Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt
Chương 6
Ôm Sâm Ngôn thích nhất bộ dạng thành thật này của cô, “Có muốn càng thoải mái hơn không?”
Rút ra phân thân của mình, bế cô đặt lên tủ giày, tách hai chân cô ra, cúi xuống tiến đến gần trong đùi, Khương Miểu nhìn thấy, đáy lòng có chút hưng phấn và chờ mong.
“Bẩn, chưa rửa…” Khương Miểu ngửa đầu, tiếng thở dốc ái muội phát ra “Ư…a…ha…quá nhanh…”
Khương Miểu mở to mắt mang theo sương mù ngước lên nhìn trần nhà.
Anh thô bạo đưa đầu lưỡi chen vào tiểu huy*t, liếm láp d*m thủy, hung hăng hướng đến miệng huy*t hút một ngụm, nuốt toàn bộ d*m thủy của cô vào bụng.
Đầu lưỡi ma sát khiêu khích hạt đậu mẫn cảm, phát hiện hoa huy*t run rẩy, hàm răng thỉnh thoảng cắn nhẹ hạt châu hồng hào, cảm giác được cơ thể cô phản ứng kịch liệt, đầu lưỡi lướt qua dọc xuống hai mảnh hoa phấn nộn.
Thi thoảng chiếu cố hạt đậu nhỏ, kích thích hoa huy*t kịch liệt, Khương Miểu mất sức xụi lơ cơ thể, đôi mắt xinh đẹp nhiễm hơi nước.
Đầu lưỡi của anh thọc sâu vào tiểu huy*t, liếm láp thịt non bên trong, bắt chước côn th*t điên cuồng thọc vào rút ra kích thích mị thịt.
Khương Miểu bụng nhỏ co rút lại, cắn môi, ngẫu nhiên phát ra tiếng rên rỉ, “Không… Không cần……”
Thoáng chốc trong đầu trống rỗng, cô căng chặt cơ thể, ngón tay dùng sức nắm tóc anh, hai chân gắt gao kẹp đầu anh lại, thẳng đến khi một cột d*m thủy phun ra, cảm nhận dư vị cao trào, mị thịt trong tiểu huy*t co rút lại, thường thường lại chảy ra một ít nước, cô kịch liệt thở hổn hển chờ bình tĩnh lại mới chậm rãi buông tay ra.
Ôn Sâm Ngôn lau d*m thủy dính trên mặt, ôm cô vào phòng tắm, vặn nước ấm, ý tứ muốn cô ngậm côn th*t đã sớm nhẫn nhịn đến trướng đau của mình.
Mới vừa bị anh khẩu giao đến triều xuy, thoải mái sung sướng làm Khương Miểu không thể trở mặt được.
Trong ánh mắt chờ mong của anh, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy côn th*t to dài, mặt ngoài thân gậy cực nóng, gân xanh nhô lên uốn lượn quanh côn th*t, đột nhiên ở trong tay cô nảy lên.
Phía trước mã mắt tràn ra tinh d*ch, cô liếm vào, hương vị tự nhiên nhưng cũng không tốt lắm, miệng hé ra, Ôn Sâm Ngôn có thể nhìn đến đầu lưỡi phấn hồng.
“Ngoan, liếm giúp tôi.” Anh nặng nề lên tiếng.
Nghe ra áp lực từ anh, Khương Miểu ngậm vào thân gậy, đầu lưỡi quấn lấy mã mắt của anh, liếp láp đỉnh Quy đ*u, chăm sóc từng chỗ một.
Đầu lưỡi cô mềm mại ấm nóng, mỗi lần quét qua lỗ nhỏ trên Quy đ*u đều giống như lông chim đang cào nhân tâm, rất ngứa.
Nhịn không được đè đầu cô áp sát vào, khiến côn th*t bản thân đâm sâu vào cổ họng cô, làm cho miệng nhỏ ấm áp bao bọc lại.
“Ưm…” Cô bị động tác của anh làm cho có chút khó chịu, mày nhíu chặt, trong mắt mập mờ nước.
“Ngoan, Miểu Miểu.” Anh nói, rút ra một chút lại cắm vào không quá sâu, chỉ mới một nửa thân gậy, nhưng như thế thôi mà đã khiến Khương Miểu cực kỳ khó chịu rồi.
Khóe miệng mở to hết cỡ, kích cỡ của anh thật sự quá lớn, tên khốn Ôn Sâm Ngôn này xem miệng nhỏ của cô giống như tiểu huy*t, cứ như vậy
rút ra rồi thọc vào.
Môi cô bị căng phát đau, không biết qua bao lâu, đầu lưỡi đã tê liệt, nước bọt từ khóe miệng chảy ra lại bị đẩy vào dần dần trở thành bọt mép.
Mà người đàn ông này không hề có ý tứ muốn bắn, chịu đựng cảm giác muốn cắn đứt côn th*t của tên đầu sỏ gây tội này, tùy ý anh đem mình trở thành búp bê bơm hơi.
Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ, anh thọc vào rút ra với tốc độ càng nhanh, ở thời điểm Khương Miểu ý thức được anh muốn bắn tinh, cô trừng lớn đôi mắt muốn chạy, lại bị anh mạnh mẽ đè lại, hướng trong miệng cô lao thẳng đến, thọc sâu vào yết hầu bắn ra.
Ôn Sâm Ngôn cũng không muốn làm khó cô, sau khi bắn xong liền rút côn th*t ra, đôi mắt Khương Miểu hồng hồng, ghé vào bồn cầu nôn khan, không ngừng ho, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn kỹ còn thấy khóe miệng bị trầy da.
Rút ra phân thân của mình, bế cô đặt lên tủ giày, tách hai chân cô ra, cúi xuống tiến đến gần trong đùi, Khương Miểu nhìn thấy, đáy lòng có chút hưng phấn và chờ mong.
“Bẩn, chưa rửa…” Khương Miểu ngửa đầu, tiếng thở dốc ái muội phát ra “Ư…a…ha…quá nhanh…”
Khương Miểu mở to mắt mang theo sương mù ngước lên nhìn trần nhà.
Anh thô bạo đưa đầu lưỡi chen vào tiểu huy*t, liếm láp d*m thủy, hung hăng hướng đến miệng huy*t hút một ngụm, nuốt toàn bộ d*m thủy của cô vào bụng.
Đầu lưỡi ma sát khiêu khích hạt đậu mẫn cảm, phát hiện hoa huy*t run rẩy, hàm răng thỉnh thoảng cắn nhẹ hạt châu hồng hào, cảm giác được cơ thể cô phản ứng kịch liệt, đầu lưỡi lướt qua dọc xuống hai mảnh hoa phấn nộn.
Thi thoảng chiếu cố hạt đậu nhỏ, kích thích hoa huy*t kịch liệt, Khương Miểu mất sức xụi lơ cơ thể, đôi mắt xinh đẹp nhiễm hơi nước.
Đầu lưỡi của anh thọc sâu vào tiểu huy*t, liếm láp thịt non bên trong, bắt chước côn th*t điên cuồng thọc vào rút ra kích thích mị thịt.
Khương Miểu bụng nhỏ co rút lại, cắn môi, ngẫu nhiên phát ra tiếng rên rỉ, “Không… Không cần……”
Thoáng chốc trong đầu trống rỗng, cô căng chặt cơ thể, ngón tay dùng sức nắm tóc anh, hai chân gắt gao kẹp đầu anh lại, thẳng đến khi một cột d*m thủy phun ra, cảm nhận dư vị cao trào, mị thịt trong tiểu huy*t co rút lại, thường thường lại chảy ra một ít nước, cô kịch liệt thở hổn hển chờ bình tĩnh lại mới chậm rãi buông tay ra.
Ôn Sâm Ngôn lau d*m thủy dính trên mặt, ôm cô vào phòng tắm, vặn nước ấm, ý tứ muốn cô ngậm côn th*t đã sớm nhẫn nhịn đến trướng đau của mình.
Mới vừa bị anh khẩu giao đến triều xuy, thoải mái sung sướng làm Khương Miểu không thể trở mặt được.
Trong ánh mắt chờ mong của anh, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy côn th*t to dài, mặt ngoài thân gậy cực nóng, gân xanh nhô lên uốn lượn quanh côn th*t, đột nhiên ở trong tay cô nảy lên.
Phía trước mã mắt tràn ra tinh d*ch, cô liếm vào, hương vị tự nhiên nhưng cũng không tốt lắm, miệng hé ra, Ôn Sâm Ngôn có thể nhìn đến đầu lưỡi phấn hồng.
“Ngoan, liếm giúp tôi.” Anh nặng nề lên tiếng.
Nghe ra áp lực từ anh, Khương Miểu ngậm vào thân gậy, đầu lưỡi quấn lấy mã mắt của anh, liếp láp đỉnh Quy đ*u, chăm sóc từng chỗ một.
Đầu lưỡi cô mềm mại ấm nóng, mỗi lần quét qua lỗ nhỏ trên Quy đ*u đều giống như lông chim đang cào nhân tâm, rất ngứa.
Nhịn không được đè đầu cô áp sát vào, khiến côn th*t bản thân đâm sâu vào cổ họng cô, làm cho miệng nhỏ ấm áp bao bọc lại.
“Ưm…” Cô bị động tác của anh làm cho có chút khó chịu, mày nhíu chặt, trong mắt mập mờ nước.
“Ngoan, Miểu Miểu.” Anh nói, rút ra một chút lại cắm vào không quá sâu, chỉ mới một nửa thân gậy, nhưng như thế thôi mà đã khiến Khương Miểu cực kỳ khó chịu rồi.
Khóe miệng mở to hết cỡ, kích cỡ của anh thật sự quá lớn, tên khốn Ôn Sâm Ngôn này xem miệng nhỏ của cô giống như tiểu huy*t, cứ như vậy
rút ra rồi thọc vào.
Môi cô bị căng phát đau, không biết qua bao lâu, đầu lưỡi đã tê liệt, nước bọt từ khóe miệng chảy ra lại bị đẩy vào dần dần trở thành bọt mép.
Mà người đàn ông này không hề có ý tứ muốn bắn, chịu đựng cảm giác muốn cắn đứt côn th*t của tên đầu sỏ gây tội này, tùy ý anh đem mình trở thành búp bê bơm hơi.
Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ, anh thọc vào rút ra với tốc độ càng nhanh, ở thời điểm Khương Miểu ý thức được anh muốn bắn tinh, cô trừng lớn đôi mắt muốn chạy, lại bị anh mạnh mẽ đè lại, hướng trong miệng cô lao thẳng đến, thọc sâu vào yết hầu bắn ra.
Ôn Sâm Ngôn cũng không muốn làm khó cô, sau khi bắn xong liền rút côn th*t ra, đôi mắt Khương Miểu hồng hồng, ghé vào bồn cầu nôn khan, không ngừng ho, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn kỹ còn thấy khóe miệng bị trầy da.