Công Chúa Ếch - Mễ Hoa
Chương 4
Quay lại câu chuyện, các người biết không, Công chúa An Bình tuy lớn lên ở Phượng Hoàn Điện, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng được giáo dưỡng rất tốt.
Điều này phần lớn nhờ vào công lao của Khâu cô cô.
Trước khi mẫu phi của An Bình tiến cung và trở thành Vương hậu, Khâu cô cô đã là ma ma giáo dưỡng bên cạnh bà.
Đáng tiếc, giống như cung điện hoang phế này, họ từng huy hoàng, nhưng cuối cùng lại lụi tàn.
Công chúa An Bình rất lương thiện, cũng rất hiểu chuyện, chưa từng oán hận hay trách móc số phận éo le của mình.
Nhưng nàng cũng có một nhược điểm, đó là tính cách quá mức nhu nhược, thật sự có phần yếu đuối.
Ta từng nghe Tiểu Lam kể rằng, mẫu phi của An Bình trước khi nhảy xuống giếng đã từng nghĩ đến việc sắp đặt con đường sống cho nàng.
Phế hậu hiểu rõ cái c.h.ế.t của con trai mình có nhiều uẩn khúc, nhưng bà đã mất hết mọi chỗ dựa, không còn cách nào xoay chuyển thế cục.
Vì vậy, bà nói với Công chúa An Bình: "Sau khi mẫu phi chết, con sẽ có cơ hội gặp phụ vương. Đến lúc đó, hãy ôm lấy người mà khóc, nói rằng mẫu phi phát điên, con rất sợ hãi, rất nhớ người.”
"An Bình, sau này con sẽ có mẫu phi mới, hãy rời khỏi nơi này, quên hết mọi chuyện đi.
"Mẫu phi không yêu cầu con phải làm gì cả, chỉ cần con bảo vệ bản thân, sống thật tốt là đủ."
Phế hậu tuyệt vọng ấy đã nhìn thấu lòng người, hoàn toàn mệt mỏi với mọi tranh đấu. Khi sắp đặt đường lui cho con gái, bà không hề nghĩ rằng, một tiểu Công chúa còn quá nhỏ, làm sao có thể gánh chịu hết những biến cố này.
Rõ ràng, An Bình đã không làm được.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng đứng trước mặt Bắc Lương Vương, hoảng sợ đến mức không thốt ra được một lời.
Người đời thường nói rằng việc thành thì khó, mà hỏng thì dễ; cơ hội đến thì khó nắm, nhưng mất đi lại chẳng mấy chốc.
Dù chỉ là một con ếch như ta, cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho An Bình.
Tuy vậy, với tư cách là một con ếch thông minh, Tiểu Oa ta không tin rằng cuộc đời của Công chúa An Bình sẽ mãi dừng lại ở Phượng Hoàn Điện này.
Bởi ta từng nói với Tiểu Lam rằng:
"Tương lai khó đoán, chỉ cần ếch xanh có chí, ắt sẽ xoay chuyển càn khôn!"
Vậy nên, vận may của Công chúa An Bình đã đến.
Bởi vì—
Nàng có một con ếch rồi!
Năm Thái Nguyên thứ tư, tình bạn giữa ta và Công chúa An Bình phát triển vượt bậc, cũng là năm chúng ta cùng trải qua mùa đông đầu tiên.
Dẫu bản thân còn thiếu thốn đủ bề, An Bình lại cặm cụi may cho ta một chiếc áo giáp bông dày cộp và một chiếc mũ nhỏ đội đầu.
Các người, có ai từng thấy một con ếch mặc áo giáp, đội mũ trên đầu chưa?
Ngay cả bát cháo loãng hai bữa một ngày nàng nấu cũng chẳng chín hẳn, vậy mà mỗi lần ăn, nàng đều nhớ để dành lại cho ta một chút.
Haiz, đừng hỏi tại sao ta không đi ngủ đông, chẳng phải vì không nỡ bỏ mặc cô bạn ngốc nghếch này sao.
Nàng thật sự quá yêu quý ta, khiến ta chẳng thể nào nhẫn tâm rời đi.
Vì thế, khi Tiểu Lam và Thôi Chức cuộn mình trong chiếc hố bùn ấm áp mà ngủ, ta lại nằm trên giường của An Bình, run lẩy bẩy vì rét.
Lạnh quá! Than củi trong Phượng Hoàn Điện ít ỏi đến đáng thương, ngay cả nồi cháo loãng mỗi bữa cũng khó lòng nấu chín, chứ đừng nói đến chuyện đốt lò sưởi trong phòng.
Nói về An Bình, nàng thật sự là người vừa lương thiện vừa hiểu chuyện.
Thần trí của Khâu cô cô đã mơ hồ, cơ thể cũng chẳng còn cảm giác, vậy mà nàng vẫn lấy hết những chăn mền dày nhất đắp lên cho bà.
Còn mình thì chỉ có một chiếc chăn vừa mỏng vừa lạnh.
Nếu không phải nàng đối xử tử tế với ta, mỗi đêm đều ôm ta vào lòng để sưởi ấm, chắc chắn ta đã không chịu ở lại với nàng.
Cái ổ chăn của ta và An Bình, mãi đến lúc trời sáng mới dần ấm lên được một chút.
Ta, Tiểu Oa, thực sự rét đến mức mí mắt cứng đơ, không tài nào khép lại nổi.
Đã mấy lần ta nghĩ thầm, thôi vậy, quay về ngủ đông vẫn tốt hơn.
Nhưng rồi mỗi khi thức dậy, nhìn thấy An Bình nửa tỉnh nửa mê, nở nụ cười ngốc nghếch với ta, trái tim ta lại mềm nhũn.
Chúng ta đã thân thiết gần một năm, nói xem, nếu không thật lòng thích ta, làm sao nàng lại ôm một con ếch vào lòng, thậm chí còn không nhịn được mà hôn lên đầu ta?
Chuyện An Bình hôn ta, ban đầu ta cũng giật mình lắm.
Hôm ấy tỉnh dậy, ta còn chưa mở mắt, đột nhiên cảm giác có thứ gì mềm mại chạm xuống.
Hóa ra là nàng cúi đầu hôn lên ta.
Môi nàng mềm mại, như cánh hoa khẽ lướt qua, mang theo hơi thở của mùa xuân, khiến ta ngỡ ngàng.
Ta sững lại, lòng cảm thấy vừa bồi hồi vừa thích thú, nhưng ngay sau đó lại đỏ mặt ngượng ngùng, suýt nữa thì nhảy dựng lên:
"Ngươi làm gì vậy! Thật đáng ghét! Ngay cả lợi lộc của một con ếch cũng muốn chiếm hay sao?"
Điều này phần lớn nhờ vào công lao của Khâu cô cô.
Trước khi mẫu phi của An Bình tiến cung và trở thành Vương hậu, Khâu cô cô đã là ma ma giáo dưỡng bên cạnh bà.
Đáng tiếc, giống như cung điện hoang phế này, họ từng huy hoàng, nhưng cuối cùng lại lụi tàn.
Công chúa An Bình rất lương thiện, cũng rất hiểu chuyện, chưa từng oán hận hay trách móc số phận éo le của mình.
Nhưng nàng cũng có một nhược điểm, đó là tính cách quá mức nhu nhược, thật sự có phần yếu đuối.
Ta từng nghe Tiểu Lam kể rằng, mẫu phi của An Bình trước khi nhảy xuống giếng đã từng nghĩ đến việc sắp đặt con đường sống cho nàng.
Phế hậu hiểu rõ cái c.h.ế.t của con trai mình có nhiều uẩn khúc, nhưng bà đã mất hết mọi chỗ dựa, không còn cách nào xoay chuyển thế cục.
Vì vậy, bà nói với Công chúa An Bình: "Sau khi mẫu phi chết, con sẽ có cơ hội gặp phụ vương. Đến lúc đó, hãy ôm lấy người mà khóc, nói rằng mẫu phi phát điên, con rất sợ hãi, rất nhớ người.”
"An Bình, sau này con sẽ có mẫu phi mới, hãy rời khỏi nơi này, quên hết mọi chuyện đi.
"Mẫu phi không yêu cầu con phải làm gì cả, chỉ cần con bảo vệ bản thân, sống thật tốt là đủ."
Phế hậu tuyệt vọng ấy đã nhìn thấu lòng người, hoàn toàn mệt mỏi với mọi tranh đấu. Khi sắp đặt đường lui cho con gái, bà không hề nghĩ rằng, một tiểu Công chúa còn quá nhỏ, làm sao có thể gánh chịu hết những biến cố này.
Rõ ràng, An Bình đã không làm được.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng đứng trước mặt Bắc Lương Vương, hoảng sợ đến mức không thốt ra được một lời.
Người đời thường nói rằng việc thành thì khó, mà hỏng thì dễ; cơ hội đến thì khó nắm, nhưng mất đi lại chẳng mấy chốc.
Dù chỉ là một con ếch như ta, cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho An Bình.
Tuy vậy, với tư cách là một con ếch thông minh, Tiểu Oa ta không tin rằng cuộc đời của Công chúa An Bình sẽ mãi dừng lại ở Phượng Hoàn Điện này.
Bởi ta từng nói với Tiểu Lam rằng:
"Tương lai khó đoán, chỉ cần ếch xanh có chí, ắt sẽ xoay chuyển càn khôn!"
Vậy nên, vận may của Công chúa An Bình đã đến.
Bởi vì—
Nàng có một con ếch rồi!
Năm Thái Nguyên thứ tư, tình bạn giữa ta và Công chúa An Bình phát triển vượt bậc, cũng là năm chúng ta cùng trải qua mùa đông đầu tiên.
Dẫu bản thân còn thiếu thốn đủ bề, An Bình lại cặm cụi may cho ta một chiếc áo giáp bông dày cộp và một chiếc mũ nhỏ đội đầu.
Các người, có ai từng thấy một con ếch mặc áo giáp, đội mũ trên đầu chưa?
Ngay cả bát cháo loãng hai bữa một ngày nàng nấu cũng chẳng chín hẳn, vậy mà mỗi lần ăn, nàng đều nhớ để dành lại cho ta một chút.
Haiz, đừng hỏi tại sao ta không đi ngủ đông, chẳng phải vì không nỡ bỏ mặc cô bạn ngốc nghếch này sao.
Nàng thật sự quá yêu quý ta, khiến ta chẳng thể nào nhẫn tâm rời đi.
Vì thế, khi Tiểu Lam và Thôi Chức cuộn mình trong chiếc hố bùn ấm áp mà ngủ, ta lại nằm trên giường của An Bình, run lẩy bẩy vì rét.
Lạnh quá! Than củi trong Phượng Hoàn Điện ít ỏi đến đáng thương, ngay cả nồi cháo loãng mỗi bữa cũng khó lòng nấu chín, chứ đừng nói đến chuyện đốt lò sưởi trong phòng.
Nói về An Bình, nàng thật sự là người vừa lương thiện vừa hiểu chuyện.
Thần trí của Khâu cô cô đã mơ hồ, cơ thể cũng chẳng còn cảm giác, vậy mà nàng vẫn lấy hết những chăn mền dày nhất đắp lên cho bà.
Còn mình thì chỉ có một chiếc chăn vừa mỏng vừa lạnh.
Nếu không phải nàng đối xử tử tế với ta, mỗi đêm đều ôm ta vào lòng để sưởi ấm, chắc chắn ta đã không chịu ở lại với nàng.
Cái ổ chăn của ta và An Bình, mãi đến lúc trời sáng mới dần ấm lên được một chút.
Ta, Tiểu Oa, thực sự rét đến mức mí mắt cứng đơ, không tài nào khép lại nổi.
Đã mấy lần ta nghĩ thầm, thôi vậy, quay về ngủ đông vẫn tốt hơn.
Nhưng rồi mỗi khi thức dậy, nhìn thấy An Bình nửa tỉnh nửa mê, nở nụ cười ngốc nghếch với ta, trái tim ta lại mềm nhũn.
Chúng ta đã thân thiết gần một năm, nói xem, nếu không thật lòng thích ta, làm sao nàng lại ôm một con ếch vào lòng, thậm chí còn không nhịn được mà hôn lên đầu ta?
Chuyện An Bình hôn ta, ban đầu ta cũng giật mình lắm.
Hôm ấy tỉnh dậy, ta còn chưa mở mắt, đột nhiên cảm giác có thứ gì mềm mại chạm xuống.
Hóa ra là nàng cúi đầu hôn lên ta.
Môi nàng mềm mại, như cánh hoa khẽ lướt qua, mang theo hơi thở của mùa xuân, khiến ta ngỡ ngàng.
Ta sững lại, lòng cảm thấy vừa bồi hồi vừa thích thú, nhưng ngay sau đó lại đỏ mặt ngượng ngùng, suýt nữa thì nhảy dựng lên:
"Ngươi làm gì vậy! Thật đáng ghét! Ngay cả lợi lộc của một con ếch cũng muốn chiếm hay sao?"