng Thái Hành Công chúa khỏe mạnh, hạnh phúc.
Hắn hy vọng rằng, sau khi quốc phá gia vong, Thái Hành Công chúa có thể lĩnh hội thiên đạo, gạt bỏ mây sầu trên mặt, để những năm tháng còn lại trôi qua trong yên vui.
Hết lòng khuyên nhủ, đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng.
Trình Lam Ngọc lưu lại phàm giới hai năm.
Trương Tú tinh quan từng cười nhạo hắn, bảo rằng hắn chẳng khác nào v.ú nuôi của Công chúa, ngay cả áo quần cũng tự tay may vá, chăm sóc đến từng việc nhỏ nhặt.
Khi ấy, tà khí của Huống Thủy Giao đã bị hắn thu hồi sạch sẽ.
Trương Tú thúc giục hắn trở về Thiên Cung.
Trình Lam Ngọc chỉ cười nói: "Huống Thủy Giao đắc đạo ở Ngũ Chỉ Lĩnh, sau khi nhập ma bị giết, mệnh hồn hóa thành tà khí vẫn còn lưu lại. Ta hiện đã dùng huyễn ảnh thu thập chúng, nhưng cảm nhận được lục phách của nó vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Có lẽ cần ở lại thêm một thời gian để xác định không còn nguy hại mới yên tâm rời đi."
Trương Tú không đồng tình, cho rằng dù Huống Thủy Giao còn chút tinh phách, chỉ cần một đạo thiên lôi là có thể đánh tan, chẳng thể nào gây hại cho nhân gian.
"Rõ ràng hắn chỉ đang viện cớ, lưu luyến không muốn rời."
Trương Tú tự tin rằng mình đã nhìn thấu Trình Lam Ngọc.
Nhưng chỉ có Trình Lam Ngọc hiểu rõ, khi hắn tu luyện ở núi Đan Huyệt, từng tiếp xúc với Huống Thủy Giao, biết rõ bản tính xảo quyệt của nó.
Hắn quyết định ở lại phàm giới thêm một năm, đợi đến khi xác nhận không còn biến cố nào xảy ra, mới trở về thiên giới.
Trước đó, Trình Lam Ngọc chưa từng có chút tư tình nào với Thái Hành Công chúa.
Hắn là một vị thần tiên đã ngộ thiên đạo, tâm thanh tĩnh như dòng nước chảy, thân nhẹ nhàng như mây trắng, tất cả đều thuận theo lẽ trời.
Việc quan tâm đặc biệt đến Thái Hành Công chúa, chẳng qua là để báo đáp ân tình năm nào.
Nhưng sau khi Công chúa đến tuổi cập kê, nàng không còn gọi hắn là "tiên sinh" nữa, mà bắt đầu gọi hắn là: "Trình Phủ Quân."
Trình Lam Ngọc không mấy để tâm.
Nàng là Công chúa kiêu hãnh của Yến Quốc, con gái của Trung Sơn Vương, muội muội của Thái tử Thôi Trực.
Nàng hoàn toàn có tư cách để tùy ý xưng hô bất kỳ ai.
Sau lễ cập kê, Thái Hành Công chúa càng rực rỡ như ánh dương.
Khi nàng tung mình lên ngựa, thân vận kỵ trang, bên hông mang thanh bảo kiếm Lăng Sương, trong tay cầm Kim Lân Đoạn Ngọc Tiên cứng cáp, bất khả chiến bại, thân thủ linh hoạt, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Khi ấy, Thái Hành Công chúa chuẩn bị theo sư phụ của mình, Diêm lão tướng quân, xuất chinh lên Bắc Quan.
Nàng cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu lại dưới ánh dương, mỉm cười rạng rỡ với Trình Lam Ngọc: "Trình Phủ Quân, đợi ta trở về."
Trình Lam Ngọc khẽ cúi mình đáp lễ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thái tử Thôi Trực đứng bên cạnh, sắc mặt mang theo chút ý vị khó lường.
Đến mãi sau này, Trình Lam Ngọc mới mơ hồ nhận ra, thì ra sự ưu ái của Thái Hành Công chúa dành cho hắn, sớm đã là chuyện mà ai ai cũng đều biết.
Thái Hành Công chúa lên Bắc Quan, nghe nói là để đánh đuổi bộ tộc Man Di.
Nhưng khi trở về, nàng vinh quang lẫy lừng, còn buộc theo Thái tử nước Ngụy phía sau ngựa của mình.
Thái tử nước Ngụy chưa từng chịu nỗi nhục nào như thế.
Hai tay hắn bị trói chặt, suốt đường đi còn bị Công chúa quất vài roi.
Khi đến Yến Quốc, hắn nghiến răng, giận dữ nói với Công chúa: "Muốn g.i.ế.c muốn chém, cứ việc ra tay, Hách Nguyên Qua ta quyết không nhíu mày!"
Công chúa ngồi trên ngựa, dùng kiếm cắt đứt dây trói trên tay hắn, cười tươi như hoa: "Giết ngươi làm gì? Bổn Công chúa đánh với tộc Man Di, ngươi lại xuất hiện ở Bắc Quan, chẳng lẽ ta không bắt ngươi về để hỏi cho rõ? Ai mà biết Đại Ngụy các ngươi đang mưu đồ chuyện gì."
Hách Nguyên Qua vốn nghĩ rằng, Thái Hành Công chúa bắt hắn về là để làm nhục, sau đó g.i.ế.c đi.
Nhưng rồi Thái tử Yến Quốc đuổi theo đến, nghiêm khắc quở trách muội muội hành xử thô bạo, sau đó thay nàng xin lỗi, dùng lễ nghĩa quân tử nghênh đón hắn vào cung.
Không thể tùy tiện khuấy đảo, khuấy nhiều dễ nát; cũng không thể không khuấy, không khuấy sẽ bị cháy.
"Suy nghĩ đến nguy nan thì được an toàn, nghĩ đến hỗn loạn thì có thể trị được, nghĩ đến vong quốc thì sẽ giữ được."
"Ba lần suy xét rồi hãy làm, đã làm thì không sợ, lùi thì không nản, tiến thì không loạn, công thủ đều vẹn, chuyển nguy thành an."
Trình Lam Ngọc đã dạy Thái Hành Công chúa rất nhiều đạo lý, nhưng điều hắn muốn nàng hiểu nhất, thực ra chính là làm chính mình.
Như Thiên Mệnh Viên từng nói: “Số có thể đổi, mệnh không thể thay,” kỳ thực chỉ là lời về tiên thiên và hậu thiên.
Tiên thiên đã định, nhưng hậu thiên vẫn có thể thay đổi.
Trình Lam Ngọc chỉ hy vọng Thái Hành Công chúa khỏe mạnh, hạnh phúc.
Hắn hy vọng rằng, sau khi quốc phá gia vong, Thái Hành Công chúa có thể lĩnh hội thiên đạo, gạt bỏ mây sầu trên mặt, để những năm tháng còn lại trôi qua trong yên vui.
Hết lòng khuyên nhủ, đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng.
Trình Lam Ngọc lưu lại phàm giới hai năm.
Trương Tú tinh quan từng cười nhạo hắn, bảo rằng hắn chẳng khác nào v.ú nuôi của Công chúa, ngay cả áo quần cũng tự tay may vá, chăm sóc đến từng việc nhỏ nhặt.
Khi ấy, tà khí của Huống Thủy Giao đã bị hắn thu hồi sạch sẽ.
Trương Tú thúc giục hắn trở về Thiên Cung.
Trình Lam Ngọc chỉ cười nói: "Huống Thủy Giao đắc đạo ở Ngũ Chỉ Lĩnh, sau khi nhập ma bị giết, mệnh hồn hóa thành tà khí vẫn còn lưu lại. Ta hiện đã dùng huyễn ảnh thu thập chúng, nhưng cảm nhận được lục phách của nó vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Có lẽ cần ở lại thêm một thời gian để xác định không còn nguy hại mới yên tâm rời đi."
Trương Tú không đồng tình, cho rằng dù Huống Thủy Giao còn chút tinh phách, chỉ cần một đạo thiên lôi là có thể đánh tan, chẳng thể nào gây hại cho nhân gian.
"Rõ ràng hắn chỉ đang viện cớ, lưu luyến không muốn rời."
Trương Tú tự tin rằng mình đã nhìn thấu Trình Lam Ngọc.
Nhưng chỉ có Trình Lam Ngọc hiểu rõ, khi hắn tu luyện ở núi Đan Huyệt, từng tiếp xúc với Huống Thủy Giao, biết rõ bản tính xảo quyệt của nó.
Hắn quyết định ở lại phàm giới thêm một năm, đợi đến khi xác nhận không còn biến cố nào xảy ra, mới trở về thiên giới.
Trước đó, Trình Lam Ngọc chưa từng có chút tư tình nào với Thái Hành Công chúa.
Hắn là một vị thần tiên đã ngộ thiên đạo, tâm thanh tĩnh như dòng nước chảy, thân nhẹ nhàng như mây trắng, tất cả đều thuận theo lẽ trời.
Việc quan tâm đặc biệt đến Thái Hành Công chúa, chẳng qua là để báo đáp ân tình năm nào.
Nhưng sau khi Công chúa đến tuổi cập kê, nàng không còn gọi hắn là "tiên sinh" nữa, mà bắt đầu gọi hắn là: "Trình Phủ Quân."
Trình Lam Ngọc không mấy để tâm.
Nàng là Công chúa kiêu hãnh của Yến Quốc, con gái của Trung Sơn Vương, muội muội của Thái tử Thôi Trực.
Nàng hoàn toàn có tư cách để tùy ý xưng hô bất kỳ ai.
Sau lễ cập kê, Thái Hành Công chúa càng rực rỡ như ánh dương.
Khi nàng tung mình lên ngựa, thân vận kỵ trang, bên hông mang thanh bảo kiếm Lăng Sương, trong tay cầm Kim Lân Đoạn Ngọc Tiên cứng cáp, bất khả chiến bại, thân thủ linh hoạt, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Khi ấy, Thái Hành Công chúa chuẩn bị theo sư phụ của mình, Diêm lão tướng quân, xuất chinh lên Bắc Quan.
Nàng cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu lại dưới ánh dương, mỉm cười rạng rỡ với Trình Lam Ngọc: "Trình Phủ Quân, đợi ta trở về."
Trình Lam Ngọc khẽ cúi mình đáp lễ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thái tử Thôi Trực đứng bên cạnh, sắc mặt mang theo chút ý vị khó lường.
Đến mãi sau này, Trình Lam Ngọc mới mơ hồ nhận ra, thì ra sự ưu ái của Thái Hành Công chúa dành cho hắn, sớm đã là chuyện mà ai ai cũng đều biết.
Thái Hành Công chúa lên Bắc Quan, nghe nói là để đánh đuổi bộ tộc Man Di.
Nhưng khi trở về, nàng vinh quang lẫy lừng, còn buộc theo Thái tử nước Ngụy phía sau ngựa của mình.
Thái tử nước Ngụy chưa từng chịu nỗi nhục nào như thế.
Hai tay hắn bị trói chặt, suốt đường đi còn bị Công chúa quất vài roi.
Khi đến Yến Quốc, hắn nghiến răng, giận dữ nói với Công chúa: "Muốn g.i.ế.c muốn chém, cứ việc ra tay, Hách Nguyên Qua ta quyết không nhíu mày!"
Công chúa ngồi trên ngựa, dùng kiếm cắt đứt dây trói trên tay hắn, cười tươi như hoa: "Giết ngươi làm gì? Bổn Công chúa đánh với tộc Man Di, ngươi lại xuất hiện ở Bắc Quan, chẳng lẽ ta không bắt ngươi về để hỏi cho rõ? Ai mà biết Đại Ngụy các ngươi đang mưu đồ chuyện gì."
Hách Nguyên Qua vốn nghĩ rằng, Thái Hành Công chúa bắt hắn về là để làm nhục, sau đó g.i.ế.c đi.
Nhưng rồi Thái tử Yến Quốc đuổi theo đến, nghiêm khắc quở trách muội muội hành xử thô bạo, sau đó thay nàng xin lỗi, dùng lễ nghĩa quân tử nghênh đón hắn vào cung.