Cơn Gió Nào Đưa Ta Về
Chương 36: Gió Tây (3).
“Xin lỗi, tôi là mẹ của Nguyễn Yếm”.
Nguyễn Thanh Thanh gõ cửa có chút ngượng ngùng, nhìn thấy Nguyễn Yếm lại càng hoảng sợ: “Yếm Yếm, con bị đánh à?”
Những lời đồn đại về Nguyễn Thanh Thanh, các giáo viên ở trường không phải là không biết gì, nhưng người đến trường để học là Nguyễn Yếm, không phải mẹ của Nguyễn Yếm. Ngày thường cô ấy giả vờ ôn hòa nên quên đi nếu không xảy ra chuyện. Bây giờ đương sự xuất hiện ở trường giống như bom kíp nổ, nét mặt của những người trong văn phòng đều biến hóa.
Nguyễn Yếm nhận thấy rằng cô quá nhạy cảm trong vấn đề này.
Chủ nhiệm lớp có chút chột dạ, che dấu cảm xúc rồi ngồi nghiêm chỉnh: “Phụ huynh của Nguyễn Yếm đến rồi, tôi nói cho cô biết chuyện này rất nghiêm trọng, tính chất của sự việc rất tồi tệ, Nguyễn Yếm ác ý đánh người, tình huống là phải thôi học.”
Nguyễn Thanh Thanh chạy chậm vài bước tới, nhìn sắc mặt của Nguyễn Yếm: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Nguyễn Yếm nhanh chóng tách bà khỏi Hàn Băng Khiết, cô cảm thấy trong lòng Hàn Băng Khiết đang rất tức giận, phải cẩn thận.
Sau đó cô không giải thích mà chỉ lấy chiếc máy ghi âm trong túi ra, cầm trên tay: “Thưa thầy, đây không phải là lỗi của em.”
“Chờ tao lấy mấy bức ảnh nhạy cảm của mày đăng lên mạng, cho họ kiểm tra hàng, mày chỉ nên làm gái điếm như mẹ mày thôi!”
Đoạn ghi âm đã giúp Nguyễn Yếm rất nhiều, cô bắt đầu ghi âm từ khi Hàn Băng Khiết đang tìm cô, và dừng lại trước khi cô phản công, toàn bộ quá trình cô chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Thanh Thanh đang dần trở nên xám xịt, dù sao cả trường đều biết mẹ cô là gái điếm, mặc dù Nguyễn Yếm không sợ bị người khác bàn tán, tốt nhất là có thể làm cho Nguyễn Thanh Thanh đi đúng con đường.
Chờ đến khi kết thúc, Nguyễn Yếm mới nói với chủ nhiệm: “Thưa thầy, công bằng mà nói, em không nghĩ có đứa con gái nào trong hoàn cảnh như vậy mà lại chịu để yên, nhưng nếu thầy nghĩ đó là lỗi của em, em thật sự không còn lời nào để nói.”
Cô nói lời này, đã nâng chủ nhiệm lên một vị trí cao, người này còn có thể nói cái gì nữa?
Giáo viên cũng là con người, tuy rằng ai nấy đều có vẻ bận việc riêng, nhưng thực tế lỗ tai đều đang dựng thẳng lên. Vẻ mặt chủ nhiệm khó chịu, chỉ trong nháy mắt đã nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó khác, ngược lại Hàn Băng Khiết bị cứng họng lập tức xù lông lên, lập tức nhảy tới cầm lấy máy ghi âm của Nguyễn Yếm: “Con điếm, mày dám ghi âm!”
“Hàn Băng Khiết, em nói cái gì thế?”
Nếu không kiểm soát được tình hình sẽ càng thêm hỗn loạn, cha mẹ của Hàn Băng Khiết đã xuất ngoại nên vốn dĩ không thể đến, tất nhiên phải chọn quả hồng mềm mà bóp: “Đây là lời mà một học sinh cấp ba nên nói sao? “
Chủ nhiệm mắng Hàn Băng Khiết một trận, nói muốn kể tội Hàn Băng Khiết về cho gia đình, sau đó lại nói với Nguyễn Yếm: “Chuyện này tạm thời như thế đi, mọi chuyện còn lại để tôi xử lý, em để máy ghi âm ở lại để làm chứng cứ báo cáo.”
“Không cần đâu, thưa thầy.”
Nguyễn Yếm sẽ không làm theo nguyện vọng của thầy, bây giờ ngược lại là đứng ở lập trường chủ nhiệm cân nhắc vấn đề mới có thể giải quyết, lúc này cô ngoan ngoãn, cúi đầu với chủ nhiệm một cách cung kính: “Thưa thầy, chuyện này thành ra như vậy, em không thể không có một phần trách nhiệm, đã gây ra phiền toái cho thầy, em thực sự xin lỗi.”
Đến phiên chủ nhiệm lớp ngạc nhiên: “Em như thế mà còn xin lỗi?”
Nếu không xin lỗi thì nhất định sẽ bị làm khó dễ.
Mọi chuyện kết thúc, Nguyễn Yếm lùi một bước so với chủ nhiệm, cúi đầu nắm góc áo: “Em và Hàn Băng Khiết đã gây chuyện ở trường học, em nhất định sẽ xin lỗi, chúng em còn không hiểu chuyện, nhưng thưa thầy, nếu ghi tội thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích em thi vào trường đại học, xin thầy không ghi có được không ạ.”
Trường học thường xảy ra chuyện, bình thường đều là chuyện lớn hóa nhỏ, có thể dập thì sẽ dập. Nguyễn Yếm căn bản không tin rằng Hàn Băng Khiết sẽ bị xử phạt, người nhà cô ta chỉ cần nói một tiếng là xong, cô chợt nhận ra nếu làm lớn lớn chuyện thì đối với cô cũng không có chỗ tốt, thế nên với vội vàng nhận lỗi và đưa cho chủ nhiệm một nhược điểm của mình.
Cô vẫn là quá mềm lòng, chút suy nghĩ này cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, nhưng hiển nhiên Nguyễn Yếm mới là người chủ kiến, chủ nhiệm lớp cũng sợ chuyện lớn thêm: “Tóm lại là chuyện hai người các em đánh nhau, em không so đo sao?”
Việc đầu tiên là phải phạt Hàn Băng Khiết, chủ nhiệm cũng không nói chuyện khác nữa, Nguyễn Yếm trong lòng thở dài: “Em không so đo đâu ạ, em muốn chăm chỉ học tập và hứa rằng sau này sẽ không gây chuyện nữa.”
Chủ nhiệm lớp đã giáo huấn hai người rất lâu, nói nhiều đạo lý, bảo hai người trở về đều viết kiểm điểm, nhưng trong lời nói vẫn có ý muốn lấy bút ghi âm của Nguyễn Yếm, ông ta cố ý muốn tránh Nguyễn Thanh Thanh, cũng không muốn nhắc chuyện gái điếm nữa.
Nguyễn Yếm không thể giao, ngộ nhỡ bị thủ tiêu thì phải làm sao, cô đang tìm biện pháp, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có một tiếng kêu: “Nguyễn Yếm, máy ghi âm của tôi đâu?”
“. . . . . . ?”
Một bóng người đi tới, cầm lấy máy ghi âm trên tay của Nguyễn Yếm: “Không phải nói hôm nay đưa cho tôi sao. Cậu đã ghi âm cái gì vậy, xóa đi.”
Nguyễn Yếm nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy ấn bừa mấy phím, nhưng không xóa tập tin, sau đó không thèm nhìn cũng không thèm chào hỏi giáo viên: “Cái này là của tôi, tôi muốn ghi lại mấy bài nghe tiếng Anh, về sau đừng mượn của tôi nữa.”
Cô ấy nói xong thì bỏ đi ngay, không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, Nguyễn Yếm chỉ ngơ ngác đứng nhìn, cảm thấy mơ mơ màng màng.
Tình hình thế nào?
Cô ấy hùng hổ chạy tới lấy máy ghi âm thế mà giáo viên ở đây không mộ một ai ngăn cô ấy lại?
Chủ nhiệm lớp thấy không còn đồ nữa, nói qua loa vài câu là không ghi tội hai người, dù sao thì hai người cũng đã thông cảm cho nhau, việc này mà báo lên trên thực sự rất phiền phức, Hàn Băng Khiết là một người hoàn hảo, Nguyễn Yếm lại là một học sinh ngoan—— ông ta không muốn thăng chức sao?
Nguyễn Yếm luôn ngăn cách Nguyễn Thanh Thanh với Hàn Băng Khiết, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không coi Hàn Băng Khiết ra gì, cô nói được thì sẽ làm được.
Ra ngoài, cô cũng không thấy cô gái vừa rồi, máy ghi âm còn trên tay cô ấy, phải làm sao bây giờ? Đây không phải là việc ưu tiên số một — cô phải đưa Nguyễn Thanh Thanh về nhà trước rồi mới giải quyết việc đó sau.
Nguyễn Thanh Thanh đã không nói chuyện kể từ khi nghe đoạn ghi âm, trong lòng bà có cảm giác rất khó chịu, tất cả thể diện cùng lòng tự tôn đều bị đánh mất, bà ở trước mặt mọi người như không còn che giấu chỗ nào, nhưng có thể trách Nguyễn Yếm được sao?
Con gái của bà cũng là nạn nhân, cả hai đều như vậy, nhưng không ai hiểu cho ai.
Nguyễn Thanh Thanh chỉ nghĩ phải mau rời khỏi đây, giống như chỉ cần bà rời khỏi cổng trường, mọi chuyện vừa rồi sẽ không còn tồn tại, đầu óc bà rất rối bời, mãi sau mới nhớ đến Nguyễn Yếm: “Trước đây con đều phải trải qua như vậy sao?”
“Không thì sao?” Nguyễn Yếm không thèm cho bà sắc mặt tốt, “Mẹ cho rằng con cãi nhau vì cái gì, để cho người ta biết tường tận sự việc sao? “
Cô cư xử với mọi người rất khách khí, dù giọng điệu không dịu dàng nhưng cũng rất bình thản, nhưng chỉ riêng đối với Nguyễn Thanh Thanh, cứ ba ngày lại cãi nhau, hầu như tất cả những mặt xấu của cô đều phơi bày trước mặt người thân của mình, nhưng chỉ cãi nhau, không hề khóc, cô toàn trở về phòng mình rồi tự rơi nước mắt.
Nguyễn Thanh Thanh đi theo phía sau Nguyễn Yếm, bà ôm cánh tay, bà thật sự không biết Nguyễn Yếm đã gặp phải nhiều uất ức như vậy: “Tại sao khi con gặp phải chuyện không nói cho mẹ biết.”
“Mẹ có biết con bị bạo lực học đường không phải là ngày một ngày hai không? Mẹ có thể làm gì chứ?”
Nguyễn Yếm cũng không trông đợi vào người mẹ rụt rè và nhút nhát này. Cô thực sự tự hỏi làm thế nào một người có tính cách như vậy có thể sống cuộc sống cơ cực và tủi thân mà không chịu ảnh hưởng của mưa gió. Nguyễn Thanh Thanh sống khổ sở như vậy, tất nhiên bà cũng cứ như thế mà chịu đựng.
Nguyễn Thanh Thanh chỉ biết mình không đủ tư cách làm mẹ, bà lo lắng mỗi ngày Nguyễn Yếm sẽ bị bắt nạt, nhưng lo lắng là lo lắng, bà cảm thấy mình không giúp gì được cho con, phải để cho con tự lực bằng sức mình — Nguyễn Chiêu Chiêu đã nói như vậy, Nguyễn Yếm bị một trận thì không phải sẽ trở nên ngoan ngoãn sao?
“Con đừng trách mẹ có được không, đây cũng là lần đầu tiên mẹ làm mẹ. Đây cũng là lần đầu tiên con làm con.”
Nguyễn Yếm quay đầu, mũi cô cay cay, vẻ mặt lại có phần trách móc: “Vậy tại sao mẹ lại sinh con ra, nếu không sinh con ra thì sẽ không sống khổ cực như vậy, thậm chí mẹ cũng sẽ không thiếu thốn như vậy.”
“Nguyễn Yếm.” Nguyễn Thanh Thanh có chút khó chịu: “Mẹ nghĩ sinh con ra là sai sao? Có con cái trong nhà sẽ đông vui hơn, mẹ vì con nên sống khổ cực, con bớt làm mẹ lo lắng đi. . . . ..”
“Mẹ không sinh con mới là bớt lo!”
Nguyễn Yếm lại muốn cãi nhau, lần trước bọn họ còn chưa làm hòa: “Mẹ không sinh con ra mới là tốt nhất, mẹ xem dáng vẻ hiện tại của mẹ đi. Dù sao thì con cũng đã như vậy rồi, còn mẹ? Mẹ còn muốn trốn tránh được sao? “
Nguyễn Thanh Thanh không nói lời nào.
Nguyễn Yếm đuổi cô ra khỏi trường: “Con đã học lớp 12 rồi. Con không muốn cãi nhau với mẹ vì những điều này. Con đã nói hết những điều cần nói, mẹ tự suy nghĩ đi.”
Cô quay đầu bỏ đi, chuyện của Nguyễn Thanh Thanh nhanh chóng bị lãng quên — cô phải đi lấy lại máy ghi âm.