Con Dâu Thơm Ngọt Mềm Mại
Chương 45: Tiếng động xấu hổ từ cách vách
Edit by Mon
Lúc Trương Quốc Dương chèo thuyền trở về thì đồng hồ đã điểm chín giờ tối. Nhà đò gọi điện thúc giục ngay vào lúc ông đang cắm tiểu huyệt, vừa trả lời họ vừa thao lộng con dâu. Tư vị đó thật đẹp.
Lâm Kiều Kiều mềm oặt tựa vào ghế dựa, thấy ba chồng đang nhếch miệng cười cười với mình, liền trừng ông một cái.
Tuy cô biết mình là người trêu chọc ông, nhưng không nghĩ ông sẽ hóa thành cầm thú, trên thuyền làm cô tận ba giờ.
Nói là ngắm cảnh đẹp, hóa ra chỉ ngắm được nửa tiếng, mãi đến khi nhà đò thúc giục mới kết thục.
Lúc này đây, trên mặt Trương Quốc Dương đầy vẻ tươi cười, trong lòng ngọt giống như ăn mật. Con dâu đối xử với ông càng ngày càng tốt, trước mặt người ngoài, hai người tôn kính lẫn nhau dựa trên quan hệ ba chồng và con dâu. Nhưng khi trên giường lại giống như đôi vợ chồng.
Thuyền chạm đến bờ lúc mười giờ tối, hai người tắm rửa rồi mới đi ngủ.
Vận động trên thuyền mấy giờ đồng hồ, cả hai đã thấm mệt nên rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Hai giờ sáng, Lâm Kiều Kiều bị cơn buồn tiểu đánh thức, mơ mơ màng màng đến nhà vệ sinh, sau đó trở lại giường. Bất chợt cô nghe thấy thanh âm tựa như khóc lẫn suиɠ sướиɠ quanh quẩn bên tai.
Lâm Kiều Kiều vốn rất buồn ngủ, nghe một hồi liền hoàn toàn tỉnh giấc.
Hiệu quả cách âm của khách sạn này không quá tốt, bởi vì thời gian gần đây du khách đến rất nhiều, đa phần đều là ở lại thuê phòng. Cho nên bọn họ không thể tự chọn phòng, dẫn đến người cách vách là ai họ cũng không biết.
Thanh âm rêи ɾỉ cao vút làm Lâm Kiều Kiều tâm phiền ý loạn, tay nhỏ bất giác bám vào gậy thịt của ba chồng.
Trương Quốc Dương ngủ không sâu, hạ thân truyền đến cảm giác ẩm ướt làm ông thoải mái cực kỳ, mơ hồ sờ sang chỗ bên cạnh, nhưng nhận ra không có ai nằm, liền giật mình tỉnh dậy.
Sau đó ông phát hiện giữa háng có thêm một cái đầu nhỏ, miệng anh đào ngậm liếm gậy thịt.
Lâm Kiều Kiều nhìn thấy hết thảy hành động khi nãy của ông, thấy ông đã tỉnh, cô cũng dừng lại, chỉ chỉ vào vách tường.
Trương Quốc Dương nhìn tường, không thấy gì, nhưng tai lại nghe thấy thanh âm kia.
Hai người cứ như vậy đều tỉnh ngủ, hàng xóm cách vách làm thật hăng say, nếu cô và Trương Quốc Dương không làm gì thì quả nhiên có lỗi với họ quá.
Vì thế hai người ăn ý sà vào nhau.
Nếu có ai đó đi dạo quanh tầng năm, nhất định sẽ bị tiếng giường kêu kẽo kẹt làm cho đỏ mặt tía tai.
Trương Quốc Dương giống hệt như đang đáp trả cho đôi tình nhân sát vách, ông điên cuồng thao lộng con dâu, buộc Lâm Kiều Kiều đang cắn môi phải bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Lâm Kiều Kiều biết lúc này không thể gọi bậy, để người khác nghe được thì không tốt, cho nên vẫn luôn cắn chặt môi không chịu hé răng, nhưng ba chồng không tha cho cô.
“Ư….Ba….Cắm con thật thoải mái….”
Thanh âm kiều mị càng lúc càng rõ, chắc hẳn hai người cách vách cũng nghe thấy, âm thanh giao hợp từ bên kia cũng nhỏ dần.
Thay vào đó là tiếng cãi nhau và tiếng khóc phụ nữ.
Ba chồng con dâu hai người đã đến thời điểm mấu chốt, không còn tâm tư để nghe người ta cãi nhau, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
Tuy nhiên, Lâm Kiều Kiều vẫn cố gắng đè nén tiếng rêи ɾỉ.
Sau vài phút, thanh âm cãi nhau đã mất hẳn, mà hai người bên này thi đồng loạt cao trào, tầng năm rốt cuộc cũng an tĩnh lại.