Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 51: Nàng nói nàng nhớ ngươi



Tháng ngày sau khi Lục Khải Phái được điều nhiệm tới Đại Lý Tự cũng không giống như những gì nàng nghĩ, vì thế suốt ngày nàng liền ở nha thự cẩn thận chấm bài thi tông.
Trên thực tế, Đại Lý Tự chưởng quản hình ngục của cả nước, chức trách còn cao hơn cả Hình Bộ. Mỗi một án kiện trình đến Đại Lý Tự đều không tầm thường, chỉ cần nhóm chủ quan quẹt một gạch đỏ, điều tra ra thậm chí càng nhiều mạng người.
Dưới tình huống như thế, không chỉ có chức vị thẩm án tra án, chức quan thẩm phán như Đại Lý Tự chính kiểm tra đối chiếu sự thật càng cần phải thận trọng. Tương ứng, muốn làm được chức vị tương xứng, không phải chỉ cần đọc nhiều mấy quyển bút ký, hoặc là vác mấy cuốn sách luật là có thể thành công.
Khi Lục Khải Phái mới vừa nhậm chức ở Đại Lý Tự, mọi người vẫn còn khách khí, cũng hoặc là đang nhân cơ hội quan sát phẩm tính của nàng. Đến khi phát hiện nàng không cậy vào thân phận phò mã mà tùy ý lười biếng, ngược lại còn cẩn trọng học tập đọc sách, những ngày kế tiếp liền không còn thanh nhàn như lúc trước.
Thiếu Khanh đặc biệt chiếu cố nàng. Xa không nói, phàm là phát sinh án mạng lớn ở trong kinh, hầu hết nàng đều được đồng hành. Vốn cũng không trông cậy vào nàng mới ra đời có thể làm ra thành tựu gì, chỉ mang nàng cùng đi để có thêm kiến thức, cũng có thể giúp cho nàng mau chóng thích ứng chức vị hiện giờ. Thế nhưng, Lục Khải Phái thận trọng, ngẫu nhiên cũng có thể phát hiện một chút dấu vết để lại, nhưng thật ra khiến cho người khác rất là tán thưởng.
Nói tóm lại, hiện giờ Lục Khải Phái dành thời gian ở nha thự ngày càng ít, ngược lai đa số thời điểm đều phải ra ngoài. Cũng là đến lúc này nàng mới biết được, chỉ là một cái kinh thành mà thôi, thế nhưng thi thoảng lại có trọng án phát sinh.
Hôm nay, Lục Khải Phái vẫn không thể lưu tại nha thự lười nhác. Có một vụ án mạng xảy ra ở thành nam, tình hình khá là ác liệt, Lục Khải Phái liền đi theo Đại Lý Tự, cưỡi ngựa không ngừng chạy tới. Ngay sau đó, chật vật cả một buổi sáng, đến giữa trưa mới khiến người điều tra xong rồi thu dọn thi thể. Vừa lúc cũng là giữa trưa, đã đến lúc dùng bữa, đoàn người không vội vã quay về Đại Lý Tự, tùy ý ở ven đường tìm một quầy hàng hoành thánh tới ăn.
Rốt cuộc, Lục Khải Phái vẫn là người mới, vừa nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa, thành thử lúc này cũng không muốn ăn uống gì, càng đừng nói là ăn thịt. Nàng tùy ý mọi người gọi hoành thánh, nhưng không có ăn, chỉ uống một chút trà lạnh ở quán trà cách vách.
Mọi người hiển nhiên đã nhìn thấy chuyện này rất nhiều lần, vì thế nói nói cười cười trêu ghẹ nàng, tuy nhiên e ngại quan giai nên cũng không dám nói giỡn quá mức.
Lục Khải Phái cũng không để ý những chuyện này, tùy ý nói chuyện phiếm cùng mọi người, không khí cũng rất tốt. Thế nhưng đang nói chuyện, bỗng nhiên nàng nhìn thấy ngay cửa tửu lầu đối diện xuất hiện mấy người Vinh Quốc mặc hồ phục, xem vóc người và dung nhan, dẫn đầu tất nhiên là Tạ Hoằng Nghị.
Đối với người này, trong lòng Lục Khải Phái có chút để ý, ánh mắt bất giác liền bị hấp dẫn.
Có lẽ là do cách một con phố, Tạ Hoằng Nghị ở phía đối diện cũng không có phát hiện ánh mắt của nàng, ngược lại là Đại Lý Tự thừa [1] ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ, nhìn theo ánh mắt Lục Khải Phái. Quan giai của hắn so với Lục Khải Phái còn thấp, hiện giờ cũng không có tư cách thượng triều, càng chưa từng thấy qua Tạ Hoằng Nghị, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương: "Là tiểu công tử quý tộc trong đoàn sứ thần Vinh Quốc đúng không?"
[1] Thừa: quan giúp việc
Lục Khải Phái kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Đại Lý Tự thừa: "Tự thừa thế nhưng biết hắn?"
Đại Lý Tự thừa liền cười: "Hạ quan cũng không phải không để ý đến chuyện bên ngoài. Người Vinh Quốc ở trên cung yến đề ra tỷ thí, vị kia tiểu công tử muốn cùng Lương Quốc ta thi đấu lục nghệ, người tự tin như thế, hạ quan làm sao không nghe thấy."
Hắn đem hai chữ "Tự tin" nói đến vô cùng trào phúng. Trên thực tế, hiện giờ trên dưới triều đình đối đãi với sứ thần Vinh Quốc cơ hồ cũng đều là thái độ này.
Lục Khải Phái sau khi nghe xong thì gật gật đầu, không hề hỏi nhiều. Đại Lý Tự thừa ngược lại hỏi nàng: "Hạ quan nghe nói, người Vinh Quốc từng ở trên cung yến nói rõ khiêu khích đại nhân, hiện giờ trong triều sẽ thi đấu để chọn người, đại nhân nhưng có vạn toàn nắm chắc?"
Nha môn ở Đại Lý Tự kỳ thật có chút bài ngoại, Lục Khải Phái ngoài ý muốn thuận lợi dung nhập vào, cũng được mọi người coi làm người một nhà. Cùng địch quốc so đấu là quốc gia đại sự, nhưng chính mình ở trong triều cạnh tranh thì lại là một chuyện khác, Đại Lý Tự thừa hiển nhiên vẫn là muốn cho Lục Khải Phái đứng thứ nhất. Rốt cuộc nàng đều bị người khác chỉ đích danh, vạn nhất không có tư cách xuất chiến, vậy cũng quá mức mất mặt.
Lục Khải Phái tự nhiên minh bạch ý tứ của hắn, liền cười cười nói: "Nhân tài trong triều vô số, ta sẽ cố gắng hết sức."
Thật ra thì, nàng thật đúng là không có hứng thú tỷ thí với Tạ Hoằng Nghị. Thân phận đối phương đặc thù lại cùng nàng tương tự, vì vậy nàng không muốn liên lụy chút gì. Chỉ là không biết tiểu thiếu niên kia vì sao có địch ý lớn như thế với nàng?
Khi nói chuyện, mọi người cũng ăn xong hoành thánh, sau khi đưa tiền liền rời khỏi để quay về Đại Lý Tự.
Lục Khải Phái theo bản năng lại nhìn thoáng qua phía đối diện, kết quả đồng tử chợt co rụt lại. Nàng nhìn thấy Tề bá đi ra tửu lầu ở đối diện, vị quản gia thần bí này quả nhiên sau lưng cất giấu cỗ thế lực mà nàng không biết, chỉ là nàng trăm triệu không nghĩ tới lại liên quan tới Vinh Quốc!
Tâm không khỏi trầm xuống, những gì nàng suy đoán lúc trước tựa hồ cũng được xác minh, khiến cho nàng nhất thời có chút vô thố.
Nhưng cũng may, thất thố cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Lục Khải Phái thực mau ý thức đến bên người còn có mấy đồng liêu tháo vát ở Đại Lý Tự. Nàng thu hồi ánh mắt, điều chỉnh thần sắc, đem trà lạnh còn thừa uống một hơi cạn sạch, sau đó theo mọi người rời đi.
Lục Khải Phái xoay người rời đi cũng không biết, Tề bá trước khi đi khỏi, cũng từng liếc nhìn về phía nàng.
- --
Nội bộ Lương Quốc tiến hành tỷ thí tuyển chọn cũng rất là điệu thấp. Đại để là bởi vì cả hoàng đế đều không quan tâm lắm, cũng chỉ có Thái Tử bớt thời giờ đến nhìn vài lần, lại cố gắng vài câu, mới không để cục diện quá mức có lệ.
Bởi vì đối thủ chỉ là tiểu hài nhi 13-14 tuổi, Lương Quốc không muốn trên lưng đeo danh ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy nên trên cung yến hôm ấy đã tìm những người trẻ tuổi đến dự yến. Không có gì ngạc nhiên, cơ hồ tất cả đều là tông thất.Chỉ có đại thần tam phẩm trở lên mới có tư cách tham gia cung yến, quan viên có thể bò đến phẩm giai như vậy, phần lớn đã không còn trẻ, cũng không có thời gian phân tâm cho chuyện khác, vì thế lục nghệ sớm đã hoang phế.
Mà trong đó, duy nhất ngoại lệ đó là Lục Khải Phái, nàng là đối thủ Tạ Hoằng Nghị chỉ điểm, cũng là người trẻ tuổi nhất được mọi người tuyển ra.
Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, lục nghệ tỷ thí ba ngày, cá nhân đều có chuyên môn của mình, ít có một người tinh thông mọi thứ. Lục Khải Phái lại thành ngoại lệ duy nhất, kể cả khi mọi người thấy nàng đơn bạc, cho rằng nàng khai cung bắn tên sẽ có khiếm khuyết, thế nhưng nàng cũng làm được không trật một phát!
Thái Tử tự giác ôm việc nhỏ này, mặc dù không thấy toàn bộ quá trình, nhưng sau khi xong việc cũng nhìn đến thành tích của mọi người.
Cảm nhận của hắn về Lục Khải Phái khá là phức tạp, nhưng nhìn nàng một đường quá quan trảm tướng [2], cũng không khỏi sinh ra hai phần vui mừng. Đây chính là người hoàng muội hắn tự mình lựa chọn, chỉ cần đối phương không có dị tâm, tài tình phẩm mạo như thế cũng xác thật đảm đương nổi hoàng muội yêu thích.
[2] Quá quan trảm tướng: vượt qua khó khăn để tiến lên
Nghĩ đến đây, Thái Tử bỗng nhiên có hứng thú với trận tỷ thí này, thậm chí còn triệu riêng Lục Khải Phái đến Đông Cung để nói chuyện: "Lần này tỷ thí can hệ trọng đại, khanh lại là phò mã của Kỳ Dương, vạn mong tận lực, không thể đánh mất uy nghiêm Lương Quốc."
Thái Tử trịnh trọng nói như vậy, nhưng thái độ chân chính của hắn đối với trận tỷ thí này sớm đã triển lộ toàn bộ trước mặt Kỳ Dương. Sở dĩ, vì sao lại thay đổi lý do thoái thác trước mặt Lục Khải Phái, bất quá cũng chỉ là thử mà thôi. Mặc kệ Kỳ Dương biểu hiện có bao nhiêu tự tin, nhưng người này nếu thực sự có vấn đề, hắn luôn không hy vọng muội muội càng lún sâu.
Trong lòng Lục Khải Phái đồng dạng không tỏ ý kiến với lời của Thái Tử. Nàng không giống Thái Tử ngồi xem toàn cục, nhưng đứng ở góc độ khác, nàng đối với trận tỷ thí nhằm vào chính mình lại có một dạng tâm đắc. Tuy nhiên, hiện tại đối mặt với Thái Tử, còn nhắc tới Kỳ Dương, nàng tự nhiên sẽ không lộ ra sơ hở, lập tức rất là trịnh trọng cúi người thi lễ, đáp: "Điện hạ yên tâm, thần tự nhiên tận tâm tận lực."
Thái Tử nhìn tựa như yên tâm gật gật đầu, nhưng ánh mắt đánh giá lại chưa từng dời khỏi người Lục Khải Phái.
Lục Khải Phái tất nhiên là phát hiện, nhưng tỏ vẻ không có gì xảy ra, để mặc cho hắn đánh giá. Trên thực tế, sau khi gặp qua Tạ Hoằng Nghị, nàng cảm thấy Thái Tử và những người khác nghi ngờ mới là bình thường, nếu đối phương không hề tỏ vẻ, nàng ngược lại còn lo lắng đối phương tâm tư thâm trầm. Nhưng lại có biện pháp nào đâu, cho dù chính mình không thẹn với lương tâm, vừa vặn biến cố xuất hiện không phải là chuyện nàng có thể chi phối, nàng thậm chí cũng không có thăm dò thân thế của mình.
Hai người đều mang tâm tư riêng, Thái Tử lại nhìn chằm chằm người đánh giá một lát, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Khanh học lục nghệ rất tốt, ngay cả nhiều con cháu tông thất cũng so không kịp."
Hiện giờ, Lương Quốc cũng chỉ truyền thừa qua ba đời, đúng là thời điểm phát triển không ngừng, con cháu tông thất cũng chưa hủ bại đến mức biến thành ăn chơi trác táng. Mà Lương Quốc hoàng thất vốn cũng xuất thân từ hậu duệ quý tộc, đối với lục nghệ đều có truyền thừa, những con cháu tông thất đó cũng đã học từ nhỏ.
Nhưng tuy là như thế, những người này ở trước mặt Lục Khải Phái cũng không thể sánh bằng, nàng ưu tú lại một lần lấn át hào quang của người khác.
Lục Khải Phái không biết vì sao Thái Tử bỗng nhiên nói đến chuyện này, nhưng nàng bản năng vẫn là sinh ra hai phần cảnh giác, cẩn thận đáp: "Điện hạ quá khen. Thần từ nhỏ chưa từng nghĩ tới chuyện khoa cử hay làm quan, liền đem tất cả thời gian tiêu phí trên việc học tập lục nghệ, tất nhiên là sở trường một ít."
Thái Tử sau khi nghe xong dường như có chút suy tư, nhưng ở trước mặt Lục Khải Phái tất nhiên là che giấu đến cực tốt, lập tức cười nói: "Là Kỳ Dương ngang bướng, mới vừa gặp mặt liền lừa ngươi đáp đề kì thi mùa xuân, bài thi kia cô cùng phụ hoàng đều từng xem qua, lúc ấy rất kinh diễm." Nói xong lại dừng một chút, tiếp tục nói: "Khanh chưa từng chuẩn bị khoa khảo, thế nhưng so với sĩ tử gian khổ học tập càng ưu tú hơn, quả nhiên không tầm thường."
Lời này từ trong miệng Thái Tử nói ra, Lục Khải Phái rốt cuộc ý thức được không ổn. Lục nghệ học thức cùng khoa khảo là bất đồng, không nói chuyện khác, đơn giản chỉ là viết sách luận cũng không biết yêu cầu mài giũa nhiều ít!
Nàng lúc trước học tập cùng với Lục Khải Thành, không rõ nội tình liền đều đi theo học, lại đều vì chuẩn bị làm thế khảo. Nhưng hôm nay, nàng lại nói chính mình không chuẩn bị khoa khảo... Thái Tử lại không ngốc, xem qua sách luận của nàng, như thế nào không biết trong đó có dị?!
Mạc danh có cảm giác bị người bắt được nhược điểm, mày Lục Khải Phái bất giác nhíu lại, trên mặt nhưng thật ra lại vô cùng thản nhiên: "Thật ra cũng không tính là không chuẩn bị. Xá đệ từ nhỏ bắt đầu cử nghiệp, thần đi theo bên người cũng học được một chút."
Lời nói nhẹ nhàng tự tại, Thái Tử cũng không dây dưa, rốt cuộc tên của Lục Khải Thành ở trong danh sách sĩ tử tham gia khoa khảo, muốn tra quả thực quá dễ dàng. Sau đó, hắn cũng không tiếp tục chủ đề này, ngược lại cùng Lục Khải Phái nhàn thoại vài câu, cuối cùng nói: "Kỳ Dương có câu nói nhờ ta mang cho khanh."
Tiếng lòng Lục Khải Phái căng chặt không dám thả lỏng, nghe vậy thì tinh thần cũng tỉnh táo, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thái Tử.
Thái Tử ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt tựa hồ có chút không được tự nhiên, nói: "Nàng nói mấy ngày không gặp, nàng nhớ ngươi."
Lục Khải Phái vạn không nghĩ tới Thái Tử thậm chí sẽ nói những lời này, trong lúc nhất thời ngốc lăng tại chỗ, thẹn thùng không thôi.
Thái Tử thoáng nhìn thấy sắc mặt thiếu niên đỏ lên, không còn dáng vẻ trầm ổn như lúc trước, trong lòng không khỏi vui cười. Tại đây trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên tin lời nói tràn đầy tự tin lúc trước của Kỳ Dương.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (đỏ mặt): Điện hạ thật là... Lời gì cũng có thể nói ra bên ngoài, ngươi khiến cho Thái Tử nghĩ thế nào đây?!
Kỳ Dương (nói năng hùng hồn đầy lý lẽ): Có cái gì không tốt? Hoàng huynh của ta hiện tại nhưng có thể yên tâm rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...