Công Chúa Của Ta Trọng Sinh
Chương 44: Ngươi là của ta
Trước khi đại triều hội bắt đầu, hôn sự của Kỳ Dương rốt cuộc cũng được định ra. Mọi người ở trong triều đều có ý định của riêng mình, khi đám người vốn muốn làm lớn chuyện nàng ở bên đường đoạt người biết được chuyện này, cũng chỉ phải hậm hực đem tấu chương đã viết tốt quăng vào lòng bếp.
Tam hoàng tử bị hoàng đế cấm túc mấy ngày, khi nghe việc này thì tức giận đến ngứa răng: "Tiểu nha đầu kia vẫn cứ châm dầu vào lửa, lần này ta bị phạt cũng là do nàng ra sức tiếp tay. Thế nhưng đến lượt nàng thì chẳng sao cả, gây họa xong thì làm nũng làm nịu, còn khiến cho phụ hoàng thay nàng chỉ hôn." Hắn biết tâm tư của Kỳ Dương, đương nhiên sẽ không cảm thấy hôn sự này ủy khuất nàng, ngược lại càng thêm căm giận: "Phụ hoàng cũng quá bất công!"
Lời vừa nói ra, phụ tá đứng ở bên cạnh vội nói: "Điện hạ cẩn trọng lời nói."
Tam hoàng tử lấy lại tinh thần, tuy không dám oán trách nhiều với hoàng đế, nhưng biểu tình vẫn còn căm giận.
Phụ tá lại mở miệng khuyên nhủ: "Xin điện hạ yên tâm, theo như tại hạ thấy, cọc tứ hôn này cũng không có gì không tốt." Nhìn thấy Tam hoàng tử nhìn qua, liền lại nói: "Điện hạ lúc trước sầu lo, bất quá là sợ Kỳ Dương công chúa gả vào nhà cao cửa rộng, giúp cho Thái Tử có thêm trợ lực. Nhưng hôm nay cũng chỉ là tứ hôn cho một tên tiểu quan lục phẩm mà thôi, gia thế thường thường, còn gì phải lo?"
Vẻ mặt của Tam hoàng tử nhẹ giãn ra, cũng dần dần tỉnh táo: "Tiên sinh nói phải. So với đến Vinh Quốc hòa thân, Kỳ Dương lưu tại trong kinh gả cho một người như vậy, hẳn là càng tốt hơn. Tính tình Kỳ Dương ta cũng biết, trong xương cốt chính là kiêu ngạo không chịu khom lưng, nếu thật muốn làm cho nàng tới Vinh Quốc, không chừng sẽ nháo thêm chuyện."
Nháo đến mức Vinh Quốc đại loạn thì cũng không sao, nếu thật khiến nàng tránh đến một mảnh trời, chỉ sợ sẽ càng phiền toái lớn hơn.
Phụ tá thấy hắn bình tĩnh lại, cũng là thở phào nhẹ nhõm. Sau khi suy nghĩ một lúc, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Điện hạ kỳ thật không cần sốt ruột như thế, bệ hạ hiện giờ đang độ tuổi xuân, mà Thái Tử đã trưởng thành. Thế cục hiện nay, Thái Tử càng lớn mạnh, bệ hạ nhất định sẽ càng thêm kiêng ky..."
Tam hoàng tử không chờ phụ tá nói xong liền vẫy tay, ngắt lời: "Tiên sinh lại muốn khuyên ta phải ẩn nhẫn sao, nhưng cục diện hôm nay như vậy, ta sao có thể không tranh? Thái Tử có được thánh tâm, nếu ta lại không tranh thì chính là một nhà độc đại, phụ hoàng kiêng kị thì tính là gì? Vẫn không thể so với quyền thế trong tay.
Kỳ thật, ngay từ đầu, phụ tá đã từng khuyên nhủ Tam hoàng tử không cần nhúng tay vào hôn sự của Kỳ Dương, thay vào đó nên thúc đẩy Kỳ Dương gả cho nhà quyền thế. Ai ai cũng đều biết quan hệ giữa Kỳ Dương công chúa cùng Thái Tử cực kì thân thiết, nhà chồng của nàng đương nhiên cũng sẽ trở thành thế lực của Thái Tử. Đến lúc đó, sự cân bằng ở triều đình bị đánh vỡ, người đầu tiên muốn chèn ép hắn sẽ là hoàng đế, mà hoàng đế ra tay tất nhiên càng sắc bén hơn bọn họ.
Đáng tiếc, muốn thúc đẩy cục diện như vậy, tất nhiên phải thúc đẩy Thái Tử độc đại, bọn họ cũng theo đó mà mất đi một ít quyền lực cùng danh lợi, như thế mới có thể khiến cho hoàng đế kiêng kị. Nhưng Tam hoàng tử lại không thể buông tay, chính hắn cũng không muốn buông tay, thế lực đứng đằng sau hắn càng không muốn.
Phụ tá thấy hắn cự tuyệt, cũng không có dốc hết sức tiếp tục khuyên nhủ, rốt cuộc giả heo ăn thịt hổ [1] cũng có nguy cơ thật sự trở thành heo. Ngoại trừ Thái Tử và Tam hoàng tử, những hoàng tử còn lại tuy không có ngọn, nhưng ai lại không có vài phần dã tâm đâu? Tuy nói, hiện giờ kéo xuống Thái Tử mới là mấu chốt để đoạt đích, nhưng vạn nhất có người thừa cơ dựng lên, chỉ sợ mọi tội lỗi đều đổ lên đầu hắn.
[1] Giả heo ăn thịt hổ: Để mong đạt được ý đồ nào đó mà cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.
Chỉ nghĩ như vậy, phụ tá lại cảm thấy Kỳ Dương gả cho một tên tiểu quan, có lẽ mới là cục diện tốt nhất.
Người nghĩ như vậy không chỉ có một mình Tam hoàng tử, khi những hoàng tử còn lại biết được tin tức, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy sự sủng ái của hoàng đế dành cho Kỳ Dương, bọn họ chưa chắc không có ý định với hôn sự của Kỳ Dương, nhưng chỉ cần không tiện nghi các huynh đệ khác, thì bọn họ cũng sẽ không lỗ vốn.
Bao gồm cả Thái Tử - người tựa hồ liên lụy việc này nhiều nhất, đối mặt với cục diện như vậy cũng là vừa lòng. Ngoại trừ Kỳ Dương được như ước nguyện, ít nhất hoàng đế khống chế cục diện càng sẽ tốt hơn so với chuyện không khống chế được rồi bắt đầu đi chèn ép hắn.
Vì thế, mọi người lúc đầu còn bị hôn sự của Kỳ Dương tác động, bây giờ đều nghĩ như nhau, muốn buông xuống việc này, vì thế trên đại triều hội lại không ai dám đề cập một câu về công chúa.
- --
Trên triều đình mưa gió sắp đến, nhưng Lục Khải Phái không biết. Nàng hiện giờ cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngay cả tư cách đứng ở bên ngoài đại điện nghe báo cáo và quyết định sự việc khi đại triều hội diễn ra cũng đều không có, nàng nơi nào có thể trộn lẫn vào triều cục đại thế?
Những điều này quá xa vời với Lục Khải Phái, trước mắt nơi mà nàng có thể nhìn đến, cũng chỉ là một Hàn Lâm Viện nhỏ bé mà thôi.
Tin tức Kỳ Dương công chúa được tứ hôn thật sự truyền đi rất nhanh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhanh chóng trong tầng lớp thượng lưu mà thôi. Cũng như lúc trước Kỳ Dương đặt mua biệt viện rồi an trí Lục Khải Phái, Trương Chẩm khi biết thì tìm tới tận cửa để nháo nhào, nhưng Hàn Lâm Viện bên này cũng không có bao nhiêu người biết được hai người thực sự có giao tế. Thậm chí chuyện xa giá của Kỳ Dương thật sự xuất hiện ở bên ngoài Hàn Lâm Viện chờ nàng, những người này thế nhưng cũng không dám vọng kết luận.
Lần này cũng là như vậy, mãi đến ngày thứ ba sau khi tứ hôn, tin tức mới được truyền tới Hàn Lâm Viện.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kinh ngạc, trước nhà Lục Khải Phái cũng đột nhiên có rất nhiều người. Có người tò mò tới xem tân phò mã, có người muốn lấy lòng đến cậy nhờ, còn rất nhiều người mang đủ loại tâm tư.
Lục Khải Phái kiếp trước đã trải qua tình thế như vậy một lần, vì thế mà bình chân như vại, cuối cùng vẫn là học sĩ đại nhân tự mình ra mặt đuổi hết mọi người đi.
Không có người vây xem tự nhiên là tốt, ít nhất cửa không bị người lấp kín, thông gió đều tốt hơn rất nhiều. Lục Khải Phái thư giãn, ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu, lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh ở ngoài cửa, ánh mắt âm trầm oán độc nhìn chằm chằm chính mình.
Tuy nhiên, thấy nàng ngẩng đầu, tầm mắt hai người vừa đối diện, người nọ lại cuống quít thu hồi ánh mắt, cúi đầu xoay người liền đi.
Đó là Lưu Sâm, thanh niên ngày thường ôn tồn lễ độ bây giờ nhìn có chút chật vật co rúm, thậm chí còn loạng choạng khi bỏ chạy. Lục Khải Phái chợt nhớ tới cuộc đối thoại của hai tiểu quan ngày ấy, trong lòng cảnh giác rất nhiều, nhất thời cũng không biết nên cảm thấy thế nào.
Đồng liêu bên cạnh thấy nàng nhìn chằm chằm gian ngoài, liền thò người qua, hỏi: "Người đều bị học sĩ đại nhân đuổi đi, tu soạn đang nhìn cái gì?"
Chỗ hai người làm việc nối liền nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, Lục Khải Phái liền thuận miệng nói: "Mới vừa rồi nhìn thấy Lưu biên tu ở bên ngoài. Lúc trước, không phải nghe nói hắn xin phép nghỉ dài hạn sao, sao lúc này mới chỉ mấy ngày đã lại tới nữa? Ta thấy hắn... Thân thể tựa hồ còn chưa khỏi hẳn."
Nhắc tới Lưu Sâm, đồng liêu không biết có phải hay không cũng biết được tin đó, trên mặt hiện lên một tia khinh miệt. Tuy nhiên, hai người cũng không có thù hận gì, đồng liêu cũng chưa từng ở trước mặt Lục Khải Phái nghị luận đối phương, nghe vậy thì liền nói: "Tu soạn người gặp được hỉ sự, có lẽ vì vậy mà vô tâm để ý tới chuyện khác. Lưu biên tu lần này đúng là vận khí không tồi. Hắn lúc này mới đến Hàn Lâm bao lâu chứ? Vậy mà liền được điều nhiệm đến Lễ Bộ, hôm nay hẳn là trở về để giao nhận."
Lục Khải Phái nghe được lời này thì hơi giật mình, chợt kinh ngạc hỏi: "Bối cảnh trong nhà Lưu biên tu như thế nào, thế nhưng lại điều đến Lễ Bộ?"
Đồng liêu hiển nhiên là một người thích bát quái, đối với gia thế của mọi người ở Hàn Lâm Viện cơ hồ thuộc như lòng bàn tay, nghe vậy thì bĩu môi: "Nhà hắn ở kinh thành, thế nhưng cũng chỉ là nhà tiểu phú mà thôi, người thúc phụ duy nhất làm quan bất quá là quan lục phẩm, không thể giúp hắn đâu."
Nói như vậy, có không ít người ở Hàn Lâm Viện đều kinh ngạc khi thấy Lưu Sâm bị điều nhiệm. Lễ Bộ rốt cuộc cùng Hàn Lâm Viện bất đồng, lục bộ thật sự đều là những nơi làm việc, cũng càng dễ dàng tích lũy công trạng để thăng chức. Không giống Hàn Lâm Viện, ngoại trừ một đống tu thư, tu sử cùng văn nhân ở ngoài, thì chính là nơi mà các tân tiến sĩ trộn lẫn. Hòa nhập xuất đầu là tốt, nhưng không hòa nhập thì chính là tra tấn thời gian.
Lục Khải Phái sau khi nghe xong dường như suy tư gì đó, nàng biết rõ Kỳ Dương có bao nhiêu bênh vực người của mình, cũng sẽ không bởi vì đã biết Lưu Sâm tao ngộ mà từ bỏ trả thù. Cho nên bỗng nhiên điều nhiệm đến Lễ Bộ gì đó, thấy thế nào cũng đều bút tích của Kỳ Dương...
Lưu Sâm này đến Lễ Bộ, chỉ sợ cũng sẽ không có chuyện tốt gì chờ hắn?
Vấn đề này, sau khi rời khỏi Hàn Lâm Viện, nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc bên ngoài cửa thì đã có đáp án.
Kỳ Dương rốt cuộc tìm được cơ hội ra cung, nhìn thấy phò mã của nàng mặt đầy vui sướng, hai người đều thả lỏng, cưởi rộ lên. Thuận tay thay Lục Khải Phái rót một chén trà, Kỳ Dương thuận miệng đáp: "Là ta khiến người an bài, cho hắn tìm được một cái chức vị tốt. Làm khâm sai truyền chỉ, thay mặt thiên tử đi xa truyền đạt thánh ý, đi đến nơi nào đều được mọi người kính trọng. Hơn nữa, sau khi truyền, lệ thường còn có thể lấy vài hồng bao."
Chợt nghe như vậy, đúng thật là chức vị tốt, nhưng Lục Khải Phái sao lại cảm thấy có chút khó tin đây?
Kỳ Dương thấy nàng như thế thì cũng cười, không cùng nàng giải thích nghi hoặc, chỉ chớp mắt với nàng làm nàng ngầm hiểu.
Lục Khải Phái bị dáng vẻ nghịch ngợm này của nàng làm cho ngây ngốc, sau khi hoàn hồn thì hơi có chút ngượng ngùng, liền cúi nhấp một ngụm uống nước trà để che dấu.
Sau khi uống trà, nàng cũng ngầm hiểu. Thánh chỉ nhưng không phải đều là ý chỉ tốt. Có thăng quan thì sẽ có biếm trích, có ngợi khen cũng sẽ có trách phạt, hơn nữa thiên hạ lớn như vậy, đường đi từ kinh thành đến các nơi không phải đều dễ dàng, đi đến các nơi hẻo lánh một chuyến đều đến nửa năm!
Này, nghĩ như vậy, Lưu Sâm nơi nào là tiền đồ rộng mở, hắn căn bản chính là tiền đồ tối tăm a!
Lục Khải Phái sẽ không hảo tâm đồng cảm cho người hại nàng, huống chi hôm nay, ánh mắt Lưu Sâm nhìn nàng rõ ràng là oán hận nàng. Mặc kệ là bởi vì ghen ghét, hay là tất cả những gì hắn tao ngộ, người này đối với Lục Khải Phái mà nói đều là tai hoạ ngầm.
Kỳ Dương an bài như vậy quả thực không thể tốt hơn, Lục Khải Phái liền cong lên mặt mày, cười tươi với nàng: "Đa tạ điện hạ thay ta báo thù."
Nàng cười vẫn cứ xinh đẹp như vậy, nhưng mà Kỳ Dương lại không muốn lại cùng nàng nói đến những người không liên quan. Nàng ấy chống cằm nhìn nàng, nhìn không chớp mắt, thâm tình quyến luyến trong mắt cơ hồ muốn nhấn chìm người khác.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên ái muội, sau khi Lục Khải Phái nhìn thoáng qua lại có chút không dám cùng nàng nhìn thẳng, liền rũ xuống con ngươi nhìn chung trà trong tay, tựa hồ có chút thẹn thùng: "Điện hạ nhìn ta như vậy làm chi?"
Dáng vẻ Kỳ Dương dĩ nhiên: "Đương nhiên là nhìn người đẹp."
Lục Khải Phái không nói lời nào, nhưng bên tai lại chậm rãi đỏ lên.
Kỳ Dương thấy thế, mặt mày cong lên: "Hơn nữa, người đẹp như vậy hiện giờ còn là của ta."
Lời vừa nói ra, trong lòng hai người đều hơi nóng lên, những cảm xúc không tên đột nhiên mãnh liệt mà đến, cơ hồ khiến người rơi lệ.
Lục Khải Phái nghĩ tới kiếp trước tiếc nuối, Kỳ Dương đồng dạng nhớ tới kiếp trước bỏ lỡ. Cả hai đều cho rằng chỉ có mình còn giữ lại một đoạn hồi ức này, một đoạn hồi ức không lắm viên mãn, nhưng lại dị thường quan trọng...
Đó là sự khởi đầu tình yêu sâu sắc của hai người!
Kỳ Dương hơi hơi quay đầu đi, sợ Lục Khải Phái sẽ nhìn thấy nước mắt chợt đong đầy trong mắt nàng. Nhưng người đối diện cũng không có ngẩng đầu, lại rũ xuống che dấu đau thương trong mắt, làm sao mà không thẫn thờ thoải mái.
Trong xe lặng im một lát, hai đương sự lúc này mới ý thức được không khí dị thường.
Lục Khải Phái rốt cuộc buông chung trà và ngước mắt lên, trong mắt không thấy dị thường nào, chỉ còn lại ôn nhu cùng lưu luyến. Nàng duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Kỳ Dương, hứa hẹn: "Đúng vậy, ta là của điện hạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (toan): Phò mã xem ta xem ta xem ta, không cần lại nói đến người không liên quan!
Lục Khải Phái (mặt đỏ): Ta.. Vẫn luôn nhìn ngươi a, điện hạ của ta đẹp như vậy.
Lưu Sâm (...): Cảm giác phải bảo vệ mạng chó...
Tam hoàng tử bị hoàng đế cấm túc mấy ngày, khi nghe việc này thì tức giận đến ngứa răng: "Tiểu nha đầu kia vẫn cứ châm dầu vào lửa, lần này ta bị phạt cũng là do nàng ra sức tiếp tay. Thế nhưng đến lượt nàng thì chẳng sao cả, gây họa xong thì làm nũng làm nịu, còn khiến cho phụ hoàng thay nàng chỉ hôn." Hắn biết tâm tư của Kỳ Dương, đương nhiên sẽ không cảm thấy hôn sự này ủy khuất nàng, ngược lại càng thêm căm giận: "Phụ hoàng cũng quá bất công!"
Lời vừa nói ra, phụ tá đứng ở bên cạnh vội nói: "Điện hạ cẩn trọng lời nói."
Tam hoàng tử lấy lại tinh thần, tuy không dám oán trách nhiều với hoàng đế, nhưng biểu tình vẫn còn căm giận.
Phụ tá lại mở miệng khuyên nhủ: "Xin điện hạ yên tâm, theo như tại hạ thấy, cọc tứ hôn này cũng không có gì không tốt." Nhìn thấy Tam hoàng tử nhìn qua, liền lại nói: "Điện hạ lúc trước sầu lo, bất quá là sợ Kỳ Dương công chúa gả vào nhà cao cửa rộng, giúp cho Thái Tử có thêm trợ lực. Nhưng hôm nay cũng chỉ là tứ hôn cho một tên tiểu quan lục phẩm mà thôi, gia thế thường thường, còn gì phải lo?"
Vẻ mặt của Tam hoàng tử nhẹ giãn ra, cũng dần dần tỉnh táo: "Tiên sinh nói phải. So với đến Vinh Quốc hòa thân, Kỳ Dương lưu tại trong kinh gả cho một người như vậy, hẳn là càng tốt hơn. Tính tình Kỳ Dương ta cũng biết, trong xương cốt chính là kiêu ngạo không chịu khom lưng, nếu thật muốn làm cho nàng tới Vinh Quốc, không chừng sẽ nháo thêm chuyện."
Nháo đến mức Vinh Quốc đại loạn thì cũng không sao, nếu thật khiến nàng tránh đến một mảnh trời, chỉ sợ sẽ càng phiền toái lớn hơn.
Phụ tá thấy hắn bình tĩnh lại, cũng là thở phào nhẹ nhõm. Sau khi suy nghĩ một lúc, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Điện hạ kỳ thật không cần sốt ruột như thế, bệ hạ hiện giờ đang độ tuổi xuân, mà Thái Tử đã trưởng thành. Thế cục hiện nay, Thái Tử càng lớn mạnh, bệ hạ nhất định sẽ càng thêm kiêng ky..."
Tam hoàng tử không chờ phụ tá nói xong liền vẫy tay, ngắt lời: "Tiên sinh lại muốn khuyên ta phải ẩn nhẫn sao, nhưng cục diện hôm nay như vậy, ta sao có thể không tranh? Thái Tử có được thánh tâm, nếu ta lại không tranh thì chính là một nhà độc đại, phụ hoàng kiêng kị thì tính là gì? Vẫn không thể so với quyền thế trong tay.
Kỳ thật, ngay từ đầu, phụ tá đã từng khuyên nhủ Tam hoàng tử không cần nhúng tay vào hôn sự của Kỳ Dương, thay vào đó nên thúc đẩy Kỳ Dương gả cho nhà quyền thế. Ai ai cũng đều biết quan hệ giữa Kỳ Dương công chúa cùng Thái Tử cực kì thân thiết, nhà chồng của nàng đương nhiên cũng sẽ trở thành thế lực của Thái Tử. Đến lúc đó, sự cân bằng ở triều đình bị đánh vỡ, người đầu tiên muốn chèn ép hắn sẽ là hoàng đế, mà hoàng đế ra tay tất nhiên càng sắc bén hơn bọn họ.
Đáng tiếc, muốn thúc đẩy cục diện như vậy, tất nhiên phải thúc đẩy Thái Tử độc đại, bọn họ cũng theo đó mà mất đi một ít quyền lực cùng danh lợi, như thế mới có thể khiến cho hoàng đế kiêng kị. Nhưng Tam hoàng tử lại không thể buông tay, chính hắn cũng không muốn buông tay, thế lực đứng đằng sau hắn càng không muốn.
Phụ tá thấy hắn cự tuyệt, cũng không có dốc hết sức tiếp tục khuyên nhủ, rốt cuộc giả heo ăn thịt hổ [1] cũng có nguy cơ thật sự trở thành heo. Ngoại trừ Thái Tử và Tam hoàng tử, những hoàng tử còn lại tuy không có ngọn, nhưng ai lại không có vài phần dã tâm đâu? Tuy nói, hiện giờ kéo xuống Thái Tử mới là mấu chốt để đoạt đích, nhưng vạn nhất có người thừa cơ dựng lên, chỉ sợ mọi tội lỗi đều đổ lên đầu hắn.
[1] Giả heo ăn thịt hổ: Để mong đạt được ý đồ nào đó mà cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.
Chỉ nghĩ như vậy, phụ tá lại cảm thấy Kỳ Dương gả cho một tên tiểu quan, có lẽ mới là cục diện tốt nhất.
Người nghĩ như vậy không chỉ có một mình Tam hoàng tử, khi những hoàng tử còn lại biết được tin tức, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy sự sủng ái của hoàng đế dành cho Kỳ Dương, bọn họ chưa chắc không có ý định với hôn sự của Kỳ Dương, nhưng chỉ cần không tiện nghi các huynh đệ khác, thì bọn họ cũng sẽ không lỗ vốn.
Bao gồm cả Thái Tử - người tựa hồ liên lụy việc này nhiều nhất, đối mặt với cục diện như vậy cũng là vừa lòng. Ngoại trừ Kỳ Dương được như ước nguyện, ít nhất hoàng đế khống chế cục diện càng sẽ tốt hơn so với chuyện không khống chế được rồi bắt đầu đi chèn ép hắn.
Vì thế, mọi người lúc đầu còn bị hôn sự của Kỳ Dương tác động, bây giờ đều nghĩ như nhau, muốn buông xuống việc này, vì thế trên đại triều hội lại không ai dám đề cập một câu về công chúa.
- --
Trên triều đình mưa gió sắp đến, nhưng Lục Khải Phái không biết. Nàng hiện giờ cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngay cả tư cách đứng ở bên ngoài đại điện nghe báo cáo và quyết định sự việc khi đại triều hội diễn ra cũng đều không có, nàng nơi nào có thể trộn lẫn vào triều cục đại thế?
Những điều này quá xa vời với Lục Khải Phái, trước mắt nơi mà nàng có thể nhìn đến, cũng chỉ là một Hàn Lâm Viện nhỏ bé mà thôi.
Tin tức Kỳ Dương công chúa được tứ hôn thật sự truyền đi rất nhanh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhanh chóng trong tầng lớp thượng lưu mà thôi. Cũng như lúc trước Kỳ Dương đặt mua biệt viện rồi an trí Lục Khải Phái, Trương Chẩm khi biết thì tìm tới tận cửa để nháo nhào, nhưng Hàn Lâm Viện bên này cũng không có bao nhiêu người biết được hai người thực sự có giao tế. Thậm chí chuyện xa giá của Kỳ Dương thật sự xuất hiện ở bên ngoài Hàn Lâm Viện chờ nàng, những người này thế nhưng cũng không dám vọng kết luận.
Lần này cũng là như vậy, mãi đến ngày thứ ba sau khi tứ hôn, tin tức mới được truyền tới Hàn Lâm Viện.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kinh ngạc, trước nhà Lục Khải Phái cũng đột nhiên có rất nhiều người. Có người tò mò tới xem tân phò mã, có người muốn lấy lòng đến cậy nhờ, còn rất nhiều người mang đủ loại tâm tư.
Lục Khải Phái kiếp trước đã trải qua tình thế như vậy một lần, vì thế mà bình chân như vại, cuối cùng vẫn là học sĩ đại nhân tự mình ra mặt đuổi hết mọi người đi.
Không có người vây xem tự nhiên là tốt, ít nhất cửa không bị người lấp kín, thông gió đều tốt hơn rất nhiều. Lục Khải Phái thư giãn, ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu, lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh ở ngoài cửa, ánh mắt âm trầm oán độc nhìn chằm chằm chính mình.
Tuy nhiên, thấy nàng ngẩng đầu, tầm mắt hai người vừa đối diện, người nọ lại cuống quít thu hồi ánh mắt, cúi đầu xoay người liền đi.
Đó là Lưu Sâm, thanh niên ngày thường ôn tồn lễ độ bây giờ nhìn có chút chật vật co rúm, thậm chí còn loạng choạng khi bỏ chạy. Lục Khải Phái chợt nhớ tới cuộc đối thoại của hai tiểu quan ngày ấy, trong lòng cảnh giác rất nhiều, nhất thời cũng không biết nên cảm thấy thế nào.
Đồng liêu bên cạnh thấy nàng nhìn chằm chằm gian ngoài, liền thò người qua, hỏi: "Người đều bị học sĩ đại nhân đuổi đi, tu soạn đang nhìn cái gì?"
Chỗ hai người làm việc nối liền nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, Lục Khải Phái liền thuận miệng nói: "Mới vừa rồi nhìn thấy Lưu biên tu ở bên ngoài. Lúc trước, không phải nghe nói hắn xin phép nghỉ dài hạn sao, sao lúc này mới chỉ mấy ngày đã lại tới nữa? Ta thấy hắn... Thân thể tựa hồ còn chưa khỏi hẳn."
Nhắc tới Lưu Sâm, đồng liêu không biết có phải hay không cũng biết được tin đó, trên mặt hiện lên một tia khinh miệt. Tuy nhiên, hai người cũng không có thù hận gì, đồng liêu cũng chưa từng ở trước mặt Lục Khải Phái nghị luận đối phương, nghe vậy thì liền nói: "Tu soạn người gặp được hỉ sự, có lẽ vì vậy mà vô tâm để ý tới chuyện khác. Lưu biên tu lần này đúng là vận khí không tồi. Hắn lúc này mới đến Hàn Lâm bao lâu chứ? Vậy mà liền được điều nhiệm đến Lễ Bộ, hôm nay hẳn là trở về để giao nhận."
Lục Khải Phái nghe được lời này thì hơi giật mình, chợt kinh ngạc hỏi: "Bối cảnh trong nhà Lưu biên tu như thế nào, thế nhưng lại điều đến Lễ Bộ?"
Đồng liêu hiển nhiên là một người thích bát quái, đối với gia thế của mọi người ở Hàn Lâm Viện cơ hồ thuộc như lòng bàn tay, nghe vậy thì bĩu môi: "Nhà hắn ở kinh thành, thế nhưng cũng chỉ là nhà tiểu phú mà thôi, người thúc phụ duy nhất làm quan bất quá là quan lục phẩm, không thể giúp hắn đâu."
Nói như vậy, có không ít người ở Hàn Lâm Viện đều kinh ngạc khi thấy Lưu Sâm bị điều nhiệm. Lễ Bộ rốt cuộc cùng Hàn Lâm Viện bất đồng, lục bộ thật sự đều là những nơi làm việc, cũng càng dễ dàng tích lũy công trạng để thăng chức. Không giống Hàn Lâm Viện, ngoại trừ một đống tu thư, tu sử cùng văn nhân ở ngoài, thì chính là nơi mà các tân tiến sĩ trộn lẫn. Hòa nhập xuất đầu là tốt, nhưng không hòa nhập thì chính là tra tấn thời gian.
Lục Khải Phái sau khi nghe xong dường như suy tư gì đó, nàng biết rõ Kỳ Dương có bao nhiêu bênh vực người của mình, cũng sẽ không bởi vì đã biết Lưu Sâm tao ngộ mà từ bỏ trả thù. Cho nên bỗng nhiên điều nhiệm đến Lễ Bộ gì đó, thấy thế nào cũng đều bút tích của Kỳ Dương...
Lưu Sâm này đến Lễ Bộ, chỉ sợ cũng sẽ không có chuyện tốt gì chờ hắn?
Vấn đề này, sau khi rời khỏi Hàn Lâm Viện, nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc bên ngoài cửa thì đã có đáp án.
Kỳ Dương rốt cuộc tìm được cơ hội ra cung, nhìn thấy phò mã của nàng mặt đầy vui sướng, hai người đều thả lỏng, cưởi rộ lên. Thuận tay thay Lục Khải Phái rót một chén trà, Kỳ Dương thuận miệng đáp: "Là ta khiến người an bài, cho hắn tìm được một cái chức vị tốt. Làm khâm sai truyền chỉ, thay mặt thiên tử đi xa truyền đạt thánh ý, đi đến nơi nào đều được mọi người kính trọng. Hơn nữa, sau khi truyền, lệ thường còn có thể lấy vài hồng bao."
Chợt nghe như vậy, đúng thật là chức vị tốt, nhưng Lục Khải Phái sao lại cảm thấy có chút khó tin đây?
Kỳ Dương thấy nàng như thế thì cũng cười, không cùng nàng giải thích nghi hoặc, chỉ chớp mắt với nàng làm nàng ngầm hiểu.
Lục Khải Phái bị dáng vẻ nghịch ngợm này của nàng làm cho ngây ngốc, sau khi hoàn hồn thì hơi có chút ngượng ngùng, liền cúi nhấp một ngụm uống nước trà để che dấu.
Sau khi uống trà, nàng cũng ngầm hiểu. Thánh chỉ nhưng không phải đều là ý chỉ tốt. Có thăng quan thì sẽ có biếm trích, có ngợi khen cũng sẽ có trách phạt, hơn nữa thiên hạ lớn như vậy, đường đi từ kinh thành đến các nơi không phải đều dễ dàng, đi đến các nơi hẻo lánh một chuyến đều đến nửa năm!
Này, nghĩ như vậy, Lưu Sâm nơi nào là tiền đồ rộng mở, hắn căn bản chính là tiền đồ tối tăm a!
Lục Khải Phái sẽ không hảo tâm đồng cảm cho người hại nàng, huống chi hôm nay, ánh mắt Lưu Sâm nhìn nàng rõ ràng là oán hận nàng. Mặc kệ là bởi vì ghen ghét, hay là tất cả những gì hắn tao ngộ, người này đối với Lục Khải Phái mà nói đều là tai hoạ ngầm.
Kỳ Dương an bài như vậy quả thực không thể tốt hơn, Lục Khải Phái liền cong lên mặt mày, cười tươi với nàng: "Đa tạ điện hạ thay ta báo thù."
Nàng cười vẫn cứ xinh đẹp như vậy, nhưng mà Kỳ Dương lại không muốn lại cùng nàng nói đến những người không liên quan. Nàng ấy chống cằm nhìn nàng, nhìn không chớp mắt, thâm tình quyến luyến trong mắt cơ hồ muốn nhấn chìm người khác.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên ái muội, sau khi Lục Khải Phái nhìn thoáng qua lại có chút không dám cùng nàng nhìn thẳng, liền rũ xuống con ngươi nhìn chung trà trong tay, tựa hồ có chút thẹn thùng: "Điện hạ nhìn ta như vậy làm chi?"
Dáng vẻ Kỳ Dương dĩ nhiên: "Đương nhiên là nhìn người đẹp."
Lục Khải Phái không nói lời nào, nhưng bên tai lại chậm rãi đỏ lên.
Kỳ Dương thấy thế, mặt mày cong lên: "Hơn nữa, người đẹp như vậy hiện giờ còn là của ta."
Lời vừa nói ra, trong lòng hai người đều hơi nóng lên, những cảm xúc không tên đột nhiên mãnh liệt mà đến, cơ hồ khiến người rơi lệ.
Lục Khải Phái nghĩ tới kiếp trước tiếc nuối, Kỳ Dương đồng dạng nhớ tới kiếp trước bỏ lỡ. Cả hai đều cho rằng chỉ có mình còn giữ lại một đoạn hồi ức này, một đoạn hồi ức không lắm viên mãn, nhưng lại dị thường quan trọng...
Đó là sự khởi đầu tình yêu sâu sắc của hai người!
Kỳ Dương hơi hơi quay đầu đi, sợ Lục Khải Phái sẽ nhìn thấy nước mắt chợt đong đầy trong mắt nàng. Nhưng người đối diện cũng không có ngẩng đầu, lại rũ xuống che dấu đau thương trong mắt, làm sao mà không thẫn thờ thoải mái.
Trong xe lặng im một lát, hai đương sự lúc này mới ý thức được không khí dị thường.
Lục Khải Phái rốt cuộc buông chung trà và ngước mắt lên, trong mắt không thấy dị thường nào, chỉ còn lại ôn nhu cùng lưu luyến. Nàng duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Kỳ Dương, hứa hẹn: "Đúng vậy, ta là của điện hạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (toan): Phò mã xem ta xem ta xem ta, không cần lại nói đến người không liên quan!
Lục Khải Phái (mặt đỏ): Ta.. Vẫn luôn nhìn ngươi a, điện hạ của ta đẹp như vậy.
Lưu Sâm (...): Cảm giác phải bảo vệ mạng chó...