Con Cháu Mãn Đường - Đường Cầu
Chương 7
Vài ngày sau, tư liệu của Hứa Cảnh Hành đã đến tay Tề Tu Viễn.
Hứa Cảnh Hành vào cô nhi viện khi được một tuổi, bị cha mẹ ruột vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện. Hứa Cảnh Hành có một người em trai đã lấy vợ và sinh được đứa con trai, chính là Hứa Cảnh Việt, thời điểm mười tám tuổi, một tai nạn xe hơi khiến cho cậu cũng biến thành cô nhi. Hiện tại đang hát rong ở một quán bar.
Tề Tu Viễn nhìn tư liệu trong tay trầm tư. Cháu trai của Cảnh Hành, hắn đương nhiên là có thể giúp đỡ, huống chi cậu cùng Cảnh Hành có khuôn mặt giống nhau như đúc.
“Ba ba ~” Văn Hi ngồi ở trong lòng ngực Tề Tu Viễn làm nũng, ngón tay thon dài vẽ lung tung trên ngực hắn.
“Làm sao?” Tề Tu Viễn đặt sách xuống, hắn đối với tiểu nhi tử yêu nghiệt là không có một chút sức phản kháng.
“Con có cuộc họp báo vào tuần tới, ba tới không?”
“Ồ? Đương nhiên là đi.” Tề Tu Viễn khẽ cắn tai Văn Hi, đầu lưỡi liếm vành tai của cậu, “Có đồ mới không?”
“Có…… A…… Ba ba……”
Tề Tu Viễn túm quần của Văn Hi kéo xuống, lộ ra cặp mông trắng nõn. Nhìn thấy cậu mặc một cái quần lót ren màu đen của nữ, tao khí lại sắc tình.
Tề Tu Viễn nhịn không được vỗ một cái lên mông Văn Hi, “Tao nhi tử.”
“Ba ba không thích?” Văn Hi cười, ngồi ở trên bàn sách, hai chân mở ra, Tề Tu Viễn nhìn đến đỏ mắt.
Văn Hi cởi quần lót ra, dùng ngón tay chỉ luôn cầm bút chậm rãi cắm vào tiểu huyệt, một bên thọc vào rút ra một bên rên rỉ, “Ba ba…… Nơi này ngứa quá…… Muốn ba đem đại côn th*t thọc vào để ngăn ngứa……”
Tề Tu Viễn hôn môi cậu, “Muốn thì tự mình đến lấy.”
“Ba ba thật chán ghét……” Văn Hi bĩu môi, cởi khoá thắt lưng và dây kéo, côn th*t thô dài liền bật ra, Văn Hi hít sâu một hơi, “Ba ba thật lớn……”
“Vậy mới thao con đến sảng chứ.” Tề Tu Viễn đĩnh eo, côn th*t chọc vào huyệt khẩu yếu ớt, làm Văn Hi một chút liền mềm.
“Hư ba ba, chỉ biết khi dễ con trai.” đôi mắt Văn Hi ba loá sáng, rút ngón tay ra, kéo quần lót xuống, một bộ bộ dạng được hưởng khoái lạc, “Tới nào ba ba, con trai dâm đãng muốn ba đem đại côn th*t thọc vào ~”
Tề Tu Viễn thở gấp, quy đầu ấn ấn huyệt khẩu, không chút thương tiếc đâm đến chỗ sâu nhất.
“A…… Ba ba…… thật là to…… mạnh quá……” Văn Hi ở trên giường là đứa con phóng đãng nhất của hắn, kêu lên cũng phá lệ lãng.
“Lãng muốn chết!” Tề Tu Viễn tàn nhẫn thao Văn Hi, quy đầu đâm vào cho chỗ thành ruột sâu nhất hết lần này tới lần khác, hận không thể đem người chọc xuyên.
“Chỉ lãng cho ba ba xem…… A…… Ba ba……” Văn Hi đong đưa thân thể theo động tác của Tề Tu Viễn, tiểu côn th*t dưới thân đong đưa lên xuống trong không khí, bắn ra không ít d*m thủy.
Văn Hi làn da trắng trẻo, véo một cái liền có vệt đỏ. Cậu bị Tề Tu Viễn thao đến toàn thân phiếm hồng, ngực càng là rậm rạp dấu hôn, dâm uế sắc tình.
“Ba ba…… thao chết con…… Còn muốn…… Ba ba thao chết con đi…… A!” Văn Hi kêu lên một tiếng rồi bắn ra, tinh dịch màu trắng chảy xuống nơi hai người giao, có vẻ càng thêm dâm loạn.
“Nhanh như vậy.” Tề Tu Viễn đè mạnh Văn Hi thao đến ác liệt, huyệt khẩu nổi một vòng bọt nước.
“Tự nhiên không thể so với ba ba! Đỉnh tới rồi! A a! Ba ba! Bắn cho con! con trai dâm đãng muốn ăn tinh dịch của ba ba!” Văn Hi vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Tề Tu Viễn, thân thể bởi vì mãnh liệt khoái cảm mà run rẩy.
“Tiểu tao hoá tham lam thật! Đều cho con! Phải đem tinh dịch của ba nuốt hết vào!” Tề Tu Viễn nhanh chóng đâm mạnh vài cái, sau đó đột ngột rút ra, ấn đầu Văn Hi xuống dưới háng mình, côn th*t bắn ra tinh dịch màu trắng lên mặt cậu. Văn Hi nhanh chóng ngậm lấy côn th*t còn đang bắn tinh, phần còn lại đều bắn vào trong miệng cậu
Văn Hi vuốt tinh dịch trên mặt mình, ngón tay dính dính. Văn Hi nhìn Tề Tu Viễn, khóe môi mang theo nụ cười quyến rũ, vươn đầu lưỡi đỏ mọng liếm ngón tay.
“Ba ba……”
“Thật là tao nhi tử.” Tề Tu Viễn cười mắng một câu, côn th*t ngạnh lên lại phốc một cái đâm vào tiểu huyệt mềm xốp, “Con muốn ba ba tinh tẫn nhân vong hả?”
“Con luyến tiếc nha.” Văn Hi thở hổn hển, tự mình loát tiểu côn th*t.
Tề Tu Viễn hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Văn Hi, tàn nhẫn thao con trai câu nhân tao khí, thẳng đến lúc cậu liên tục xin tha.
Văn Hi bị Tề Tu Viễn thao bắn hai lần, côn th*t ngạnh ngạnh bắn ra tinh dịch cũng loãng, hai chân vô lực mở rộng ra, tùy ý Tề Tu Viễn xâm chiếm.
“Ba ba…… Ba ba…… thật sảng khoái……” Văn Hi rên rỉ cũng trở nên khàn khàn, vô lực dựa vào ngực Tề Tu Viễn, “Tiểu tao hoá bị ba ba thao hỏng rồi! A! Ba ba bắn ở bên trong con!”
Tinh dịch mạnh mẽ bắn ở trên thành ruột, tiểu côn th*t cũng run rẩy bắn ra tinh dịch loãng lẹt, vừa sảng khoái vừa tê dại.
“Ba ba.” Văn Hi hôn lên cằm Tề Tu Viễn, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm láp, “Con trai dâm đãng bị ba ba thao thật thoải mái.”
Tề Tu Viễn vuốt ve quả mông đầy dấu tay của Văn Hi, cúi đầu cắn lên môi, chơi đùa đầu lưỡi của cậu.
“Ngô……” Văn Hi cười, nhìn Tề Tu Viễn, tiểu côn th*t lại hơi hơi đứng thẳng đĩnh lên bụng Tề Tu Viễn, “Ba ba.”
“Hửm?” Tề Tu Viễn cầm tiểu côn th*t của Văn Hi trêu đùa, “Thế nào, còn muốn?”
Văn Hi lấy lòng mà liếm liếm khóe miệng Tề Tu Viễn, “Ừm……”
Tề Tu Viễn bất đắc dĩ bóp chóp mũi Văn Hi, “Thật tao.”
“Ba ba……” Văn Hi cọ lên mặt Tề Tu Viễn làm nũng, “Con trai dâm đãng còn muốn. Hay là, ba ba không được? A!”
côn th*t của Tề Tu Viễn lại khuấy động tiểu huyệt nóng bỏng, “Nói ai không được hả?”
“Con biết sai rồi. Ba ba động đi mà.”
“Làm chết con!”
Thẳng đến lúc Tề Tu Viễn thao Văn Hi không còn chút sức lực, cậu mới ngoan ngoan nằm nghỉ.
Sau đó, Tề Tu Viễn gọi điện thoại cho Từ Ý Bình, kêu hắn thu mua quán bar mà Hứa Cảnh Việt đang làm việc. Nếu là trực tiếp đưa tiền cho cậu ta thì khẳng định sẽ không chịu nhận, nhưng nếu là lão bản phát tiền lương thì lại khác. Tề Tu Viễn coi như cũng là người khá vô tâm, chân chính để ở trong lòng chỉ có đám tiểu tổ tông nhà hắn, nếu không phải Hứa Cảnh Việt có khuôn mặt giống Cảnh Hành, cho dù có là cháu trai thì hắn cũng sẽ không quản.
Hôm nay, Tề Tu Viễn đang ở phòng bếp quấy rầy Trì Vũ nấu cơm, tay vừa mới vói vào trong quần lót của Trì Vũ, chuông cửa liền vang lên.
Trì Vũ dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tề Tu Viễn, trên mặt còn chưa hết đỏ ửng, “Mở cửa đi.”
Tề Tu Viễn cao hứng chơi đùa tiểu côn th*t của Trì Vũ, thuận miệng trả lời một câu, “Không đi.”
Trì Vũ vỗ lên bàn tay hắn, “Đừng đùa, mau đi mở cửa!”
Tề Tu Viễn lúc này mới từ từ rút tay ra, vẻ mặt không cao hứng, Trì Vũ phải hôn thật mạnh một cái mới chậm rì đi mở cửa.
Mở cửa xong thấy là ai thì mặt Tề Tu Viễn liền trầm xuống, “Nha. Tống quản gia, khách quý đến nhà. Thế nào? Lão đông tây kia đã chết?”
Tống quản gia trong lòng thở dài, trên mặt giấu không được lo lắng, “Thiếu gia, lão gia hiện tại đang bệnh nặng nằm viện, bác sĩ nói chỉ còn có ba tháng…… Xin cậu trở về thăm ngài ấy.”
“Còn có ba tháng?” Tề Tu Viễn tiếc hận, ngữ khí lạnh băng, “Thế nào còn chưa chịu chết đi cho xong.”
“Thiếu gia!”
“Khoan đã, đừng gọi tôi là thiếu gia. Tề Tu Viễn chịu không nổi một tiếng thiếu gia này.” Tề Tu Viễn xua tay, “Ông đi đi.” Nói xong liền đóng cửa.
Tống quản gia há miệng, thở dài thườn thượt rồi rời đi.
“Ai a?” Trì Vũ bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.
Tề Tu Viễn ôm eo Trì Vũ, ngón tay cầm một khối xương sườn bỏ vào trong miệng, mơ hồ nói, “Tống quản gia, nói là lão đông tây sắp chết, cầu xin ba trở về thăm lão ta. Ừm, ngon quá.”
So với Tề Tu Viễn không chút để ý thì Trì Vũ lại nhíu mày, “Không phải là muốn lừa ba trở về chứ?”
Lức trước bởi vì chuyện của Cảnh Hành mà Tề Tu Viễn cùng cha mình nháo loạn một trận. Rồi lại vì mấy người bọn họ nên trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ. Hắn đối với cha ruột không giống cha con mà như là kẻ thù chất chứa oán hận mấy trăm năm.
Lúc này kêu người tới tìm Tu Viễn, còn nói sắp chết, Trì Vũ không thể không hoài nghi.
Thủ đoạn của Tề lão gia tử bọn họ đã lãnh hội, tàn nhẫn vô tình. Tề Tu Viễn lúc ấy đã chọn bọn họ, không có khả năng lại buông tay hắn ra!
“Nói không chừng.” Tề Tu Viễn nhổ xương ra, “Thủ đoạn của lão đông tây đó rất bỉ ổi. Dù sao ba cũng không tính toán trở về. Sớm chết càng tốt.”
“Cũng đúng.” Trì Vũ đánh rớt cái tay đang sờ vào người anh ” Toàn là dầu mỡ, đừng chạm vào con.”
“Ba giúp con liếm sạch là được.” Tề Tu Viễn chưa từ bỏ ý định vuốt đùi Trì Vũ.
“Đừng nháo nữa.” Trì Vũ kéo tay hắn ra, xoay người vào bếp, “Đi gọi bọn nó xuống dưới ăn cơm.”
“Ừm.” Tề Tu Viễn héo úa trả lời, xoay người lên lầu.