Con Kiến - Mỗ Mỗ
Chương 5: Hoàn
11.
Sau khi Long Vương phi qua đời, Long Vương lại bắt đầu chìm đắm trong những hồi tưởng.
Ông ta nắm lấy tay ta, kể lại khi còn là con Tiểu Thanh Xà vì cơ thể yếu ớt, các trưởng lão tộc Rồng đều không xem trọng ông ta.
Chỉ có cha của Long Vương phi yêu mến ông ta, che chở ông ta từ con Thanh Xà cho đến Long Tử rồi cuối cùng trở thành Long Vương cao quý.
Ông ta nói Long Vương phi khi còn nhỏ thông minh xinh đẹp và hiền hậu biết bao.
Ký ức như được phủ một lớp ánh sáng ấm áp.
Long Vương phi đã ra đi. Cuối cùng trở thành ánh trăng sáng mà ông ta suốt đời không thể nào tìm lại.
Ông ta căm ghét Long Tử vì sự tàn nhẫn mà hắn ta làm trước khi Vương hậu qua đời.
Long Vương muốn giết Long Tử để làm mộ phần cho Vương hậu.
Và đây có lẽ là lần đầu tiên ta thật sự đứng ra bảo vệ Long Tử: "Vương thượng, xin ngài hãy tỉnh táo, người đã khuất không thể trở lại, gia đình chúng ta vẫn phải sống tốt."
Long Tử ngẩn người nhìn ta khi ta mở rộng cánh tay chắn trước hắn ta.
Sau khi Long Vương rời đi, ta thấy Long Tử cười một cách đắng ngắt: "Vương hậu đã chết, từ nay Long Cung này là của người và A Thanh rồi, người còn muốn gì từ ta? Diễn kịch cho ai xem?"
Đôi mắt ta ngay lập tức đỏ hoe, tránh ánh nhìn của hắn ta.
Hắn ta lại cười nhạo: "Cũng may người thông minh, nếu lúc đó người không đổi ta với A Thanh, có lẽ bây giờ mộ phần của người và A Thanh cỏ đã mọc cao hơn ta rồi."
"Người đừng quay lại, cũng không cần nói gì. Người đã nhiều lần bảo vệ ta rồi, lần này hãy để ta bảo vệ người."
Nói xong Long Tử bước đi nhanh chóng.
Tối hôm đó, Long Tử tự nguyện đi canh giữ Đông Hải thay thế cho thế lực của mẫu thân Vương hậu.
Tất cả những năm tháng ta mưu đồ, cả trong cung hay hậu cung đều có tai mắt và thế lực của ta. Cuối cùng A Thanh thừa kế ngôi Long Vương.
Tất cả như một lẽ tự nhiên.
Long Vương trước kia giờ mỗi ngày đều nhốt mình trong cung điện, ôm tín vật mà Vương hậu đã tặng cho ông ta mà nhìn ngắm.
Ta cho lui tất cả, đưa cho ông ta bát cháo.
Ông ta không thèm liếc nhìn ta dù chỉ một giây. Giống như bao lần trước há miệng hợp tác để ta đút.
Nhưng lần này có chút khác vì ăn xong cháo thì vị Long Vương từng quyền uy cao ngất này đã ôm bụng co người trên mặt đất.
"Truyền thần y rùa, ta đau bụng."
Ta bình thản nhìn Long Vương đau đớn: "Vương thượng, ngài nói xem, lúc phụ mẫu ta, huynh tỷ ta lúc chết liệu họ có đau đớn như vậy không?"
Nói xong ta cầm cây thương trong phòng đâm xuyên qua một mảng thịt, chăm chú quan sát: "Vậy ngài nói, khi phụ thân ta bị tướng cua xuyên thủng thân thể, liệu có đau đớn như vậy không?"
Ông ta nhìn ta không thể tin nổi, cố gắng vận dụng linh lực để tránh thoát nhưng tiếc thay ta đã bỏ thuốc vào trong trong cháo từ trước.
Ông ta chỉ có thể thất thần nhìn ta dùng cây thương từ từ xuyên qua da thịt của mình.
"Thỏ phi, ngươi còn muốn gì nữa?"
"Vương hậu đã chết, bây giờ ngươi là nữ nhân quý tộc nhất của Long Cung. Người bảo vệ biên cương là con ruột của ngươi. Người ngồi ở vị trí cao kia là con nuôi của ngươi. Ngươi chỉ là một con Thỏ hèn mọn nhỏ bé lại có thể leo lên đến vị trí này, ngươi còn không hài lòng sao?"
Răng ta nghiến chặt môi dưới, hèn mọn, hèn mọn!
"Cho dù hèn mọn, cho dù nhỏ bé, chúng ta cũng là sinh mạng sống.”
"Chúng ta có máu có thịt, biết khóc biết đau.”
"Chỉ một mệnh lệnh của ngài là lấy đi mạng sống của cả nhà ta.”
Long Vương nhíu mày: "Ngươi có thể đừng quấy rối nữa không? Nay ngươi đã ở vị trí cao thì phải biết yêu quý bản thân."
Cây thương của ta đâm mạnh vào miệng Long Vương, khi ông ta thét lên đau đớn ta tiến gần: "Các ngươi, những tộc Rồng cao quý cũng biết gào thét sao? Ta cứ tưởng các ngươi sinh ra không biết đau cơ."
Nói rồi ta lại cầm thương, từng nhát từng nhát đâm vào người ông ta, nhìn ông ta biến thành một đống máu loang lổ.
Long Vương chỉ tay ra ngoài vội vàng gọi: "Thần y rùa, người đâu."
Ta mở cổng, ở bên ngoài, cua công, tôm hầu, tướng cua đứng nghiêm nhưng chẳng ai cứu ông ta.
Ông ta cai trị bao năm tàn ác ngu muội, thêm vào đó ta còn cố ý thu thập, khi ông ta không hay biết gì thì đã có kẻ thù bao vây ông ta.
Cuối cùng Long Vương, kẻ nắm quyền lực một thời, chết vì mất máu quá nhiều.
Ta, nữ tử cao quý nhất tộc Rồng, lựa chọn rời khỏi Đông Hải Long Cung.
Kết thúc:
Dưới sự cai trị của A Thanh và Long Tử, Đông Hải Long Cung ngày càng phát đạt.
Mỗi năm đến khi cây hạnh ra quả, Long Tử và A Thanh sẽ cùng đến thăm ta.
Chúng thưởng thức trái cây ngọt ngào từ núi Thanh Thành của ta, uống rượu hoa mơ thơm nồng.
Vào một buổi sáng trời đẹp, ta dẫn chúng đi thắp hương cho tộc Thỏ.
Ta chỉ vào mấy đống đất nhỏ: "Trước kia các con đã có rất nhiều anh chị em."
(Hết.)
Sau khi Long Vương phi qua đời, Long Vương lại bắt đầu chìm đắm trong những hồi tưởng.
Ông ta nắm lấy tay ta, kể lại khi còn là con Tiểu Thanh Xà vì cơ thể yếu ớt, các trưởng lão tộc Rồng đều không xem trọng ông ta.
Chỉ có cha của Long Vương phi yêu mến ông ta, che chở ông ta từ con Thanh Xà cho đến Long Tử rồi cuối cùng trở thành Long Vương cao quý.
Ông ta nói Long Vương phi khi còn nhỏ thông minh xinh đẹp và hiền hậu biết bao.
Ký ức như được phủ một lớp ánh sáng ấm áp.
Long Vương phi đã ra đi. Cuối cùng trở thành ánh trăng sáng mà ông ta suốt đời không thể nào tìm lại.
Ông ta căm ghét Long Tử vì sự tàn nhẫn mà hắn ta làm trước khi Vương hậu qua đời.
Long Vương muốn giết Long Tử để làm mộ phần cho Vương hậu.
Và đây có lẽ là lần đầu tiên ta thật sự đứng ra bảo vệ Long Tử: "Vương thượng, xin ngài hãy tỉnh táo, người đã khuất không thể trở lại, gia đình chúng ta vẫn phải sống tốt."
Long Tử ngẩn người nhìn ta khi ta mở rộng cánh tay chắn trước hắn ta.
Sau khi Long Vương rời đi, ta thấy Long Tử cười một cách đắng ngắt: "Vương hậu đã chết, từ nay Long Cung này là của người và A Thanh rồi, người còn muốn gì từ ta? Diễn kịch cho ai xem?"
Đôi mắt ta ngay lập tức đỏ hoe, tránh ánh nhìn của hắn ta.
Hắn ta lại cười nhạo: "Cũng may người thông minh, nếu lúc đó người không đổi ta với A Thanh, có lẽ bây giờ mộ phần của người và A Thanh cỏ đã mọc cao hơn ta rồi."
"Người đừng quay lại, cũng không cần nói gì. Người đã nhiều lần bảo vệ ta rồi, lần này hãy để ta bảo vệ người."
Nói xong Long Tử bước đi nhanh chóng.
Tối hôm đó, Long Tử tự nguyện đi canh giữ Đông Hải thay thế cho thế lực của mẫu thân Vương hậu.
Tất cả những năm tháng ta mưu đồ, cả trong cung hay hậu cung đều có tai mắt và thế lực của ta. Cuối cùng A Thanh thừa kế ngôi Long Vương.
Tất cả như một lẽ tự nhiên.
Long Vương trước kia giờ mỗi ngày đều nhốt mình trong cung điện, ôm tín vật mà Vương hậu đã tặng cho ông ta mà nhìn ngắm.
Ta cho lui tất cả, đưa cho ông ta bát cháo.
Ông ta không thèm liếc nhìn ta dù chỉ một giây. Giống như bao lần trước há miệng hợp tác để ta đút.
Nhưng lần này có chút khác vì ăn xong cháo thì vị Long Vương từng quyền uy cao ngất này đã ôm bụng co người trên mặt đất.
"Truyền thần y rùa, ta đau bụng."
Ta bình thản nhìn Long Vương đau đớn: "Vương thượng, ngài nói xem, lúc phụ mẫu ta, huynh tỷ ta lúc chết liệu họ có đau đớn như vậy không?"
Nói xong ta cầm cây thương trong phòng đâm xuyên qua một mảng thịt, chăm chú quan sát: "Vậy ngài nói, khi phụ thân ta bị tướng cua xuyên thủng thân thể, liệu có đau đớn như vậy không?"
Ông ta nhìn ta không thể tin nổi, cố gắng vận dụng linh lực để tránh thoát nhưng tiếc thay ta đã bỏ thuốc vào trong trong cháo từ trước.
Ông ta chỉ có thể thất thần nhìn ta dùng cây thương từ từ xuyên qua da thịt của mình.
"Thỏ phi, ngươi còn muốn gì nữa?"
"Vương hậu đã chết, bây giờ ngươi là nữ nhân quý tộc nhất của Long Cung. Người bảo vệ biên cương là con ruột của ngươi. Người ngồi ở vị trí cao kia là con nuôi của ngươi. Ngươi chỉ là một con Thỏ hèn mọn nhỏ bé lại có thể leo lên đến vị trí này, ngươi còn không hài lòng sao?"
Răng ta nghiến chặt môi dưới, hèn mọn, hèn mọn!
"Cho dù hèn mọn, cho dù nhỏ bé, chúng ta cũng là sinh mạng sống.”
"Chúng ta có máu có thịt, biết khóc biết đau.”
"Chỉ một mệnh lệnh của ngài là lấy đi mạng sống của cả nhà ta.”
Long Vương nhíu mày: "Ngươi có thể đừng quấy rối nữa không? Nay ngươi đã ở vị trí cao thì phải biết yêu quý bản thân."
Cây thương của ta đâm mạnh vào miệng Long Vương, khi ông ta thét lên đau đớn ta tiến gần: "Các ngươi, những tộc Rồng cao quý cũng biết gào thét sao? Ta cứ tưởng các ngươi sinh ra không biết đau cơ."
Nói rồi ta lại cầm thương, từng nhát từng nhát đâm vào người ông ta, nhìn ông ta biến thành một đống máu loang lổ.
Long Vương chỉ tay ra ngoài vội vàng gọi: "Thần y rùa, người đâu."
Ta mở cổng, ở bên ngoài, cua công, tôm hầu, tướng cua đứng nghiêm nhưng chẳng ai cứu ông ta.
Ông ta cai trị bao năm tàn ác ngu muội, thêm vào đó ta còn cố ý thu thập, khi ông ta không hay biết gì thì đã có kẻ thù bao vây ông ta.
Cuối cùng Long Vương, kẻ nắm quyền lực một thời, chết vì mất máu quá nhiều.
Ta, nữ tử cao quý nhất tộc Rồng, lựa chọn rời khỏi Đông Hải Long Cung.
Kết thúc:
Dưới sự cai trị của A Thanh và Long Tử, Đông Hải Long Cung ngày càng phát đạt.
Mỗi năm đến khi cây hạnh ra quả, Long Tử và A Thanh sẽ cùng đến thăm ta.
Chúng thưởng thức trái cây ngọt ngào từ núi Thanh Thành của ta, uống rượu hoa mơ thơm nồng.
Vào một buổi sáng trời đẹp, ta dẫn chúng đi thắp hương cho tộc Thỏ.
Ta chỉ vào mấy đống đất nhỏ: "Trước kia các con đã có rất nhiều anh chị em."
(Hết.)