Con Rối - A Ly Thố
Chương 15: "Em dù thế nào, vẫn đẹp."
Tôi ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, toàn thân đau nhức đến không nhấc nổi tay, nếu không phải biết là không thể, tôi còn tưởng mình bị đang ngủ bên cạnh đánh suốt đêm.
Đầu tôi đau như dao đâm, não dường như rung lên theo mỗi một cử động. Bụng tôi khô khốc, nóng rát khó chịu. Tôi hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào gối hừ một lúc mới từ từ ngồi dậy khỏi giường, ôm đầu lấy lại thần.
Chai rượu ngoại chết tiệt kia, sức công phá lớn quá.
Tôi đương lúc ôm trán, nhắm mắt dưỡng thần, có thứ gì đó nhẹ nhàng ấn vào thái dương tôi, mỗi bên một cái.
Con rối ngồi cạnh tôi, cử động những ngón tay không linh hoạt lắm của nó xoa đầu cho tôi.
Tôi cười khẩy: "Mày học cái này ở đâu vậy?" Âm thanh tôi phát ra giống như tiếng vịt đực.
Nó không nói gì, chỉ im lặng xoa đầu tôi.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là học được từ mấy bộ phim.
Phim tình cảm là thầy giáo tốt.
Tôi nằm trong vòng tay của nó, nhắm mắt lại, yên tâm tận hưởng sự phục vụ của nó.
Phía công ty tôi đã xin phép nghỉ nên hôm nay tôi không còn phải vội vàng làm việc như trâu ngựa nữa. Ngón tay của nó tuy cứng nhưng rất mát mẻ lại còn có lực, sau khi được nó xoa một lúc, tôi cảm thấy bớt khó chịu hơn, tôi bước xuống giường đi vào bếp pha một tô mì ăn liền cho cái bụng trống rỗng của mình.
Tôi đang húp mì sồn sột thập phần bất nhã, nó cách một cái bàn ngồi đối diện tôi, mặt hướng về phía tôi. Tôi không cách nào xác nhận liệu nó có đang nhìn mình hay là đang nhìn tô mì trong tay tôi.
Lẽ nào nó cũng thèm?
Tôi nhếch khóe miệng, dùng nĩa cuộn mấy sợi mì đưa lên miệng nó: "Muốn ăn không?"
Nó dừng lại một lúc, mở miệng thực sự muốn ăn. Tôi nhanh chóng rút tay lại, nó cắn lấy không khí. Tôi chưa thấy con rối có thể ăn thức ăn bao giờ.
Tôi bị bộ dáng ngớ ngẩn của nó chọc cho vui, càng muốn xem những phản ứng thú vị hơn từ nó.
Chân dưới bàn lặng lẽ duỗi sang phía đối diện, lòng bàn chân rơi lên đầu gối nó, sau khi quy hoạch xong lộ trình, trực tiếp giẫm lên thứ kia của nó.
Lòng bàn tay của nó di chuyển xuống, bao phủ mu bàn chân tôi rồi ngừng chuyển động. ——Nó không hề kéo chân tôi ra mà để tôi tùy hứng giẫm lên nó, thậm chí còn dùng tay ấn chặt tôi, như sợ tôi bỏ chạy.
Tôi đá nó một cái, nhưng vì quá dùng sức, nó ngồi không vững, bị tôi đá ngã khỏi ghế tứ chi chổng lên trời.
Nó ngã xuống đất, vẻ mặt vừa bối rối vừa ngơ ngác, cũng không bò dậy mà cứ thế nhìn tôi.
Tôi cười đến bụng quặn thắt, nước mắt lưng tròng, thở hổn hển mắng nó: "Chó ngốc".
Ăn uống xong, tôi lại nằm xuống giường một lúc, con rối cũng nằm cạnh tôi.
Xem phim một lúc, chán đến mức ngáp ngắn ngáp dài, nó ngược lại xem rất nhập tâm, tôi không chịu nổi nữa nên tới chơi với nó, nhéo cằm nó, bắt nó quay đầu nhìn tôi.
Tôi hỏi nó: "Trông nó có đẹp không?"
Nó nhìn tôi, sau khoảng một phút, nó mở miệng và trả lời: "Đẹp."
Tôi dùng ngón trỏ xoa xoa má nó, trượt từ trán xuống chóp mũi rồi đến môi, trầm giọng hỏi: "Diễn viên đẹp hay tao đẹp?"
Nó gọi tôi: "Bảo bối."
Giống như một câu trả lời nhưng cũng không hoàn toàn phải vậy.
Tôi nheo mắt lại cúi xuống hôn nó. Ánh sáng trong nhà giữa ban ngày rất rõ ràng, tôi thu mọi cử động của nó vào mắt, trong lòng tôi có một loại kích thích khác, tôi nắm lấy tóc sau gáy của nó đáp lại rất nhiệt tình, bên tai tiếng nước vang lên không ngớt.
Dừng lại, tách ra, ý vẫn chưa tận, lại tiếp tục lặp lại.
Còn choáng váng hơn cả say rượu.
Hơi thở của tôi run rẩy, não tôi bị thiếu oxy, biết rằng cứ thế này không được, tôi đưa tay lên bịt cái miệng vô thầy tự thông, đảo khách thành chủ của nó. Nửa dưới khuôn mặt của nó bị lòng bàn tay tôi che mất, chỉ để lộ ra đôi mắt quyến rũ.
Tôi từ trong đôi mắt nó đọc được một cảm xúc chuyên chú và nghiêm túc khác thường, như thể nó đang nghiêm túc nhìn tôi.
Lòng bàn tay tôi ngứa ngáy, bên trong những con côn trùng mềm mại khuấy động. Tôi biết nó là gì.
Tôi hé môi, lồng ngực phập phồng, tự nhủ: "Lưỡi của mày..." Hình như đã mềm hơn một chút rồi?
Cảm giác tốt hơn nhiều so với trước đây.
Tốt thế nào? Tôi liếm khóe miệng, lẩm bẩm: "Sẽ nghiện mất."
Tôi gỡ lòng bàn tay đang che miệng nó ra, giây tiếp theo, nó nắm lấy cổ tay tôi, hôn lên.
Nụ hôn đầu trao cho thứ đồ chơi còn chưa nói, thậm chí còn bị đồ chươi hôn đến váng đầu, kể ra bị thiên hạ cười cho rụng răng.
Càng buồn cười hơn là, sao lại cảm giác...
Cái thứ đồ chết tiệt này, sao còn có vẻ trầm luân hơn cả tôi.
Ting.
Điện thoại có tin nhắn, tôi quay đầu lại tách ra khỏi nó. Nụ hôn của nó rơi xuống má tôi, nhưng không hề rời đi, nehj như lông vũ lướt trên mặt tôi.
Bám người quá.
Tôi không để ý tới nó, đưa tay nhặt chiếc điện thoại rơi trên sàn lên, nhìn thấy tin nhắn của Lương Chi Đình: "Vậy được."
Chỉ hai từ, tin muộn, đáp lại câu "Tôi về rồi" tối qua của tôi.
Vấn đề là bây giờ đã là hai giờ chiều ngày hôm sau. Anh ấy có thể trực tiếp không trả lời tôi, tôi sẽ không khó chịu đến thế.
Bên tai tôi vang lên một giọng nói: "Bảo bối." Đột nhiên, năm ngón tay từ bên cạnh vươn ra, che mất màn hình điện thoại di động của tôi, che lấy tin nhắn của Lương Chi Đình.
Xem ra chồng tôi ghen rồi.
Đúng lúc tôi không biết trả lời Lương Chi Đình ra sao, trả lời anh cũng không đáp lại, vậy cứ thông khoái không trả lời cho xong.
Tôi ném điện thoại đi, rơi vào vòng tay của nó.
·
Lương Chi Đình sau khi kết hôn có vẻ rất bận rộn, đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy. Lịch sử trò chuyện của chúng tôi trên WeChat vẫn dừng lại ở chữ "Vậy được" của anh.
Vào một ngày nửa tháng sau, sau bữa trưa tại nhà hàng ở tầng dưới công ty, tôi vào nhà vệ sinh công cộng để rửa mặt, giữa tiếng nước chảy, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi về phía mình.
Khi tôi ngẩng đầu lên, giọt nước trên mặt tôi đột nhiên chảy vào trong mắt, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người phía sau mình trong gương, nhưng tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
"Nam Lê."
Là giọng nói của Lương Chi Đình.
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay với lấy cặp kính của mình trên thành bồn rửa. Tôi với lấy vài lần nhưng không chạm thấy, nhưng lại chạm vào tay Lương Chi Đình, không biết sao lại cầm kính của tôi trong tay.
Vừa chạm vào anh ấy, tôi đã rút tay lại.
"Sao thế, trên tay anh có gai à?" Anh ấy nói đùa với tôi.
"Không, không, tôi..." Sợ anh hiểu lầm, tôi hoảng hốt muốn giải thích, lại lúng túng không tìm ra được lý do, anh nói: "Nhìn em căng thẳng quá, anh chỉ chút thôi."
Tôi:"......"
Anh đưa lại kính cho tôi, hỏi: "Em cận bao nhiêu độ thế? Anh thấy em hồi lâu cũng không mò được kính".
Được rồi, có vẻ như ban nãy tôi giống như một đứa mù, anh nhìn không nổi nữa nên lấy kính giúp tôi.
"Hơn sáu độ..."
"Quả thực hơi nặng."
Tôi muốn lấy kính từ tay anh đeo vào, nhưng anh lại giơ tay lên không đưa cho tôi, nói: "Trên mặt em còn nước, lau trước đi."
Mình không mang theo giấy nên chỉ dùng lòng bàn tay lau mặt. Lương Chi Đình không hài lòng với hành vi chiếu lệ này của tôi nên đưa khăn tay cho tôi, tôi xấu hổ nhận lấy, im lặng lau mặt.
Lau được một nửa, tôi nhìn rõ dáng vẻ của khăn trên tay tôi, nó giống hệt chiếc khăn anh đưa cho tôi trước đây. Anh ấy thích... sưu tầm nhiều khăn tay giống nhau đến thế sao?
"Cái khăn này..."
Anh ấy nói ồ, anh ấy cũng thông minh như vậy, ngay lập tức biết tôi muốn hỏi gì, chủ động giải đáp nghi ngờ của tôi: "Ừ, nó giống hệt cái anh đưa cho em trước đây. Anh hay đến cửa hàng để mua quần áo, sau này trở thành khách hàng thường xuyên, mỗi lần đến đó họ đều đưa cho anh một chiếc khăn tay như thế, anh vẫn còn nhiều nữa ở nhà".
"Ra là vậy."
Tôi lau mặt sạch sẽ, đeo kính vào, Lương Chi Đình đứng trước mặt tôi nhìn tôi mỉm cười hỏi: "Cái anh cho em đưa trước đây em còn giữ không? Nếu làm mất rồi thì giữ cái này đi, cái này cũng tặng cho em."
Không cần suy nghĩ, tôi trả lời: "Vẫn còn."
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi.
Lương Chi Đình biết tôi thích anh ấy nên anh đương nhiên hiểu việc tôi giữ khăn tay nghĩa là gì.
Tôi cúi đầu xuống nói: "Xin lỗi."
"Xin lloix cái gì?"
"Nếu anh không thích, ngày mai tôi sẽ mang khăn tay qua trả lại cho anh..." Khó lắm mới có đợc một thứ thực sự thuộc về Lương Chi Đình, còn cầm chưa ấm tay đã bị buộc trả lại.
Nghĩ lại thì anh ấy đã có vợ rồi, còn một kẻ quê mùa như tôi thì vẫn thích anh ấy, đại khái trong lòng sẽ không thoải mái đi.
Nhưng chưa kịp buồn bao lâu thì anh đã nói: "Không, cái anh đưa cho em là của em, em cứ giữ đi".
Tôi ngẩng đầu lên, bối rối một lúc, ngốc nghếch nhìn anh.
Anh cũng nhìn tôi.
"Không phải chúng ta đã đồng ý từ giờ trở đi chúng ta sẽ trở thành bạn bè sao?" Anh ấy rộng lượng, càng khiến tôi trông nhỏ mọn quê mùa.
Tôi nóng lòng muốn lấy được lòng tin của anh, vội vàng hứa: "Anh yên tâm, tôi sẽ không... không làm anh xấu hổ. Tôi sẽ không làm gì cả, cũng sẽ không bao giờ hủy hoại gia đình và hôn nhân của anh! Đừng..." Tôi nói, giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như tiếng muỗi vo ve, "Đừng ghét tôi."
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc lên tiếng: "Không đâu, Nam Lê."
"Anh sẽ không ghét em," anh nói.
Mắt tôi nóng bừng, tôi cúi đầu xuống dụi mắt.
Anh ấy không vạch trần tôi: "Anh dạo này phải đi công tác, không có mặt ở công ty, em vẫn ngoan ngoãn ăn trưa chứ?"
Tôi cũng tự hỏi gần đây anh ấy bận gì, thì ra là đi công tác.
Rõ ràng biết bị một người không đáng để mắt đến như tôi thích, anh không những không kỳ thị tôi mà còn chấp nhận sự tiếp cận của tôi, bảo vệ lòng tự trọng của tôi, còn quan tâm đến tôi. Làm sao có thể có người tốt như Lương Chi Đình cơ chứ? Tôi phải tiêu hết may mắn trong cuộc đời mới gặp được anh.
Tai tôi nóng bừng, tôi gật đầu: "Có."
"Vậy tốt."
Dù có chút miễn cưỡng nhưng tôi vẫn gấp khăn tay lại trả lại cho Lương Chi Đình. Anh chỉ mỉm cười nhìn tôi không nói gì.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê dại, tay chân tê cứng không biết cử động thế nào, tôi hỏi: "Sao vậy?"
Anh nhướng mày, cười thành tiếng: "Không có gì, anh chỉ thấy em không đeo kính trông đẹp hơn mà thôi."
Bình bịch
Trái tim trong lồng ngực tôi phát ra âm thanh cực lớn.
Nó đập đến hồn tôi như lìa khỏi xác.
Tôi không tin được mình đã nghe thấy cái gì. Đẹp? Là anh đang nói tôi sao?
...
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nghe được hai từ này từ Lương Chi Đình, hơn nữa anh lại dùng từ này để miêu tả về tôi.
Tôi từ nhỏ đừng nói đến khen, trong ký ức của tôi tôi luôn bị né như né rắn, bị chửi mắng bị đánh đập như cơm bữa, tôi biết mình khiến người khác ghét, không được yêu quý.
Đôi khi tôi thậm chí còn không dám nhìn vào gương, sợ nhìn thấy khuôn mặt bên trong.
Lương Chi Đình nói thật sao? Không thật cũng không sao, nếu anh nói dối để xoa dịu tôi, vậy tôi cũng nhận, ít nhất anh đang dỗ tôi vui.
Tối hôm đó về nhà, tôi đi tắm, tháo kính ra, đứng trước tấm gương mờ hơi nước nhìn trái nhìn phải.
Con rối đi theo sau, kính cẩn liếm những giọt nước trên mặt tôi.
Tôi quay lại đối diện với nó, ôm lấy cổ nó, ngẩng đầu lên hỏi: "Mày nói tao như này có đẹp không?"
"Đẹp," nó nói.
Tôi chỉ vào mặt mình: "Ý tao là, tao không đeo kính có đẹp không?"
"Đẹp."
"..."
Tôi ngơ người, nó thì hiểu cái gì, hỏi cũng như không.
"Quên đi, có nói mày cũng không hiểu."
Tôi mặc áo choàng tắm, đang định đi vào phòng ngủ, nó ôm eo tôi từ phía sau, hôn lên trán tôi: "Bảo bối."
Nó nói: "Em dù thế nào, vẫn đẹp."
Đầu tôi đau như dao đâm, não dường như rung lên theo mỗi một cử động. Bụng tôi khô khốc, nóng rát khó chịu. Tôi hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào gối hừ một lúc mới từ từ ngồi dậy khỏi giường, ôm đầu lấy lại thần.
Chai rượu ngoại chết tiệt kia, sức công phá lớn quá.
Tôi đương lúc ôm trán, nhắm mắt dưỡng thần, có thứ gì đó nhẹ nhàng ấn vào thái dương tôi, mỗi bên một cái.
Con rối ngồi cạnh tôi, cử động những ngón tay không linh hoạt lắm của nó xoa đầu cho tôi.
Tôi cười khẩy: "Mày học cái này ở đâu vậy?" Âm thanh tôi phát ra giống như tiếng vịt đực.
Nó không nói gì, chỉ im lặng xoa đầu tôi.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là học được từ mấy bộ phim.
Phim tình cảm là thầy giáo tốt.
Tôi nằm trong vòng tay của nó, nhắm mắt lại, yên tâm tận hưởng sự phục vụ của nó.
Phía công ty tôi đã xin phép nghỉ nên hôm nay tôi không còn phải vội vàng làm việc như trâu ngựa nữa. Ngón tay của nó tuy cứng nhưng rất mát mẻ lại còn có lực, sau khi được nó xoa một lúc, tôi cảm thấy bớt khó chịu hơn, tôi bước xuống giường đi vào bếp pha một tô mì ăn liền cho cái bụng trống rỗng của mình.
Tôi đang húp mì sồn sột thập phần bất nhã, nó cách một cái bàn ngồi đối diện tôi, mặt hướng về phía tôi. Tôi không cách nào xác nhận liệu nó có đang nhìn mình hay là đang nhìn tô mì trong tay tôi.
Lẽ nào nó cũng thèm?
Tôi nhếch khóe miệng, dùng nĩa cuộn mấy sợi mì đưa lên miệng nó: "Muốn ăn không?"
Nó dừng lại một lúc, mở miệng thực sự muốn ăn. Tôi nhanh chóng rút tay lại, nó cắn lấy không khí. Tôi chưa thấy con rối có thể ăn thức ăn bao giờ.
Tôi bị bộ dáng ngớ ngẩn của nó chọc cho vui, càng muốn xem những phản ứng thú vị hơn từ nó.
Chân dưới bàn lặng lẽ duỗi sang phía đối diện, lòng bàn chân rơi lên đầu gối nó, sau khi quy hoạch xong lộ trình, trực tiếp giẫm lên thứ kia của nó.
Lòng bàn tay của nó di chuyển xuống, bao phủ mu bàn chân tôi rồi ngừng chuyển động. ——Nó không hề kéo chân tôi ra mà để tôi tùy hứng giẫm lên nó, thậm chí còn dùng tay ấn chặt tôi, như sợ tôi bỏ chạy.
Tôi đá nó một cái, nhưng vì quá dùng sức, nó ngồi không vững, bị tôi đá ngã khỏi ghế tứ chi chổng lên trời.
Nó ngã xuống đất, vẻ mặt vừa bối rối vừa ngơ ngác, cũng không bò dậy mà cứ thế nhìn tôi.
Tôi cười đến bụng quặn thắt, nước mắt lưng tròng, thở hổn hển mắng nó: "Chó ngốc".
Ăn uống xong, tôi lại nằm xuống giường một lúc, con rối cũng nằm cạnh tôi.
Xem phim một lúc, chán đến mức ngáp ngắn ngáp dài, nó ngược lại xem rất nhập tâm, tôi không chịu nổi nữa nên tới chơi với nó, nhéo cằm nó, bắt nó quay đầu nhìn tôi.
Tôi hỏi nó: "Trông nó có đẹp không?"
Nó nhìn tôi, sau khoảng một phút, nó mở miệng và trả lời: "Đẹp."
Tôi dùng ngón trỏ xoa xoa má nó, trượt từ trán xuống chóp mũi rồi đến môi, trầm giọng hỏi: "Diễn viên đẹp hay tao đẹp?"
Nó gọi tôi: "Bảo bối."
Giống như một câu trả lời nhưng cũng không hoàn toàn phải vậy.
Tôi nheo mắt lại cúi xuống hôn nó. Ánh sáng trong nhà giữa ban ngày rất rõ ràng, tôi thu mọi cử động của nó vào mắt, trong lòng tôi có một loại kích thích khác, tôi nắm lấy tóc sau gáy của nó đáp lại rất nhiệt tình, bên tai tiếng nước vang lên không ngớt.
Dừng lại, tách ra, ý vẫn chưa tận, lại tiếp tục lặp lại.
Còn choáng váng hơn cả say rượu.
Hơi thở của tôi run rẩy, não tôi bị thiếu oxy, biết rằng cứ thế này không được, tôi đưa tay lên bịt cái miệng vô thầy tự thông, đảo khách thành chủ của nó. Nửa dưới khuôn mặt của nó bị lòng bàn tay tôi che mất, chỉ để lộ ra đôi mắt quyến rũ.
Tôi từ trong đôi mắt nó đọc được một cảm xúc chuyên chú và nghiêm túc khác thường, như thể nó đang nghiêm túc nhìn tôi.
Lòng bàn tay tôi ngứa ngáy, bên trong những con côn trùng mềm mại khuấy động. Tôi biết nó là gì.
Tôi hé môi, lồng ngực phập phồng, tự nhủ: "Lưỡi của mày..." Hình như đã mềm hơn một chút rồi?
Cảm giác tốt hơn nhiều so với trước đây.
Tốt thế nào? Tôi liếm khóe miệng, lẩm bẩm: "Sẽ nghiện mất."
Tôi gỡ lòng bàn tay đang che miệng nó ra, giây tiếp theo, nó nắm lấy cổ tay tôi, hôn lên.
Nụ hôn đầu trao cho thứ đồ chơi còn chưa nói, thậm chí còn bị đồ chươi hôn đến váng đầu, kể ra bị thiên hạ cười cho rụng răng.
Càng buồn cười hơn là, sao lại cảm giác...
Cái thứ đồ chết tiệt này, sao còn có vẻ trầm luân hơn cả tôi.
Ting.
Điện thoại có tin nhắn, tôi quay đầu lại tách ra khỏi nó. Nụ hôn của nó rơi xuống má tôi, nhưng không hề rời đi, nehj như lông vũ lướt trên mặt tôi.
Bám người quá.
Tôi không để ý tới nó, đưa tay nhặt chiếc điện thoại rơi trên sàn lên, nhìn thấy tin nhắn của Lương Chi Đình: "Vậy được."
Chỉ hai từ, tin muộn, đáp lại câu "Tôi về rồi" tối qua của tôi.
Vấn đề là bây giờ đã là hai giờ chiều ngày hôm sau. Anh ấy có thể trực tiếp không trả lời tôi, tôi sẽ không khó chịu đến thế.
Bên tai tôi vang lên một giọng nói: "Bảo bối." Đột nhiên, năm ngón tay từ bên cạnh vươn ra, che mất màn hình điện thoại di động của tôi, che lấy tin nhắn của Lương Chi Đình.
Xem ra chồng tôi ghen rồi.
Đúng lúc tôi không biết trả lời Lương Chi Đình ra sao, trả lời anh cũng không đáp lại, vậy cứ thông khoái không trả lời cho xong.
Tôi ném điện thoại đi, rơi vào vòng tay của nó.
·
Lương Chi Đình sau khi kết hôn có vẻ rất bận rộn, đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy. Lịch sử trò chuyện của chúng tôi trên WeChat vẫn dừng lại ở chữ "Vậy được" của anh.
Vào một ngày nửa tháng sau, sau bữa trưa tại nhà hàng ở tầng dưới công ty, tôi vào nhà vệ sinh công cộng để rửa mặt, giữa tiếng nước chảy, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi về phía mình.
Khi tôi ngẩng đầu lên, giọt nước trên mặt tôi đột nhiên chảy vào trong mắt, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người phía sau mình trong gương, nhưng tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
"Nam Lê."
Là giọng nói của Lương Chi Đình.
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay với lấy cặp kính của mình trên thành bồn rửa. Tôi với lấy vài lần nhưng không chạm thấy, nhưng lại chạm vào tay Lương Chi Đình, không biết sao lại cầm kính của tôi trong tay.
Vừa chạm vào anh ấy, tôi đã rút tay lại.
"Sao thế, trên tay anh có gai à?" Anh ấy nói đùa với tôi.
"Không, không, tôi..." Sợ anh hiểu lầm, tôi hoảng hốt muốn giải thích, lại lúng túng không tìm ra được lý do, anh nói: "Nhìn em căng thẳng quá, anh chỉ chút thôi."
Tôi:"......"
Anh đưa lại kính cho tôi, hỏi: "Em cận bao nhiêu độ thế? Anh thấy em hồi lâu cũng không mò được kính".
Được rồi, có vẻ như ban nãy tôi giống như một đứa mù, anh nhìn không nổi nữa nên lấy kính giúp tôi.
"Hơn sáu độ..."
"Quả thực hơi nặng."
Tôi muốn lấy kính từ tay anh đeo vào, nhưng anh lại giơ tay lên không đưa cho tôi, nói: "Trên mặt em còn nước, lau trước đi."
Mình không mang theo giấy nên chỉ dùng lòng bàn tay lau mặt. Lương Chi Đình không hài lòng với hành vi chiếu lệ này của tôi nên đưa khăn tay cho tôi, tôi xấu hổ nhận lấy, im lặng lau mặt.
Lau được một nửa, tôi nhìn rõ dáng vẻ của khăn trên tay tôi, nó giống hệt chiếc khăn anh đưa cho tôi trước đây. Anh ấy thích... sưu tầm nhiều khăn tay giống nhau đến thế sao?
"Cái khăn này..."
Anh ấy nói ồ, anh ấy cũng thông minh như vậy, ngay lập tức biết tôi muốn hỏi gì, chủ động giải đáp nghi ngờ của tôi: "Ừ, nó giống hệt cái anh đưa cho em trước đây. Anh hay đến cửa hàng để mua quần áo, sau này trở thành khách hàng thường xuyên, mỗi lần đến đó họ đều đưa cho anh một chiếc khăn tay như thế, anh vẫn còn nhiều nữa ở nhà".
"Ra là vậy."
Tôi lau mặt sạch sẽ, đeo kính vào, Lương Chi Đình đứng trước mặt tôi nhìn tôi mỉm cười hỏi: "Cái anh cho em đưa trước đây em còn giữ không? Nếu làm mất rồi thì giữ cái này đi, cái này cũng tặng cho em."
Không cần suy nghĩ, tôi trả lời: "Vẫn còn."
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi.
Lương Chi Đình biết tôi thích anh ấy nên anh đương nhiên hiểu việc tôi giữ khăn tay nghĩa là gì.
Tôi cúi đầu xuống nói: "Xin lỗi."
"Xin lloix cái gì?"
"Nếu anh không thích, ngày mai tôi sẽ mang khăn tay qua trả lại cho anh..." Khó lắm mới có đợc một thứ thực sự thuộc về Lương Chi Đình, còn cầm chưa ấm tay đã bị buộc trả lại.
Nghĩ lại thì anh ấy đã có vợ rồi, còn một kẻ quê mùa như tôi thì vẫn thích anh ấy, đại khái trong lòng sẽ không thoải mái đi.
Nhưng chưa kịp buồn bao lâu thì anh đã nói: "Không, cái anh đưa cho em là của em, em cứ giữ đi".
Tôi ngẩng đầu lên, bối rối một lúc, ngốc nghếch nhìn anh.
Anh cũng nhìn tôi.
"Không phải chúng ta đã đồng ý từ giờ trở đi chúng ta sẽ trở thành bạn bè sao?" Anh ấy rộng lượng, càng khiến tôi trông nhỏ mọn quê mùa.
Tôi nóng lòng muốn lấy được lòng tin của anh, vội vàng hứa: "Anh yên tâm, tôi sẽ không... không làm anh xấu hổ. Tôi sẽ không làm gì cả, cũng sẽ không bao giờ hủy hoại gia đình và hôn nhân của anh! Đừng..." Tôi nói, giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như tiếng muỗi vo ve, "Đừng ghét tôi."
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc lên tiếng: "Không đâu, Nam Lê."
"Anh sẽ không ghét em," anh nói.
Mắt tôi nóng bừng, tôi cúi đầu xuống dụi mắt.
Anh ấy không vạch trần tôi: "Anh dạo này phải đi công tác, không có mặt ở công ty, em vẫn ngoan ngoãn ăn trưa chứ?"
Tôi cũng tự hỏi gần đây anh ấy bận gì, thì ra là đi công tác.
Rõ ràng biết bị một người không đáng để mắt đến như tôi thích, anh không những không kỳ thị tôi mà còn chấp nhận sự tiếp cận của tôi, bảo vệ lòng tự trọng của tôi, còn quan tâm đến tôi. Làm sao có thể có người tốt như Lương Chi Đình cơ chứ? Tôi phải tiêu hết may mắn trong cuộc đời mới gặp được anh.
Tai tôi nóng bừng, tôi gật đầu: "Có."
"Vậy tốt."
Dù có chút miễn cưỡng nhưng tôi vẫn gấp khăn tay lại trả lại cho Lương Chi Đình. Anh chỉ mỉm cười nhìn tôi không nói gì.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê dại, tay chân tê cứng không biết cử động thế nào, tôi hỏi: "Sao vậy?"
Anh nhướng mày, cười thành tiếng: "Không có gì, anh chỉ thấy em không đeo kính trông đẹp hơn mà thôi."
Bình bịch
Trái tim trong lồng ngực tôi phát ra âm thanh cực lớn.
Nó đập đến hồn tôi như lìa khỏi xác.
Tôi không tin được mình đã nghe thấy cái gì. Đẹp? Là anh đang nói tôi sao?
...
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nghe được hai từ này từ Lương Chi Đình, hơn nữa anh lại dùng từ này để miêu tả về tôi.
Tôi từ nhỏ đừng nói đến khen, trong ký ức của tôi tôi luôn bị né như né rắn, bị chửi mắng bị đánh đập như cơm bữa, tôi biết mình khiến người khác ghét, không được yêu quý.
Đôi khi tôi thậm chí còn không dám nhìn vào gương, sợ nhìn thấy khuôn mặt bên trong.
Lương Chi Đình nói thật sao? Không thật cũng không sao, nếu anh nói dối để xoa dịu tôi, vậy tôi cũng nhận, ít nhất anh đang dỗ tôi vui.
Tối hôm đó về nhà, tôi đi tắm, tháo kính ra, đứng trước tấm gương mờ hơi nước nhìn trái nhìn phải.
Con rối đi theo sau, kính cẩn liếm những giọt nước trên mặt tôi.
Tôi quay lại đối diện với nó, ôm lấy cổ nó, ngẩng đầu lên hỏi: "Mày nói tao như này có đẹp không?"
"Đẹp," nó nói.
Tôi chỉ vào mặt mình: "Ý tao là, tao không đeo kính có đẹp không?"
"Đẹp."
"..."
Tôi ngơ người, nó thì hiểu cái gì, hỏi cũng như không.
"Quên đi, có nói mày cũng không hiểu."
Tôi mặc áo choàng tắm, đang định đi vào phòng ngủ, nó ôm eo tôi từ phía sau, hôn lên trán tôi: "Bảo bối."
Nó nói: "Em dù thế nào, vẫn đẹp."