Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Chương 6: Kén chọn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trông thấy tên người gọi là “Diệp Tuyên”, quả thực Vu Thời Thiên bị dọa điếng người. Chợt nhiên trong đầu hiện lên một bộ phim ma liên quan đến di động, da đầu bỗng tê dại, hít mạnh một hơi, kết quả tự mình ứa nước mắt.
Song, giây tiếp theo anh nhớ đến đoá linh lan nọ.
“Hèm, e hèm —— A lô…” Anh bắt máy, chóng phẩy đi màn khói trước mặt.
“Á!” Chừng không ngờ anh bắt máy nhanh thế, đầu dây bên kia luống cuống, có tiếng va chạm đồ vật và tiếng cô bé rên khẽ. Sau mấy tiếng hít hà là một giọng nói truyền đến: “Vu… A lô, em là Tô Đồng, là…”
Vu Thời Thiên nhận thấy tín hiệu trong nhà vệ sinh chập chờn, một đoạn tiếng nghe đứt quãng. Anh vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất rồi di nó, mở cửa ra khỏi gian kín: “Ngại quá, Tô Đồng, ban nãy tôi không nghe rõ lắm. Em nói lại đi?”
Tô Đồng xoa chỗ xương bánh chè vừa rồi vô ý đụng vào góc ghế, nghe Vu Thời Thiên gọi tên mình, lỗ tai ngưa ngứa, hệt như có bọ vo ve.
Cô lặp lại lời mình lần nữa: “Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền thầy. À, chuyện có liên quan đến nguyện vọng cuối của mẹ. Không biết giờ thầy Vu có rảnh không ạ? Nếu bận thì mai em gọi lại?”
“Không sao, giờ rảnh. Em nói đi.” Vu Thời Thiên kẹp điện thoại giữa đầu và bả vai, vặn vòi nước.
Chẳng biết tại sao mình phải rửa tay, hồi nãy anh có đi xả đâu.
Thậm chí anh còn xịt ít nước rửa tay, chà xát ra lớp bọt li ti và thơm tho giữa những kẽ tay.
Tô Đồng cất giọng từ tốn, mỗi câu đều nhấn mạnh vào trọng điểm. Vu Thời Thiên vừa rửa sạch bọt là đã hiểu rốt ráo lời nhờ của Tô Đồng.
“Tôi không rõ các vấn đề về hải táng lắm. Em chờ đó, để tôi hỏi thăm cho em. Nếu có tin, tôi sẽ báo em nhé?” Anh rút tờ giấy lau khô tay, không vội đi ra, ngoài kia tiếng nhạc quá ồn.
“Vâng, phiền thầy ạ.”
Nghe những lời này, hình ảnh tại buổi lễ tiễn biệt chợt vụt qua.
Nhất thời ma xui quỷ khiến, Vu Thời Thiên bật thốt: “Có phải giờ em đang khom lưng với không khí không?”
Con tim hoảng hốt, Tô Đồng duy trì tư thế cúi đầu 70 độ trong một chốc mà quên đứng thẳng: “… Sao thầy biết?”
Làm sao Vu Thời Thiên biết ư? Chính Vu Thời Thiên cũng không rõ cái quái gì đã xảy ra với mình đây!
Đến anh cũng chẳng tài nào giải thích được nguyên do mình khóc hôm ấy. Quay ngược về lần cuối anh ứa nước mắt, có lẽ là hồi tiểu học không biết lớp mấy thi Toán được 2 điểm, Vu Thanh Sơn rượt đánh anh từ cuối hẻm ra tới đầu hẻm.
Đối mặt với cảm giác quá đỗi xa lạ, Vu Thời Thiên chọn cách phớt lờ và trốn tránh.
Anh đành quy ra mình quá mẫn cảm với hình ảnh. Một bức tranh đẹp luôn chiếm cứ tâm trí anh một đoạn thời gian dài.
“Không sao… Tôi nói nhảm đó, chớ để ý. Chờ tôi rõ rồi sẽ trả lời em.” “Vâng, cảm ơn thầy ạ. Em xin cúp máy trước.”
Vu Thời Thiên gọi cô: “À này Tô Đồng.” “Dạ?”
“Em lấy số WeChat của mình thêm tôi đi. Đừng dùng số của mẹ em.” Anh đâu còn trẻ, bị hù vài lần nữa chắc có nước nghẽn tim.
Sau khi cúp máy, Vu Thời Thiên xem số lượng người trong danh bạ WeChat mình. Hừm, 4995 người, còn thêm được.
Anh mở cửa toilet đi ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã bị chặn đường.
“Thầy Vu.” May đã chờ anh ở cửa nhà vệ sinh hồi lâu. Cánh tay trắng bóc mảnh dẻ khoanh chéo trước người.
Vu Thời Thiên dừng bước, nhíu mày: “Tôi đã từ chối cô rồi mà.”
May vội tiến lên vài bước, thiếu điều đụng phải anh. Cô ta giơ lên ngón trỏ tay phải: “Năn nỉ thầy mà, một lần thôi nạ? Khỏi chụp thương mại cũng được, chụp riêng cũng ok …. Xin thầy đó, khoả thân em cũng chịu luôn…”
Thực sự Vu Thời Thiên cảm thấy một năm qua mình sống rất ư thiện lành, mài trụi tính tình. Đặt vào dĩ vãng, nhắm anh đã mắng người mẫu hàng trăm câu chửi không trùng lặp, cho đến khi người ta khóc nhoè cả lớp trang điểm mới thôi. Song, bấy giờ anh chỉ cảm thấy oải người khi xử lý loại chuyện này, nói nhiều một câu cũng mệt.
Vả lại, miễn bàn hiện giờ anh đang trong trạng thái chán chường suy sụp, dẫu có đang ở thời kì đỉnh cao đi chăng nữa, đâu phải ai tới anh cũng gật đầu.
Anh kén chọn lắm, okay?
Cô gái này có căn cơ khá ổn, cũng chả chỉnh sửa nhiều chỗ lắm, nhưng cái kiểu trang điểm dày cộm thật sự khiến anh gai mắt. Y như bánh kem có tiếng mà không có miếng, bôi trét màu mè đến khủng bố, cốt bánh bên trong thì qua loa.
Chẳng bằng vị bánh kem xưa mới ra lò của tiệm bánh mì ngay cửa chợ dưới lầu nhà ba mẹ, bông đặc tơi xốp, hương lưu đầy miệng.
Ai là người mang vị bánh xưa nhỉ? S… Một cái tên hiện trong tim anh.
Ban đầu anh những ngỡ mình sẽ nhớ về Thư Mạn, nhưng điều hiện lên trong đầu anh lại là bức ảnh đóng khung trong lễ tiễn biệt.
Tô Đồng 苏曈 /Su Tong/ và Thư Mạn 舒曼 /Shu Man/ đều có phiên âm bắt đầu bằng chữ “S”
Sao không dứt được nhỉ? Rõ quỷ ám.
May nào biết tâm lý thầy Vu lan man đến thế, dợm tiến lên bước nữa, bị Vu Thời Thiên đẩy ra. Cô ta lảo đảo, khi ngước mắt thì thấy quai hàm đanh lại và cái lừ mắt cáu kỉnh của người đàn ông.
“Đủ rồi, nói nữa là hết vui đấy.”
Vu Thời Thiên quay lại khu ghế. Anh trực tiếp hỏi Lý Trì và Trương Giai Đằng: “Tụi bây biết hải táng phải làm sao không?”
Hai người nhìn nhau, Lý Trì lắc đầu: “Chưa tìm hiểu qua.”
Trương Giai Đằng cũng lắc đầu, ai dè A Húc chen lời: “Em biết nè. Hai năm trước bà già em hải táng, phải đăng kí ở Cục Dân Chính. Hình như một năm có một hai lần tổ chức hải táng tro cốt tập thể thì phải.”
“Vậy hả, để tao tra xem.” Có qua có lại, Vu Thời Thiên thảy điếu thuốc cho A Húc: “Nhưng chỗ bên mình có nhận tro từ nơi khác không?”
“Cái này em không chắc, phải hỏi Cục Dân Chính.”
Vu Thời Thiên gật đầu, nhấn vào WeChat. Không có thông báo kết bạn trong phần danh bạ, nhưng có mấy tin nhắn mới.
Thư Mạn nhắn rằng, cô đã đặt lịch về thành phố S ngày mốt. Vu Thời Thiên kêu cô gửi số hiệu chuyến bay, đến lúc đó để anh đi đón.
May trở về phòng bao và ngồi cạnh A Húc. Vu Thời Thiên chẳng mảy may đếm xỉa đến cô ta. Anh nhủ bụng, sao cô nhóc kia chưa gửi lời kết
bạn cho mình nhỉ?
Bấy giờ, một đoạn chat nhảy ra phía trên giao diện.
WeChat của Vu Thời Thiên thật sự có quá nhiều người. Ngoại trừ tài khoản này, còn có một tài khoản công việc giao cho trợ lý.
Số của người nổi tiếng, người mẫu, người môi giới, nhà cung ứng, biên tập viên tạp chí, chuyên viên trang điểm, chuyên viên đạo cụ, chuyên viên ánh sáng, thiết kế đồ hoạ, người nhà, bạn bè,… Nội tài khoản này thôi đã gần đạt kịch trần.
Thành ra thật tình anh không biết đã có số của “Đồng” trong danh bạ.
「Chào thầy Vu ạ.」
「Em là Tô Đồng.」
「Đây là số WeChat của em []」
Trông thấy tên người gọi là “Diệp Tuyên”, quả thực Vu Thời Thiên bị dọa điếng người. Chợt nhiên trong đầu hiện lên một bộ phim ma liên quan đến di động, da đầu bỗng tê dại, hít mạnh một hơi, kết quả tự mình ứa nước mắt.
Song, giây tiếp theo anh nhớ đến đoá linh lan nọ.
“Hèm, e hèm —— A lô…” Anh bắt máy, chóng phẩy đi màn khói trước mặt.
“Á!” Chừng không ngờ anh bắt máy nhanh thế, đầu dây bên kia luống cuống, có tiếng va chạm đồ vật và tiếng cô bé rên khẽ. Sau mấy tiếng hít hà là một giọng nói truyền đến: “Vu… A lô, em là Tô Đồng, là…”
Vu Thời Thiên nhận thấy tín hiệu trong nhà vệ sinh chập chờn, một đoạn tiếng nghe đứt quãng. Anh vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất rồi di nó, mở cửa ra khỏi gian kín: “Ngại quá, Tô Đồng, ban nãy tôi không nghe rõ lắm. Em nói lại đi?”
Tô Đồng xoa chỗ xương bánh chè vừa rồi vô ý đụng vào góc ghế, nghe Vu Thời Thiên gọi tên mình, lỗ tai ngưa ngứa, hệt như có bọ vo ve.
Cô lặp lại lời mình lần nữa: “Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền thầy. À, chuyện có liên quan đến nguyện vọng cuối của mẹ. Không biết giờ thầy Vu có rảnh không ạ? Nếu bận thì mai em gọi lại?”
“Không sao, giờ rảnh. Em nói đi.” Vu Thời Thiên kẹp điện thoại giữa đầu và bả vai, vặn vòi nước.
Chẳng biết tại sao mình phải rửa tay, hồi nãy anh có đi xả đâu.
Thậm chí anh còn xịt ít nước rửa tay, chà xát ra lớp bọt li ti và thơm tho giữa những kẽ tay.
Tô Đồng cất giọng từ tốn, mỗi câu đều nhấn mạnh vào trọng điểm. Vu Thời Thiên vừa rửa sạch bọt là đã hiểu rốt ráo lời nhờ của Tô Đồng.
“Tôi không rõ các vấn đề về hải táng lắm. Em chờ đó, để tôi hỏi thăm cho em. Nếu có tin, tôi sẽ báo em nhé?” Anh rút tờ giấy lau khô tay, không vội đi ra, ngoài kia tiếng nhạc quá ồn.
“Vâng, phiền thầy ạ.”
Nghe những lời này, hình ảnh tại buổi lễ tiễn biệt chợt vụt qua.
Nhất thời ma xui quỷ khiến, Vu Thời Thiên bật thốt: “Có phải giờ em đang khom lưng với không khí không?”
Con tim hoảng hốt, Tô Đồng duy trì tư thế cúi đầu 70 độ trong một chốc mà quên đứng thẳng: “… Sao thầy biết?”
Làm sao Vu Thời Thiên biết ư? Chính Vu Thời Thiên cũng không rõ cái quái gì đã xảy ra với mình đây!
Đến anh cũng chẳng tài nào giải thích được nguyên do mình khóc hôm ấy. Quay ngược về lần cuối anh ứa nước mắt, có lẽ là hồi tiểu học không biết lớp mấy thi Toán được 2 điểm, Vu Thanh Sơn rượt đánh anh từ cuối hẻm ra tới đầu hẻm.
Đối mặt với cảm giác quá đỗi xa lạ, Vu Thời Thiên chọn cách phớt lờ và trốn tránh.
Anh đành quy ra mình quá mẫn cảm với hình ảnh. Một bức tranh đẹp luôn chiếm cứ tâm trí anh một đoạn thời gian dài.
“Không sao… Tôi nói nhảm đó, chớ để ý. Chờ tôi rõ rồi sẽ trả lời em.” “Vâng, cảm ơn thầy ạ. Em xin cúp máy trước.”
Vu Thời Thiên gọi cô: “À này Tô Đồng.” “Dạ?”
“Em lấy số WeChat của mình thêm tôi đi. Đừng dùng số của mẹ em.” Anh đâu còn trẻ, bị hù vài lần nữa chắc có nước nghẽn tim.
Sau khi cúp máy, Vu Thời Thiên xem số lượng người trong danh bạ WeChat mình. Hừm, 4995 người, còn thêm được.
Anh mở cửa toilet đi ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã bị chặn đường.
“Thầy Vu.” May đã chờ anh ở cửa nhà vệ sinh hồi lâu. Cánh tay trắng bóc mảnh dẻ khoanh chéo trước người.
Vu Thời Thiên dừng bước, nhíu mày: “Tôi đã từ chối cô rồi mà.”
May vội tiến lên vài bước, thiếu điều đụng phải anh. Cô ta giơ lên ngón trỏ tay phải: “Năn nỉ thầy mà, một lần thôi nạ? Khỏi chụp thương mại cũng được, chụp riêng cũng ok …. Xin thầy đó, khoả thân em cũng chịu luôn…”
Thực sự Vu Thời Thiên cảm thấy một năm qua mình sống rất ư thiện lành, mài trụi tính tình. Đặt vào dĩ vãng, nhắm anh đã mắng người mẫu hàng trăm câu chửi không trùng lặp, cho đến khi người ta khóc nhoè cả lớp trang điểm mới thôi. Song, bấy giờ anh chỉ cảm thấy oải người khi xử lý loại chuyện này, nói nhiều một câu cũng mệt.
Vả lại, miễn bàn hiện giờ anh đang trong trạng thái chán chường suy sụp, dẫu có đang ở thời kì đỉnh cao đi chăng nữa, đâu phải ai tới anh cũng gật đầu.
Anh kén chọn lắm, okay?
Cô gái này có căn cơ khá ổn, cũng chả chỉnh sửa nhiều chỗ lắm, nhưng cái kiểu trang điểm dày cộm thật sự khiến anh gai mắt. Y như bánh kem có tiếng mà không có miếng, bôi trét màu mè đến khủng bố, cốt bánh bên trong thì qua loa.
Chẳng bằng vị bánh kem xưa mới ra lò của tiệm bánh mì ngay cửa chợ dưới lầu nhà ba mẹ, bông đặc tơi xốp, hương lưu đầy miệng.
Ai là người mang vị bánh xưa nhỉ? S… Một cái tên hiện trong tim anh.
Ban đầu anh những ngỡ mình sẽ nhớ về Thư Mạn, nhưng điều hiện lên trong đầu anh lại là bức ảnh đóng khung trong lễ tiễn biệt.
Tô Đồng 苏曈 /Su Tong/ và Thư Mạn 舒曼 /Shu Man/ đều có phiên âm bắt đầu bằng chữ “S”
Sao không dứt được nhỉ? Rõ quỷ ám.
May nào biết tâm lý thầy Vu lan man đến thế, dợm tiến lên bước nữa, bị Vu Thời Thiên đẩy ra. Cô ta lảo đảo, khi ngước mắt thì thấy quai hàm đanh lại và cái lừ mắt cáu kỉnh của người đàn ông.
“Đủ rồi, nói nữa là hết vui đấy.”
Vu Thời Thiên quay lại khu ghế. Anh trực tiếp hỏi Lý Trì và Trương Giai Đằng: “Tụi bây biết hải táng phải làm sao không?”
Hai người nhìn nhau, Lý Trì lắc đầu: “Chưa tìm hiểu qua.”
Trương Giai Đằng cũng lắc đầu, ai dè A Húc chen lời: “Em biết nè. Hai năm trước bà già em hải táng, phải đăng kí ở Cục Dân Chính. Hình như một năm có một hai lần tổ chức hải táng tro cốt tập thể thì phải.”
“Vậy hả, để tao tra xem.” Có qua có lại, Vu Thời Thiên thảy điếu thuốc cho A Húc: “Nhưng chỗ bên mình có nhận tro từ nơi khác không?”
“Cái này em không chắc, phải hỏi Cục Dân Chính.”
Vu Thời Thiên gật đầu, nhấn vào WeChat. Không có thông báo kết bạn trong phần danh bạ, nhưng có mấy tin nhắn mới.
Thư Mạn nhắn rằng, cô đã đặt lịch về thành phố S ngày mốt. Vu Thời Thiên kêu cô gửi số hiệu chuyến bay, đến lúc đó để anh đi đón.
May trở về phòng bao và ngồi cạnh A Húc. Vu Thời Thiên chẳng mảy may đếm xỉa đến cô ta. Anh nhủ bụng, sao cô nhóc kia chưa gửi lời kết
bạn cho mình nhỉ?
Bấy giờ, một đoạn chat nhảy ra phía trên giao diện.
WeChat của Vu Thời Thiên thật sự có quá nhiều người. Ngoại trừ tài khoản này, còn có một tài khoản công việc giao cho trợ lý.
Số của người nổi tiếng, người mẫu, người môi giới, nhà cung ứng, biên tập viên tạp chí, chuyên viên trang điểm, chuyên viên đạo cụ, chuyên viên ánh sáng, thiết kế đồ hoạ, người nhà, bạn bè,… Nội tài khoản này thôi đã gần đạt kịch trần.
Thành ra thật tình anh không biết đã có số của “Đồng” trong danh bạ.
「Chào thầy Vu ạ.」
「Em là Tô Đồng.」
「Đây là số WeChat của em []」