Công Chúa Của Ta Trọng Sinh
Chương 34: Đưa ngươi làm sính lễ
Cuộc sống cũng sẽ không đứng yên chỉ vì cái chết của một người, huống chi hiện giờ Lục Khải Thành cũng không phải nhân vật gì quan trọng. Khi linh đường ở Lục phủ được dọn dẹp, cờ trắng được gỡ xuống, hết thảy tựa hồ lại khôi phục dáng vẻ như xưa.
Chỉ là Lục Khải Phái bỗng nhiên bận rộn rất nhiều, tựa hồ bởi vì Lục Khải Thành ly thế, trách nhiệm vốn thuộc về hắn bắt đầu đổ dồn trên vai nàng. Đầu tiên, đó là đủ loại sổ sách được đưa đến tay nàng, đều là các sản nghiệp trên danh nghĩa Lục gia, nhiều đến mức khiến cho nàng ý thức được thì ra nhà mình giàu có như thế! Sau đó lại cùng một ít người thư từ lui tới, tuy rằng Lục Khải Phái căn bản không biết đối phương là ai.
Tề bá tựa hồ dần dần giao Lục gia cho nàng, nhưng trong suốt quá trình này hắn biểu hiện vô cùng cẩn thận. Hắn cũng không có giải thích nhiều với Lục Khải Phái, cũng không có để cho nàng tiếp xúc đến một ít chuyện mẫn cảm, nhưng gần như những gì hắn tiết lộ cũng đã làm Lục Khải Phái kinh ngạc.
"Ta trước kia cũng không biết, Lục gia thế nhưng giàu có như vậy." Khi chỉ có hai người, Lục Khải Phái nhịn không được cảm khái như thế với Kỳ Dương.
Công chúa điện hạ nghe xong cũng không lắm để ý. Nàng kiếp trước đã biết Lục gia có tiền, nếu không có tiền thì Lục Khải Thành làm sao thu mua được nhân tâm? Lại như thế nào trong mấy năm ít ỏi, có thể ở trong triều như cá gặp nước? Thậm chí cuối còn phối hợp với Tam hoàng tử, quấy nhiễu triều đình đến long trời lở đất!
Cũng chỉ có người như Lục Khải Phái, vốn không bao giờ để ý mấy chuyện trần tục, mới sẽ cảm khái như vậy.
Tuy nhiên Kỳ Dương sẽ không mất hứng, cho nên nàng vẫn thuận theo Lục Khải Phái nói cười, hỏi một câu: "Có bao nhiêu có tiền? Nếu là A Phái xuất thân xa xỉ, vậy tương lai ta có thể có chỗ dựa, để ngươi dưỡng ta."
Nàng cười khanh khách nói lời vui đùa, ngón út trắng nõn câu lấy ngón tay Lục Khải Phái, nho nhỏ tiếp xúc lại mạc danh chọc người.
Lực chú ý của Lục Khải Phái thoáng chốc đã bị phân tán, gần nhất luôn là như vậy, Kỳ Dương thường thường trêu chọc khiến cho nàng đều không có biện pháp tốt tốt nói chuyện. Nhưng mà nàng lại không tức giận được, ngược lại có chút vui mừng, giờ phút này nàng cũng chỉ là lung lay một chút, tựa như không có việc gì mà nói tiếp: "Tất nhiên là không thể so với điện hạ." Nói xong liền đem sản nghiệp của Lục gia ở kinh thành từng cái đều nói ra.
Đếm kỹ thì tựa hồ cũng không phải rất nhiều, tiền trang cùng tiệm lương mỗi cái có một nhà, cộng thêm hai hiệu cầm đồ, ba cửa hiệu vải thêu, cùng với một ít rải rác sinh ý. Trừ bỏ tiệm lương vải thêu, tiền trang hiệu cầm đồ đều kiếm được kha khá tiền, nói câu mỗi ngày hốt bạc cũng không phải nói quá.
Tuy nhiên làm Kỳ Dương để ý lại không phải điểm này, nàng bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói Lục gia tiền trang cùng tiệm lương gọi là gì?"
Lục Khải Phái không rõ nguyên do, nhưng vẫn đáp: "Hằng Thông tiền trang, Khánh Phong lương hành."
Tuy là Kỳ Dương không hiểu biết nhiều về mấy cửa hàng trong kinh, nhưng hai nhà cửa hàng này nàng cũng đã nghe nói qua. Hằng Thông tiền trang là cửa hiệu lâu đời trong kinh, trong kinh không ít nhà quyền quý đều ở trong đó có điều dự trữ, bao gồm vài vị hoàng huynh của nàng vốn đã ra kinh kiến phủ. Mà Khánh Phong lương hành thì càng không cần nói, tiệm lương trong kinh có một nửa là nhà hắn, triều đình cân bằng giá cả lương thực trong kinh đều dựa vào Khánh Phong lương hành!
Ai cũng không thể tưởng được, hai nhà hiệu buôn không hề liên quan đến nhau, lại là cùng thuộc về một chủ sở hữu! Mà Lục gia xuất thân từ Giang Nam, điệu thấp không chút nào thu hút, ai có thể nghĩ đến sau lưng lại có tiền tài quyền thế kếch xù như thế?!
Khi Kỳ Dương nghe đến hai cái tên này, tim đều đập nhanh một phách, trong lòng không có khoái ý, mà là chợt căng chặt tiếng lòng. Sự tình liên quan tới thuế ruộng, trực giác nàng có chút không tốt, lại tạm thời kiềm chế ở trong lòng: "Kia xác thật... Là rất có tiền."
Lục Khải Phái không ở trong kinh, cũng không biết quá chi tiết hai nhà cửa hàng này, nàng không thèm để ý gật gật đầu nói: "Vậy tương lai ta đưa ngươi."
Này thật là.... Thật là một phần lễ lớn!
Kỳ Dương bị lời nàng tùy ý nói làm cho sửng sốt, rồi sau đó cũng không có cự tuyệt, như cũ nở nụ cười đáp ứng. Chỉ là trong lòng lại rõ ràng, hiệu buôn như vậy thật muốn đưa cho nàng, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, không đợi Kỳ Dương cân nhắc rõ ràng phiền toái phía sau, nàng đã nghe được Lục Khải Phái đỏ tai, nhỏ giọng bồi thêm một câu: "Làm sính lễ."
Lời này vừa nói ra, dù cho có là củ khoai lang nóng phỏng tay thì Kỳ Dương cũng tiếp được, còn tiếp vô cùng cao hứng.
- --
Đại khái, đánh chết Tề bá cũng không thể ngờ được, Lục Khải Phái bán đứng nhà mình sẽ bán đứng hoàn toàn, nhanh chóng đến như vậy. Hắn còn đang cẩn trọng vì Lục Khải Phái trù tính, trù tính làm nàng thuận lợi tiếp nhận nguyên bản địa vị của Lục Khải Thành, cũng trù tính con đường tương lai.
Người trước đã không thuận lợi lắm, thân phận nữ tử tự nhiên là bất lợi của Lục Khải Phái. Nếu không, Lục Khải Thành so với nàng luôn kém hơn, đám người Tề bá cũng sẽ không ngay từ đầu liền chọn Lục Khải Thành làm thiếu chủ, còn năm lần bảy lượt tìm đường chết cũng không buông tay hắn. Mà hiện giờ tình thế tuy có bất đồng, nhưng đẩy nữ tử lên thượng vị, vẫn như cũ là có rất nhiều không phục, những chuyện này đều yêu cầu Tề bá lo lắng, thuyết phục trấn an từng người một.
Đến nỗi người sau lại không cần Tề bá lo lắng. Hắn chân trước mới vừa hạ quyết tâm làm Lục Khải Phái mạo hiểm, sau lưng công tử nhà hắn cũng đã cùng công chúa điện hạ dính nhau không rời, muốn nói hai người này không có gì, người có mắt cũng không dám tin!
Được rồi, ít nhất có một mặt phát triển thuận lợi, cũng làm cho Tề bá luôn bận rộn rất là an ủi.
Ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, gió mát ấm áp dễ chịu, vừa lúc thời tiết tốt để các thiếu niên thiếu nữ mời nhau đi du ngoạn. Tề bá giơ tay đấm đấm cái eo cứng ngắc của mình, tiếp tục đề bút hồi âm thư vừa đưa tới, trong lòng lại không biết sao có chút xúc động.
Đúng vào lúc này, một hộ vệ vội vàng chạy tới, trong tay còn bắt lấy một con bồ câu đưa tin: "Tề bá, phía bắc hồi âm."
Tề bá nghe vậy thì vội buông xuống bút trong tay, duỗi tay tháo ra một cái ống trúc trên chân bồ câu đưa tin. Hộp thư tưởng chừng như đơn giản này lại ẩn chứa huyền cơ bên trong, cần thủ pháp riêng mới có thể cởi bỏ rồi lấy được thư tín trong đó, nếu không cơ quan khởi động liền sẽ phá huỷ mọi thứ, thậm chí đả thương người.
Chuyện lấy thư xưa nay đều do Tề bá tự mình làm, vì phòng ngoài ý muốn, thậm chí chắc chắn không có người trước một bước lấy hộp thư từ chân bồ câu. Mắt hắn sáng như đuốc, bàn tay khô khốc già nua ngay lúc này đây trở nên phá lệ linh hoạt, ngón tay tung bay tạo thành tàn ảnh. Cho dù không có kiêng dè hộ vệ đứng ở một bên, thì người sau cũng thấy không rõ động tác của hắn, càng học không được thủ pháp của hắn..
Chỉ trong chốc lát, lá thư đã được lấy ra, trên một mặt giấy cũng chỉ có mười mấy chữ nho nhỏ.
Hộ vệ đứng ở đối diện nhìn không thấy trên tờ giấy viết cái gì, nhưng thấy trên mặt Tề bá chợt nở nụ cười vui mừng, ngay cả nếp nhăn giữa hai mày cũng theo đó mà giãn ra... Nói vậy lúc này truyền đến, là một tin tức tốt đi?
- --
Xuân qua vội vàng, mùa hè chậm rãi đến, mỗi một ngày trộm xuất cung đều đáng giá quý trọng.
Kỳ Dương đã ngoan ngoãn ở trong cung được một đoạn thời gian, thấy hoàng đế vội vàng chính vụ không rảnh bận tâm nàng, liền lại chứng nào tật nấy. Thi thoảng lại chạy ra khỏi hoàng cung, ngày hưu mộc quyết định tìm nàng nhưng không thấy bóng người cũng liền thôi, thế nhưng ngày thường cũng ít thấy nàng ở trong cung đi lại.
Vài ngày gần đây, Thái Tử đều tới tìm Kỳ Dương, nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng nàng, hôm nay thật vất vả mới ở cửa cung đem người cản lại.
Kỳ Dương mới vừa bước vào cổng cung đã bị Thái Tử cản lại xa giá, nàng hôm nay cùng Lục Khải Phái ở bên nhau chơi vô cùng vui vẻ, lập tức liền cười khanh khách nhảy xuống xe ngựa hỏi: "Hoàng huynh mạnh khỏe, ngăn lại ta chính là có việc?"
Thái Tử bị ý cười trên mặt nàng làm cho lung lay, sắc mắt vốn nghiêm túc cũng trở nên bất đắc dĩ: "Là có việc, đáng tiếc luôn tìm không thấy ngươi."
Kỳ Dương còn tưởng rằng gặp gỡ Thái Tử chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới hắn là thực sự có chuyện muốn tìm chính mình. Sau một hồi sững sờ, nàng chạy nhanh nắm lấy cánh tay huynh trưởng, cười lấy lòng với hắn: "Hoàng huynh đừng giận ta, ta chính là ham chơi một chút, không thể ở mãi trong cung được."
Nàng nơi nào là ham chơi? Nàng căn bản chính là thấy sắc nảy lòng tham, một lòng đều chạy theo theo nhân gia thiếu niên lang!
Thái Tử chán nản, lại không có biện pháp gì với muội muội này. Muội muội do mình sủng thì có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên chỉ có thể tiếp tục sủng nàng!
Tuy nhiên, trước mắt thật là có chính sự, Thái Tử cùng Kỳ Dương xoay người đi vào cung, cũng không có ý tứ tách khỏi cánh tay của Kỳ Dương, vừa đi vừa hỏi nàng: "Ngươi mấy ngày này luôn chạy ra ngoài, công chúa phủ kia ngươi có đi xem qua sao, hiện giờ tu sửa như thế nào rồi?"
Cái này Kỳ Dương thật đúng là đã đến xem qua, hơn nữa là cùng Lục Khải Phái đi xem không chỉ một lần, thuận tiện liền sửa lại nguyên bản bản vẽ mấy chỗ. Rốt cuộc nơi đó sau này chính là nhà của nàng cùng Lục Khải Phái, tóm lại là phải bố trí tốt tốt.
Kỳ Dương lập tức nói cho Thái Tử tiến triển tu sửa công chúa phủ, nàng cũng là người nhạy bén, biết Thái Tử đặc biệt chờ ở cửa cung, sẽ không vô cớ hỏi nàng vài chuyện vặt vãnh. Vì thế sau khi nói xong, nàng liền hỏi Thái Tử: "Làm sao vậy hoàng huynh, là xảy ra chuyện gì sao?"
Thái Tử nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua, thấy cung nhân đi theo phía sau đều tự giác lui lại vài bước, lúc này mới đè thấp thanh âm nói: "Hai ngày trước nhận được quốc thư, phía bắc nhung địch rốt cuộc lập quốc, quốc hiệu là Vinh. Sứ giả qua một đoạn thời gian sẽ vào kinh, ngươi mấy ngày này đến Tuyên Thất Điện nhiều một chút."
Kỳ Dương sau khi nghe xong, đầu óc xoay chuyển bay nhanh. Đầu tiên là nghĩ tới Vinh Quốc mới lập ở phương bắc, nhớ rõ lần trước nghe nói chuyện nhung địch vẫn là khi đạp thanh, nghe nhóm người Hàn Lâm Viện nói qua vài câu, không nghĩ tới nhung địch lập quốc lại là nhanh như vậy, Bắc Cương phía trước nháo được vô cùng mãnh liệt nhưng chiến sự cũng không có phát sinh. Này miễn cưỡng cũng xem như là chuyện tốt, nhưng chợt nghĩ đến thời tiết nhập kinh, nàng thoáng chốc liền minh bạch lời nhắc nhở của Thái Tử nhắc.
Hai nước liên hôn là chuyện thường tình, đặc biệt hiện giờ nhung địch lập quốc yêu cầu phải trấn an, nói không chừng lần này sứ giả Vinh Quốc vào kinh liền sẽ nhắc tới việc hòa thân. Trong cung, công chúa tuổi thích hợp lại chưa hôn phối chỉ có nàng, Thái Tử là đang nhắc nhở nàng sớm ngày cầu được tứ hôn!
Kỳ Dương sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng tức khắc hít tmột ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng khó coi vài phần: "Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở, muộn chút ta liền đi."
Thái Tử thấy sắc mặt nàng khó coi, liền sờ đầu trấn an nàng, nói: "Không cần sốt ruột. Phụ hoàng từ trước đến nay sủng ngươi, sẽ thay ngươi an bài tốt, ngươi lộ diện trước mặt hắn nhiều nhiều liền tốt."
Kỳ Dương gật gật đầu, sắc mặt như cũ không thể nói có bao nhiêu tốt, đôi mày thanh tú nhăn lại cũng chưa từng thả lỏng. Thái Tử cho rằng nàng là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy nên quá mức khẩn trương, lại nào biết trong lòng Kỳ Dương đã không thể tin được sự sủng ái hư vô mờ mịt của bậc đế vương.
Trừ cái này ra, Kỳ Dương cũng đang hồi tưởng kiếp trước. Chuyện nhung địch lập quốc là chuyện lớn, nàng cũng có biết, chỉ không nhớ là rõ năm nào, tuy nhiên chuyện hòa thân này lại là không có. Hai nước xưa nay trở mặt, sau khi Vinh Quốc thành lập, Bắc Cương chiến sự chỉ nhiều không ít, hòa thân cũng là dư thừa, đối phương căn bản liền giả vờ cũng lười làm!
Nghĩ vậy, Kỳ Dương thoáng an tâm, nhưng nàng lại quên mất Thái Tử nhắc nhở sẽ không hề vô ích.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (khiếp sợ): Phò mã thế nhưng giàu có như thế, cầu cưới cầu bao dưỡng!
Lục Khải Phái (trở tay tặng luôn cửa hàng): Điện hạ, ta không có tiền, cầu gả cầu bao dưỡng!
Tề bá (...): Che ngực hộc máu...
Chỉ là Lục Khải Phái bỗng nhiên bận rộn rất nhiều, tựa hồ bởi vì Lục Khải Thành ly thế, trách nhiệm vốn thuộc về hắn bắt đầu đổ dồn trên vai nàng. Đầu tiên, đó là đủ loại sổ sách được đưa đến tay nàng, đều là các sản nghiệp trên danh nghĩa Lục gia, nhiều đến mức khiến cho nàng ý thức được thì ra nhà mình giàu có như thế! Sau đó lại cùng một ít người thư từ lui tới, tuy rằng Lục Khải Phái căn bản không biết đối phương là ai.
Tề bá tựa hồ dần dần giao Lục gia cho nàng, nhưng trong suốt quá trình này hắn biểu hiện vô cùng cẩn thận. Hắn cũng không có giải thích nhiều với Lục Khải Phái, cũng không có để cho nàng tiếp xúc đến một ít chuyện mẫn cảm, nhưng gần như những gì hắn tiết lộ cũng đã làm Lục Khải Phái kinh ngạc.
"Ta trước kia cũng không biết, Lục gia thế nhưng giàu có như vậy." Khi chỉ có hai người, Lục Khải Phái nhịn không được cảm khái như thế với Kỳ Dương.
Công chúa điện hạ nghe xong cũng không lắm để ý. Nàng kiếp trước đã biết Lục gia có tiền, nếu không có tiền thì Lục Khải Thành làm sao thu mua được nhân tâm? Lại như thế nào trong mấy năm ít ỏi, có thể ở trong triều như cá gặp nước? Thậm chí cuối còn phối hợp với Tam hoàng tử, quấy nhiễu triều đình đến long trời lở đất!
Cũng chỉ có người như Lục Khải Phái, vốn không bao giờ để ý mấy chuyện trần tục, mới sẽ cảm khái như vậy.
Tuy nhiên Kỳ Dương sẽ không mất hứng, cho nên nàng vẫn thuận theo Lục Khải Phái nói cười, hỏi một câu: "Có bao nhiêu có tiền? Nếu là A Phái xuất thân xa xỉ, vậy tương lai ta có thể có chỗ dựa, để ngươi dưỡng ta."
Nàng cười khanh khách nói lời vui đùa, ngón út trắng nõn câu lấy ngón tay Lục Khải Phái, nho nhỏ tiếp xúc lại mạc danh chọc người.
Lực chú ý của Lục Khải Phái thoáng chốc đã bị phân tán, gần nhất luôn là như vậy, Kỳ Dương thường thường trêu chọc khiến cho nàng đều không có biện pháp tốt tốt nói chuyện. Nhưng mà nàng lại không tức giận được, ngược lại có chút vui mừng, giờ phút này nàng cũng chỉ là lung lay một chút, tựa như không có việc gì mà nói tiếp: "Tất nhiên là không thể so với điện hạ." Nói xong liền đem sản nghiệp của Lục gia ở kinh thành từng cái đều nói ra.
Đếm kỹ thì tựa hồ cũng không phải rất nhiều, tiền trang cùng tiệm lương mỗi cái có một nhà, cộng thêm hai hiệu cầm đồ, ba cửa hiệu vải thêu, cùng với một ít rải rác sinh ý. Trừ bỏ tiệm lương vải thêu, tiền trang hiệu cầm đồ đều kiếm được kha khá tiền, nói câu mỗi ngày hốt bạc cũng không phải nói quá.
Tuy nhiên làm Kỳ Dương để ý lại không phải điểm này, nàng bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói Lục gia tiền trang cùng tiệm lương gọi là gì?"
Lục Khải Phái không rõ nguyên do, nhưng vẫn đáp: "Hằng Thông tiền trang, Khánh Phong lương hành."
Tuy là Kỳ Dương không hiểu biết nhiều về mấy cửa hàng trong kinh, nhưng hai nhà cửa hàng này nàng cũng đã nghe nói qua. Hằng Thông tiền trang là cửa hiệu lâu đời trong kinh, trong kinh không ít nhà quyền quý đều ở trong đó có điều dự trữ, bao gồm vài vị hoàng huynh của nàng vốn đã ra kinh kiến phủ. Mà Khánh Phong lương hành thì càng không cần nói, tiệm lương trong kinh có một nửa là nhà hắn, triều đình cân bằng giá cả lương thực trong kinh đều dựa vào Khánh Phong lương hành!
Ai cũng không thể tưởng được, hai nhà hiệu buôn không hề liên quan đến nhau, lại là cùng thuộc về một chủ sở hữu! Mà Lục gia xuất thân từ Giang Nam, điệu thấp không chút nào thu hút, ai có thể nghĩ đến sau lưng lại có tiền tài quyền thế kếch xù như thế?!
Khi Kỳ Dương nghe đến hai cái tên này, tim đều đập nhanh một phách, trong lòng không có khoái ý, mà là chợt căng chặt tiếng lòng. Sự tình liên quan tới thuế ruộng, trực giác nàng có chút không tốt, lại tạm thời kiềm chế ở trong lòng: "Kia xác thật... Là rất có tiền."
Lục Khải Phái không ở trong kinh, cũng không biết quá chi tiết hai nhà cửa hàng này, nàng không thèm để ý gật gật đầu nói: "Vậy tương lai ta đưa ngươi."
Này thật là.... Thật là một phần lễ lớn!
Kỳ Dương bị lời nàng tùy ý nói làm cho sửng sốt, rồi sau đó cũng không có cự tuyệt, như cũ nở nụ cười đáp ứng. Chỉ là trong lòng lại rõ ràng, hiệu buôn như vậy thật muốn đưa cho nàng, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, không đợi Kỳ Dương cân nhắc rõ ràng phiền toái phía sau, nàng đã nghe được Lục Khải Phái đỏ tai, nhỏ giọng bồi thêm một câu: "Làm sính lễ."
Lời này vừa nói ra, dù cho có là củ khoai lang nóng phỏng tay thì Kỳ Dương cũng tiếp được, còn tiếp vô cùng cao hứng.
- --
Đại khái, đánh chết Tề bá cũng không thể ngờ được, Lục Khải Phái bán đứng nhà mình sẽ bán đứng hoàn toàn, nhanh chóng đến như vậy. Hắn còn đang cẩn trọng vì Lục Khải Phái trù tính, trù tính làm nàng thuận lợi tiếp nhận nguyên bản địa vị của Lục Khải Thành, cũng trù tính con đường tương lai.
Người trước đã không thuận lợi lắm, thân phận nữ tử tự nhiên là bất lợi của Lục Khải Phái. Nếu không, Lục Khải Thành so với nàng luôn kém hơn, đám người Tề bá cũng sẽ không ngay từ đầu liền chọn Lục Khải Thành làm thiếu chủ, còn năm lần bảy lượt tìm đường chết cũng không buông tay hắn. Mà hiện giờ tình thế tuy có bất đồng, nhưng đẩy nữ tử lên thượng vị, vẫn như cũ là có rất nhiều không phục, những chuyện này đều yêu cầu Tề bá lo lắng, thuyết phục trấn an từng người một.
Đến nỗi người sau lại không cần Tề bá lo lắng. Hắn chân trước mới vừa hạ quyết tâm làm Lục Khải Phái mạo hiểm, sau lưng công tử nhà hắn cũng đã cùng công chúa điện hạ dính nhau không rời, muốn nói hai người này không có gì, người có mắt cũng không dám tin!
Được rồi, ít nhất có một mặt phát triển thuận lợi, cũng làm cho Tề bá luôn bận rộn rất là an ủi.
Ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, gió mát ấm áp dễ chịu, vừa lúc thời tiết tốt để các thiếu niên thiếu nữ mời nhau đi du ngoạn. Tề bá giơ tay đấm đấm cái eo cứng ngắc của mình, tiếp tục đề bút hồi âm thư vừa đưa tới, trong lòng lại không biết sao có chút xúc động.
Đúng vào lúc này, một hộ vệ vội vàng chạy tới, trong tay còn bắt lấy một con bồ câu đưa tin: "Tề bá, phía bắc hồi âm."
Tề bá nghe vậy thì vội buông xuống bút trong tay, duỗi tay tháo ra một cái ống trúc trên chân bồ câu đưa tin. Hộp thư tưởng chừng như đơn giản này lại ẩn chứa huyền cơ bên trong, cần thủ pháp riêng mới có thể cởi bỏ rồi lấy được thư tín trong đó, nếu không cơ quan khởi động liền sẽ phá huỷ mọi thứ, thậm chí đả thương người.
Chuyện lấy thư xưa nay đều do Tề bá tự mình làm, vì phòng ngoài ý muốn, thậm chí chắc chắn không có người trước một bước lấy hộp thư từ chân bồ câu. Mắt hắn sáng như đuốc, bàn tay khô khốc già nua ngay lúc này đây trở nên phá lệ linh hoạt, ngón tay tung bay tạo thành tàn ảnh. Cho dù không có kiêng dè hộ vệ đứng ở một bên, thì người sau cũng thấy không rõ động tác của hắn, càng học không được thủ pháp của hắn..
Chỉ trong chốc lát, lá thư đã được lấy ra, trên một mặt giấy cũng chỉ có mười mấy chữ nho nhỏ.
Hộ vệ đứng ở đối diện nhìn không thấy trên tờ giấy viết cái gì, nhưng thấy trên mặt Tề bá chợt nở nụ cười vui mừng, ngay cả nếp nhăn giữa hai mày cũng theo đó mà giãn ra... Nói vậy lúc này truyền đến, là một tin tức tốt đi?
- --
Xuân qua vội vàng, mùa hè chậm rãi đến, mỗi một ngày trộm xuất cung đều đáng giá quý trọng.
Kỳ Dương đã ngoan ngoãn ở trong cung được một đoạn thời gian, thấy hoàng đế vội vàng chính vụ không rảnh bận tâm nàng, liền lại chứng nào tật nấy. Thi thoảng lại chạy ra khỏi hoàng cung, ngày hưu mộc quyết định tìm nàng nhưng không thấy bóng người cũng liền thôi, thế nhưng ngày thường cũng ít thấy nàng ở trong cung đi lại.
Vài ngày gần đây, Thái Tử đều tới tìm Kỳ Dương, nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng nàng, hôm nay thật vất vả mới ở cửa cung đem người cản lại.
Kỳ Dương mới vừa bước vào cổng cung đã bị Thái Tử cản lại xa giá, nàng hôm nay cùng Lục Khải Phái ở bên nhau chơi vô cùng vui vẻ, lập tức liền cười khanh khách nhảy xuống xe ngựa hỏi: "Hoàng huynh mạnh khỏe, ngăn lại ta chính là có việc?"
Thái Tử bị ý cười trên mặt nàng làm cho lung lay, sắc mắt vốn nghiêm túc cũng trở nên bất đắc dĩ: "Là có việc, đáng tiếc luôn tìm không thấy ngươi."
Kỳ Dương còn tưởng rằng gặp gỡ Thái Tử chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới hắn là thực sự có chuyện muốn tìm chính mình. Sau một hồi sững sờ, nàng chạy nhanh nắm lấy cánh tay huynh trưởng, cười lấy lòng với hắn: "Hoàng huynh đừng giận ta, ta chính là ham chơi một chút, không thể ở mãi trong cung được."
Nàng nơi nào là ham chơi? Nàng căn bản chính là thấy sắc nảy lòng tham, một lòng đều chạy theo theo nhân gia thiếu niên lang!
Thái Tử chán nản, lại không có biện pháp gì với muội muội này. Muội muội do mình sủng thì có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên chỉ có thể tiếp tục sủng nàng!
Tuy nhiên, trước mắt thật là có chính sự, Thái Tử cùng Kỳ Dương xoay người đi vào cung, cũng không có ý tứ tách khỏi cánh tay của Kỳ Dương, vừa đi vừa hỏi nàng: "Ngươi mấy ngày này luôn chạy ra ngoài, công chúa phủ kia ngươi có đi xem qua sao, hiện giờ tu sửa như thế nào rồi?"
Cái này Kỳ Dương thật đúng là đã đến xem qua, hơn nữa là cùng Lục Khải Phái đi xem không chỉ một lần, thuận tiện liền sửa lại nguyên bản bản vẽ mấy chỗ. Rốt cuộc nơi đó sau này chính là nhà của nàng cùng Lục Khải Phái, tóm lại là phải bố trí tốt tốt.
Kỳ Dương lập tức nói cho Thái Tử tiến triển tu sửa công chúa phủ, nàng cũng là người nhạy bén, biết Thái Tử đặc biệt chờ ở cửa cung, sẽ không vô cớ hỏi nàng vài chuyện vặt vãnh. Vì thế sau khi nói xong, nàng liền hỏi Thái Tử: "Làm sao vậy hoàng huynh, là xảy ra chuyện gì sao?"
Thái Tử nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua, thấy cung nhân đi theo phía sau đều tự giác lui lại vài bước, lúc này mới đè thấp thanh âm nói: "Hai ngày trước nhận được quốc thư, phía bắc nhung địch rốt cuộc lập quốc, quốc hiệu là Vinh. Sứ giả qua một đoạn thời gian sẽ vào kinh, ngươi mấy ngày này đến Tuyên Thất Điện nhiều một chút."
Kỳ Dương sau khi nghe xong, đầu óc xoay chuyển bay nhanh. Đầu tiên là nghĩ tới Vinh Quốc mới lập ở phương bắc, nhớ rõ lần trước nghe nói chuyện nhung địch vẫn là khi đạp thanh, nghe nhóm người Hàn Lâm Viện nói qua vài câu, không nghĩ tới nhung địch lập quốc lại là nhanh như vậy, Bắc Cương phía trước nháo được vô cùng mãnh liệt nhưng chiến sự cũng không có phát sinh. Này miễn cưỡng cũng xem như là chuyện tốt, nhưng chợt nghĩ đến thời tiết nhập kinh, nàng thoáng chốc liền minh bạch lời nhắc nhở của Thái Tử nhắc.
Hai nước liên hôn là chuyện thường tình, đặc biệt hiện giờ nhung địch lập quốc yêu cầu phải trấn an, nói không chừng lần này sứ giả Vinh Quốc vào kinh liền sẽ nhắc tới việc hòa thân. Trong cung, công chúa tuổi thích hợp lại chưa hôn phối chỉ có nàng, Thái Tử là đang nhắc nhở nàng sớm ngày cầu được tứ hôn!
Kỳ Dương sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng tức khắc hít tmột ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng khó coi vài phần: "Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở, muộn chút ta liền đi."
Thái Tử thấy sắc mặt nàng khó coi, liền sờ đầu trấn an nàng, nói: "Không cần sốt ruột. Phụ hoàng từ trước đến nay sủng ngươi, sẽ thay ngươi an bài tốt, ngươi lộ diện trước mặt hắn nhiều nhiều liền tốt."
Kỳ Dương gật gật đầu, sắc mặt như cũ không thể nói có bao nhiêu tốt, đôi mày thanh tú nhăn lại cũng chưa từng thả lỏng. Thái Tử cho rằng nàng là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy nên quá mức khẩn trương, lại nào biết trong lòng Kỳ Dương đã không thể tin được sự sủng ái hư vô mờ mịt của bậc đế vương.
Trừ cái này ra, Kỳ Dương cũng đang hồi tưởng kiếp trước. Chuyện nhung địch lập quốc là chuyện lớn, nàng cũng có biết, chỉ không nhớ là rõ năm nào, tuy nhiên chuyện hòa thân này lại là không có. Hai nước xưa nay trở mặt, sau khi Vinh Quốc thành lập, Bắc Cương chiến sự chỉ nhiều không ít, hòa thân cũng là dư thừa, đối phương căn bản liền giả vờ cũng lười làm!
Nghĩ vậy, Kỳ Dương thoáng an tâm, nhưng nàng lại quên mất Thái Tử nhắc nhở sẽ không hề vô ích.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (khiếp sợ): Phò mã thế nhưng giàu có như thế, cầu cưới cầu bao dưỡng!
Lục Khải Phái (trở tay tặng luôn cửa hàng): Điện hạ, ta không có tiền, cầu gả cầu bao dưỡng!
Tề bá (...): Che ngực hộc máu...