Cơn Gió Nào Đưa Ta Về
Chương 15: Gió lạnh (4).
Nguyễn Yếm chưa đi được bao xa thì Kỷ Quỳnh Thù đã đuổi kịp cô: “Yếm Yếm.”
Anh không đợi cô nói, cũng không quan tâm cô có chán ghét mình không, anh ôm lấy cô: “Anh không đặt cược vào ván thứ ba, thật đấy! Lúc đó anh đã bị hoàn cảnh xung quanh mê hoặc, nhưng cảm giác rất ngắn, anh không muốn… thôi quên đi.”
Dường như anh nghĩ biện minh cho mình là đạo đức giả, huống chi giải thích chưa chắc đã có tác dụng, liền ảo não: “Em nói đúng, sự tự chủ của anh không tốt, tự cảm thấy mình rất tài giỏi, em đã kéo anh trở về.”
Nguyễn Yếm bị anh ôm, mặt lập tức đỏ bừng.
Cô nghĩ rằng nếu Kỷ Quỳnh Thù thật sự sa vào cờ bạc, cô phải chịu trách nhiệm, cô không thể làm việc như cắt tay một người khác, đành phải nhắc nhở anh như vậy. Nhìn thì bình thản, nhưng trong lòng lại tự trách, lỡ như… lỡ như anh không tỉnh ngộ thì sao? Đáng lẽ cô không nên quan tâm mọi thứ mà phải kéo anh ra luôn mới đúng.
Nguyễn Yếm không nhận ra sự thân mật giữa hai người, cô hơi mơ hồ về ranh giới nam nữ, nhưng lại phòng bị đặc biệt mạnh mẽ. Kỷ Quỳnh Thù luôn phá tan những rào cản do cô dựng lên, dường như anh không có ý định buông cô ra, Nguyễn Yếm cũng không đẩy anh ra, chỉ có điều lần này khác, có chút là lạ.
Đúng là trong lòng Nguyễn Yếm có chút kỳ quái, cô có cảm giác rất lạ, không biết dùng từ gì để miêu tả, giống như tự mình đa tình cùng đắc ý, lại giống như đã thỏa mã, không rõ ràng, nhưng trải qua lâu dài giống như chuông kêu trước gió, hoặc nhả ra từng vòng khói vẫn còn vương vấn.
Cô không nói chuyện, Kỷ Quỳnh Thù càng thêm lo lắng: “Em còn tức giận à?”
“Em không giận.”
Bây giờ là 1 giờ sáng, cô ở trong vòng tay anh, cảm giác được sự lạnh lẽo trong đêm khuya, vô tình chui vào ngực anh, mềm mại nói: “Nhưng em không muốn anh trở thành con nghiện cờ bạc, hơn nữa em còn là người dẫn anh tới.”
“Em không phải.”
Vóc người cô nhỏ nhắn, thiếu niên chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, khát khao nhanh chóng bén rễ nảy mầm trong lòng anh, nhưng cô có cuộc sống của cô, điều này không phù hợp với các cô gái, ngay cả khi Kỷ Quỳnh Thù nghĩ rằng cô vẫn còn có một chút tức giận, cũng buông cô ra rồi đưa cô về nhà.
“Anh đã sắp ngất, khi nghĩ rằng em coi anh so với tiền vẫn quan trọng hơn.” Mặc dù có nhiều lý do trong này, nhưng được quan tâm trực tiếp đã mang lại cho Kỷ Quỳnh Thù giá trị của cuộc sống, anh cảm thấy hạnh phúc: “À, đúng rồi, đưa tiền cho em này.”
Nguyễn Yếm cầm thẻ ngân hàng mà Kỷ Quỳnh Thù đưa, ngây người nói: “Đây là số tiền mà anh thắng.”
Tính cách cô mềm mỏng, không lạnh lùng và bạo lực, lúc bất đồng ý kiến sẽ giảng đạo lý. Bây giờ Kỷ Quỳnh Thù thắng giúp cô, cũng coi như là cô thắng vậy, ý niệm lén trao đổi không chớp mắt: “Nhưng tiền mà tôi thắng là của em, tiền của em bị lừa vào sòng bạc, tôi chỉ đợi thắng ở trong sòng bạc và mang về mà thôi. Tôi vừa thắng, nên em biết đấy, tôi là mangan đioxit trong hydrogen peroxide để tạo ra oxy, và chất lượng vẫn như cũ. “
Đây là kiểu so sánh linh tinh nào vậy? Chất xúc tác chỉ có thể thay đổi tốc độ phản ứng hóa học, nói anh còn không cao lớn bằng công nhân khuân vác, nhưng rõ ràng Nguyễn Yếm sẽ không phàn nàn một cách công khai. Cô được anh giúp nên nói năng cũng mềm mỏng hơn. Cô đã nợ rất nhiều tiền, bây giờ lại nợ ân tình của anh. Quay đi quay lại, mắc nợ ai một điều gì đó thật khó chịu.
Dường như Kỷ Quỳnh Thù nhìn ra được điều cô đang nghĩ: “Em không nợ anh gì cả, ngược lại, anh nghĩ tôi lại nợ em một ân tình, em đã gõ chuông báo động, nếu lúc đó anh vào sòng bạc mà em không có ở đó, aizzz, phần đời sau của anh rất thảm.”
Anh giả vờ thở dài, lý do tuy gượng ép nhưng lại khiến Nguyễn Yếm cười thành tiếng, cô gái quấn chặt áo khoác, tìm một cây ATM rút tiền và gửi vào thẻ ngân hàng, sau đó che mắt: “Mã PIN của thẻ ngân hàng.”
Cô suy nghĩ một hồi, không kìm lòng được bèn hỏi anh: “Anh làm thế nào vậy, sao lại biết lá bài tiếp theo là gì, trong phim cũng không làm được như vậy.”
“Đây là chuyện bình thường.” Kỷ Quỳnh Thù nói một cách bình tĩnh: “Anh đã học thuộc hết các lá bài.”
Nguyễn Yếm sửng sốt: “Anh học thuộc bài? Anh nhớ hết sáu bộ bài sao? Lúc xào bài anh có nhớ không? Nhưng người chia bài đó xáo bài nhanh như vậy, làm sao anh có thể nhìn rõ được?”
Một loạt câu hỏi làm cho cảm giác ưu việt của Kỷ Quỳnh Thù tăng trở lại, khóe mắt không khỏi cong lên, nhưng lại khiêm tốn: “Không cần, nhìn thoáng qua anh có thể nhớ khi đưa thẻ ra, nhưng trí nhớ của anh cũng không tốt lắm, chỉ có thể ghi nhớ nhiều nhất 30 lá bài, nếu tiếp tục thì không tốt lắm, tính toán dựa vào khả năng để gian lận.”
“… Cái này cũng gọi là trí nhớ không tốt lắm sao?” Nguyễn Yếm gần như bị thiểu năng: “Em cảm thấy anh đang xúc phạm em.”
Những ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm, những đám mây mỏng treo trên vầng trăng hình móc câu và dải ngân hà như hồ cát lún có thể mơ hồ nhìn thấy từ xa, đèn đường chiếu xuống tạo cảm giác cô độc, cơn gió đêm dường như xen lẫn cả tiếng kêu của côn trùng —— tất cả chỉ là mơ hồ, Nguyễn Yếm không nghe thấy rõ ràng, cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh sâu lắng và nặng nề của sóng nước bên dòng sông Phú Xuân, gột rửa tâm hồn như đàn gảy bên tai của mình.
Ra tới cửa cũng không nói một lời, cô đút tay vào túi, dường như muốn tìm ra một niềm vui bất ngờ nào đó, đeo khẩu trang lên, khó chịu đi theo phía sau Kỷ Quỳnh Thù.
“Đưa tay cho anh, đèn phía trước hỏng rồi.”
Nguyễn Yếm giương mắt lên nhìn, một mảnh tối đen, ngoan ngoan đưa tay để anh dắt, nghe thấy Kỷ Quỳnh Thù cảm thán: “Đôi tay này của em không có lúc nào ấm áp.”
Người cô lạnh như băng, anh lại nóng như lửa, Nguyễn Yếm vừa thoải mái vừa ngượng ngùng, cô giãy dụa, nhưng lại không thoát ra được: “Khả năng miễn dịch kém, lại không thích hoạt động, nhưng không sao đâu.”
Tiếng nói của cô phát ra từ phía sau lớp khẩu trang, cũng không biết chọc trúng điểm cười nào của Kỷ Quỳnh Thù, anh vui vẻ hơn so với ngày thường rất nhiều: “Đúng rồi, ngày mai anh sẽ tham gia bán kết của cuộc thi Vật Lý… Không đúng, là hôm nay, giờ đã qua 12 giờ.”
Nguyễn Yếm hoảng sợ, không chú ý tới Kỷ Quỳnh Thù mờ ám giữ từng ngón tay cô: “Hôm nay? Vậy sao anh còn… Không phải hôm qua anh đến điểm thi báo danh sao?”
“Ngày hôm qua tình trạng không tốt lắm, nhờ thầy giáo đến đối chiếu tư cách thi.” Kỷ Quỳnh Thù trả lời câu hỏi của cô, bỗng thấy cảm động trong lòng: “Sao em biết lịch trình của tôi?”
“Em…” Nguyễn Yếm có chút trống rỗng, giống như nói lời này ra rất thẹn thùng, đành phải quay đầu đi: “Không phải anh sắp thi sao, hỏi thăm một chút là được.”
Lại ngẩng đầu lên: “9 giờ anh bắt đầu thi, bây giờ còn đi dạo ở đây, có thể phát huy tốt không? Hơn nữa cho dù bây giờ anh về thì còn có thể ngủ được mấy giờ?”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình sai, nếu như anh phát huy không tốt, vậy tất cả đều do mình, không khỏi bước nhanh hơn muốn anh trở về sớm, Kỷ Quỳnh Thù lại thành người đi ở phía sau: “Đừng lo, đừng lo, trở về cũng sẽ không ngủ.”
Nguyễn Yếm sửng sốt: “Vì sao?”
Kỷ Quỳnh Thù cười: “Bởi vì anh có bệnh, chính là ngủ không được mới gặp em.”
Nước sông Phú Xuân chảy rì rào ở bên cạnh, cơn gió đêm thổi bay mái tóc thiếu niên, giọng điệu anh nhẹ nhàng như đang nói một việc gì đó rất nhỏ, thậm chí vẻ mặt trông cũng thoải mái.
Nhưng Nguyễn Yếm trầm mặc, cô nhớ ban nãy ở sòng bạc, khi Kỷ Quỳnh Thù đưa cho cô con dao nhỏ, Nguyễn Yếm nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay anh lúc anh kéo tay áo lên—— chiều dài và hình dáng rất giống với vết cắt trên cổ tay, hơn nữa còn có hai chuyện.
Anh đã từng tự sát, là một chàng trai xuất sắc như vậy, tuy rằng khó hầu hạ nhưng chỉ cần nói đạo lý một chút là có thể dỗ được, anh còn có khuynh hướng tự sát một cách mãnh liệt.
Vào lúc đó Nguyễn Yếm mới thực sự nhận ra rằng bệnh trầm cảm không chỉ đơn giản có ba chữ như trong sách hay từ miệng người khác nói ra, người bình thường không thể hiểu được suy nghĩ và sự tuyệt vọng của họ mỗi khi phát bệnh. Nguyễn Yếm thấy mình có chút không biết xấu hổ, nhưng vào giây phút này cô thật sự cảm thấy may mắn khi tâm lý của mình khỏe mạnh.
Tuy rằng Kỷ Quỳnh Thù gặp chuyện không may theo một hướng nào đó thì đối với cô là chuyện tốt, ví dụ như không cần trả lại tiền, nhưng suy nghĩ của cô không có đen tối như vậy, cô cũng không vạch trần bệnh trầm cảm của anh, những người mắc bệnh trầm cảm đều cố gắng giả vờ như những người bình thường, cô không muốn đâm vào vết sẹo của người khác.
Bởi vậy Nguyễn Yếm chỉ có thể giả vờ ngáp một cái, ngáp xong cũng cảm thấy chính mình rất mệt: “Nhưng ngày mai em còn phải đi làm thêm.”
Kỷ Quỳnh Thù có thể mặc kệ bản thân, nhưng không thể mặc kệ Nguyễn Yếm, nghe vậy anh nghiêm túc trở lại, dắt Nguyễn Yếm đưa cô về nhà, anh chủ động suy nghĩ và nói nhiều hơn, Nguyễn Yếm nhẹ nhàng tiếp lời, thi thoảng xen vào vài câu và tay được anh nắm dần ấm áp trở lại.
Không chỉ ấm, còn toát ra mồ hôi.
Dính nhớp. Sau đó Nguyễn Yếm nhận ra rằng Kỷ Quỳnh Thù và cô vượt qua giới hạn, từng ngón tay đan xen vào nhau, lòng bàn tay dán dán chặt lấy nhau, vuốt ve, giống như đang hôn môi, chính suy nghĩ này làm Nguyễn Yếm tỉnh táo lại.
Chỗ này có đèn đường, cô không chắc rằng có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Đầu óc Nguyễn Yếm rối bời, chuyện này đã vượt qua khoảng cách giữa nam nữ với nhau, nhưng đã có một vài tấm gương khiến cô cảm thấy Kỷ Quỳnh Thù sẽ không làm ra chuyện như vậy, là do mình nghĩ xấu quá nhiều, con gái của kỹ nữ tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi kỹ nữ, nghĩ vậy cô lại có chút buồn.
Nguyễn Yếm là người vừa nặng lòng lại nhạy cảm, cô đã quen với việc bị bắt nạt, đem tất cả mọi chuyện đều liên quan đến xuất thân của mình, mặc kệ vì lý do gì, cuối cùng vẫn là do mình không đúng.
Kỷ Quỳnh Thù phát hiện cô im lặng: “Mệt à?”
Nguyễn Yếm lắc đầu rồi lại gật đầu, Kỷ Quỳnh Thù nhìn cô phản ứng chậm chạp, thấy cũng không còn sớm, liền đưa cô về đến dưới nhà, dưới nhà cũng tối đen: “Sợ thì anh đưa em về đến cửa nhà.”
“Không cần, em có chìa khóa.” Nguyễn Yếm cầm tay rút ra, đột nhiên cô cảm thấy có phải mình rất không có giáo dưỡng không? Đêm hôm khuya khoắt để người ta đưa cô về rồi lại phải đi bộ về một mình, chẳng lẽ vì anh là nam sinh thì sẽ an toàn sao, không nên rập khuôn theo hình mẫu này: “Nếu không anh chờ một lát, để chú Đinh lái xe đưa anh về, để anh tự trở về em cũng không yên tâm…”
Cô dừng lại, nhìn gương mặt Kỷ Quỳnh Thù phóng lớn, cả người lùi ra phía sau: “Làm gì thế?”
Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy khó hiểu, anh vén mái tóc trên trán cô: “Vì sao em ghét tôi đến gần em như vậy?”
Nguyễn Yếm ấp a ấp úng: “Chỉ là mẹ em, ừm…”
Cô thấy xấu hổ khi nói ra hai chữ “Kỹ nữ”, Kỷ Quỳnh Thù đã nghe qua lời đồn đại về cô, ừ một tiếng, không muốn cô tiếp tục nói: “Ghét thì ghét thôi, anh đã gửi tin nhắn cho chú Đinh, đừng lo lắng, em lên trước đi.”
Chỉ như vậy? Nguyễn Yếm cho rằng anh sẽ dạy dỗ cô, ví dụ như Yếm Yếm phải nhận thức đúng đắn về giới tính không thể đối với đàn ông có thành kiến như vậy, thế nhưng anh không nói gì.
Kỷ Quỳnh Thù tiếp thu tín hiệu của cô: “Nếu không em để anh ở lại chỗ này giáo dục em hai mươi phút? Nhưng thành thật mà nói, anh rất vui lòng để giảng cho em đề vật lý.”
“Không cần!” Nguyễn Yếm chạy lên cầu thang rồi lại chạy xuống: “Anh đi về nhớ chú ý an toàn.”
Kỷ Quỳnh Thù nhìn theo cô đi lên, mãi cho tới khi đèn nhà cô sáng lên, anh không thể không thừa nhận dắt tay cô khiến mình nổi lên phản ứng sinh lý, dưới thân cộm lên, chính anh cũng không rõ đó là tâm lý hưng phấn hay là vì Nguyễn Yếm, có vẻ như vế sau chiếm tỷ lệ nhiều hơn.
Kỷ Quỳnh Thù nhìn bàn tay đã nắm lấy tay cô, nóng bỏng và trơn trượt, nhưng cuối cùng cũng ủ ấm tay của cô nhóc đó, mối quan hệ của hai người giống như đã thay đổi, một mối quan hệ được anh định nghĩa bằng một từ thân mật hơn, chỉ là từ này vẫn để trống, Kỷ Quỳnh Thù chưa nghĩ ra nên điền từ nào.
Tóm lại không phải mèo, cũng không phải cô ghét đàn ông, anh cùng với những sinh vật sống bằng nửa người dưới đó không giống nhau, nhưng điều đó không cần giải thích với Nguyễn Yếm, anh muốn cô tự nhận ra điều đó.