Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Chương 39: Đừng nhìn
Vu Thời Thiên không biết đây đã lần thứ mấy trăm mình mở di động nhìn chằm chằm vào vị trí trên bản đồ định vị.
Trương Giai Đằng rót hết nước trà trong ấm, lần lượt cầm chén trà đặt trước mặt mấy tên đàn ông: “Vu Thời Thiên, mày sắp thành đá tới nơi rồi.”
Mí mắt giật không ngừng, Vu Thời Thiên xoa huyệt Thái Dương, nhìn Trương Giai Đằng: “Đá điếc gì?”
“Hòn – vọng – thê.” Dứt lời, Trương Giai Đằng phá ra cười ha há, Lý Trì với Phàn Thiên ngồi kế cũng cười ngả rạp ra sô pha.
“…Thời nào rồi ba? Nói chuyện đúng phèn.” Vu Thời Thiên xoa đầu con mèo báo đang cuộn tròn trên đùi mình, với tay lấy chén trà trên bàn.
Cửa tiệm bị đẩy ra cuốn vào luồng gió lạnh, chiếc chuông gió bằng ốc xà cừ vang lanh lảnh, mấy người ngồi bên bàn trà đồng loạt ngoái đầu.
Diêu Quang không bung dù, xuống xe chạy vội vào, y vỗ bọt nước trên vai rồi vào phòng: “Xin lỗi xin lỗi, cục dạo này bận quá.”
“Đang bận vụ nào thế hả cảnh sát Diêu nhà ta, gần hai tháng rồi không gặp chú, hẹn hoài không được.” Trương Giai Đằng lấy thêm chén trà dưới bàn, đặt lên khay rồi tráng bằng nước nóng.
Diêu Quang ngồi xuống cạnh Vu Thời Thiên, vươn tay dợm đoạt mèo trên đùi anh sờ mó tẹo. Vu Thời Thiên vỗ cái bốp hất ra: “Có hiểu thứ tự trước sau không hả?”
“Vâng vâng vâng, phải kính già yêu trẻ.” Diêu Quang lấy bao thuốc, phát thuốc cho các đại ca.
Trong nhóm họ, người lột xác nhiều nhất phải kể đến Diêu Quang.
Diêu Quang nhỏ hơn Vu Thời Thiên với Trương Giai Đằng một tuổi. Hồi lớp mười, y hay làm đàn em theo chân nhóm “đầu gấu” (*) này. Nào là giành sân bóng rổ, nào là chiến đấu vì “Danh dự” trường học và góp mặt
vào vô số các trận đánh đấm ẩu đả. Mãi đến khi mẹ Diêu tái hôn vào năm ba phổ thông, dưới sự ảnh hưởng của cha dượng, Diêu Quang cuối cùng chọn theo con đường làm cảnh sát.
“Hai tháng không gặp, anh Thời với bé bạn gái phát triển tới đâu rồi? Có bị cô bé chê hết xài chưa?” Diêu Quang cắn hờ điếu thuốc, lấy bật lửa định châm cho Vu Thời Thiên.
Vu Thời Thiên xua tay, thả điếu chưa nhóm cạnh tách trà, nói trong cáu bẳn: “Phắn đi. Cả đám toàn hóng chuyện cười của tao.”
“Anh Thời của mày ấy à, chắc tới giờ còn chưa có dịp cho cô bé chê đâu.” Phàn Thiên xen lời.
“Lý nào lại thế. Nam khôi bất hảo cướp lấy trái tim của muôn vàn thiếu nữ năm xưa sao giờ ra nông nỗi này?” Diêu Quang cất bật lửa, lấy chiếc điện thoại một mực đổ tin nhắn.
“Tụi bây hơn ba mươi hết rồi mà sao đứa nào đứa nấy nói năng như ông già, èmm… sặc mùi cổ lỗ sĩ.”
Con mèo trên đùi bỗng choàng tỉnh. Có lẽ do tiếng leng keng không ngớt kích thích liên tục, em khó chịu vặn mình. Vu Thời Thiên bế em như bế em bé, gác trên ngực vuốt lưng cho nó.
“Vậy mày dạy bọn tạo mấy từ lứa nhỏ thời nay hay xài đi?” Lý Trì nhón miếng bánh pía đậu đen (**) bỏ vào miệng.
“Biết ‘A Vĩ chết rồi’ (a wei sile) có nghĩa là gì không?” Vu Thời Thiên hỏi.
Cả đám ngó nhau lắc đầu, Phàn Thiên hỏi ngu: “A Vĩ là thằng nào?”
Song, Diêu Quang trả lời rõ mau: “Á tôi chết rồi (a wo sile). Awsl, đúng không?”
“Đù, không hổ là cảnh sát mạng. Rành từ trên mạng dữ.”
Con mèo trong lòng anh mãi nôn nóng vặn vẹo. Vu Thời Thiên cho rằng nó khát hay đói, định thả nó xuống đất, nhưng con mèo rừng xòe móng vuốt ngắn cũn quặp lấy phần vai áo anh.
Dường như chịu lấy nhiễm bởi mèo, Vu Thời Thiên càng thêm bồn chồn. Anh khẽ vỗ đầu mèo rừng: “Làm sao thế? Yên tí nào.”
Một tiếng trước Tô Đồng nhắn tin báo anh buổi sinh hoạt sắp kết thúc, từ ấy đến nay không còn thêm tin nào nữa.
Không nhận cuộc gọi cũng chẳng trả lời tin nhắn, anh đành bật định vị của đồng hồ trẻ em xem cô đang ở đâu, nhưng phát hiện nó đứng y thinh.
Vu Thời Thiên bắt đầu nghĩ này nghĩ nọ. Liệu có phải em bị bạn chuốc rượu không, có phải chơi high quá không, có phải định vị đồng hồ không chuẩn không.
Anh lại mở máy, lần này anh định gọi cho Vu Bách Hiên.
“Ơ…” Diêu Quang lướt qua hàng trăm tin nhắn trong nhóm WeChat, nếp nhăn giữa mày ngày một cau tít. Đến khi kéo đến ảnh chụp trên cùng, y tức tốc ấn mở, sau chửi tục: “Dduj mẹ nó, sao đêm nay đột xuất muốn phát sóng trực tiếp…”
Phàn Thiên cạnh Diêu Quang thò qua thoáng nhìn: “Phát trực tiếp gì? Stream khiêu d*m hả? Diêu Quang, biết luật còn phạm luật hả mậy?”
Nghe thế, Vu Thời Thiên vô thức ngoẹo đầu liếc di động Diêu Quang.
“Không. Gần đây bọn em đang lùng một băng truyền bá sản phẩm đồi trụy…”
Dù là anh em mười mấy năm nhưng Diêu Quang cũng không thể lộ ra quá nhiều về vụ án. Y dợm cạn thêm ly trà rồi chóng về cục, tay phải chớm với lấy tách sứ trắng, điện thoại trên tay trái đã bị giật đi.
Gió cuộn lên ngoài cửa sổ, mưa nghiêng thân táp ào ạt vào tấm kính chạm sàn, gió thốc cho bóng đen bên đường oằn mình.
Em mèo luôn ngoan hiền thình lình xù lông, thoắt quào một đường lên lưng Vu Thời Thiên, thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông, nó nhảy xuống chạy ra cửa, ưỡn lưng dựng thẳng đuôi, khàn giọng gầm gừ với ngoài cửa sổ.
Nước trà màu nâu đỏ vãi ra quần jean, Diêu Quang không rảnh lo nóng, y thả bừa tách sứ với tay chực giật lấy di động: “Anh! Làm gì đó!”
Vu Thời Thiên quất bốp một cái lên tay Diêu Quang, phóng to hết cỡ ảnh trên điện thoại.
Bức hình chỉ chụp cô gái từ dưới thắt lưng trở xuống, quần áo trên người còn nguyên, trên đó có hàng chữ 「22:30-Start」。
Song, làn váy trắng không sao che được đôi chân thon thả trắng ngần. Ấy là một đóa bách hợp tinh khôi của đêm tối.
Phần Vu Thời Thiên phóng to là chỗ dưới cẳng chân. Đôi vớ bông màu đen cập mắt cá và đôi giày da nâu đỏ mà anh hết đỗi quen thuộc.
*
Hứa Mộng Nhã chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay bưng lấy khuôn mặt tái nhợt như tro bụi.
Cạnh cô là túi nhỏ của Tô Đồng. Di động bên trong tắt tiếng nhưng đang rung, mỗi đợt rung là từng đợt súng liên thanh nã vào tim cô.
Cô nhẩm liên miên “Đừng trách tôi”, “Xin lỗi” lẫn “Tôi không muốn đâu” đứt quãng và lộn xộn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tiếp tay Trịnh Minh Khoan làm loại chuyện này nhưng là lần khó chịu nhất. Cô như con cá bị ném vào chảo chiên tới chiên lui, chẳng có mảy mảy phần da nào dễ chịu.
Hứa Mộng Nhã bỗng cắn mạnh vào tay mình, dốc hết sức cắn, cắn đến khi nếm được mùi máu tanh.
Đớn đau nhắc cô rằng, đây là lần chót. Sau lần này Trịnh Minh Khoan sẽ tha cho cô, bởi gã đã tìm được đồ chơi mới.
Nhưng cô không không thể ở lại đây. Cô vơ lấy túi xách, tắt hết đèn lầu một, khóa trái cửa rồi lao ra ngoài.
*
Tô Đồng nằm trên sô pha da đen. Cô không hoàn toàn bất tỉnh, nhìn chung vẫn nhớ mang máng những chuyện đã xảy ra.
Ngặt nỗi người cô vừa nóng vừa lả, cổ họng phải bỏng khản đặc. Dẫu tư duy tỉnh táo nhưng chóng mặt tột độ, đầu óc như xoáy vào máy xay sinh tố, có luồng sáng mạnh xuyên vào mí mắt như mũi kim chọt vào đồng tử.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy Trịnh Minh Khoan nói gì mà “10 giờ rưỡi”, “đồ chơi mới” và cả tiếng màn trập máy ảnh.
Cô tập trung tinh thần gắng lấy tiếng và sức, đầu ngón tay phải quắp sau lưng lờ mờ cử động.
Nếu hiện tại Trịnh Minh Khoan chưa chạm vào cô, đồng nghĩa chưa tới mười giờ rưỡi.
Tô Đồng liều mình sắp xếp lại những gì đã xảy ra từ cái đầu xây xẩm.
Ban đầu, tối Trịnh Minh Khoan đặt phòng mời mọi người hát hò. Nhưng, trời mưa bất chợt. Trịnh Minh Khoan hủy luôn kế hoạch, đặt rất nhiều món mở tiệc ngay tại cửa hàng. Người thuộc hội nhiếp ảnh chơi đến hơn tám giờ mới lục tục rời đi.
Hứa Mộng Nhã và mấy bạn nữ gọi xe về trường. Đến nửa đường, Hứa Mộng Nhã chợt nói mình bỏ quên máy ảnh và phải quay về chỗ Trịnh Minh Khoan. Thấy tối muộn, Tô Đồng ngỏ ý đi cùng chị ấy.
Họ xuống xe, đặt một chiếc khác quành về. Lúc tới cửa hàng, Trịnh Minh Khoan đang dọn đống ly chén bừa bộn, y ra chiều bất đắc dĩ hỏi họ có thể giúp một tay không, sửa sang xong y sẽ đưa các cô về trường.
Vốn Tô Đồng thấy trễ và dợm từ chối, nhưng Hứa Mộng Nhã muốn ở lại giúp đỡ, thành ra cô đành ở lại cùng chị ấy.
Đồ ăn tối nay hơi nặng vị, Tô Đồng cứ thấy cổ họng ngưa ngứa suốt và thỉnh thoảng ho khan.
Hứa Mộng Nhã chỉ vào trà ô lông còn thừa trên bàn, bảo cô lấy một chai uống.
Tối nay Tô Đồng có uống loại trà đó, ai ai cũng uống. Cô thấy chai nào cũng chưa mở nên lấy bừa một chai, mở ra nhấp vài hớp.
Một lúc sau, cô cảm thấy có gì đó bất thường. Một ngọn lửa nhóm từ bụng dưới đốt thẳng tới lồng ngực, đi qua cổ họng vọt lên trán. Tầm mắt hoa đi, chân nhũn ra quỳ mọp xuống đất.
Trong lúc nằm rạp xuống mọi vật quay cuồng, cô nghe thấy tiếng cự cãi của Hứa Mộng Nhã và Trịnh Minh Khoan.
Cô không thể nhớ ra chi tiết cụ thể, chỉ mơ hồ nghe Hứa Mộng Nhã nói “Quay phim chưa đủ hay sao mà anh còn muốn phát trực tiếp”. Kế đó, có tiếng tát vào mặt. Trịnh Minh Khoan nói “Cô không cần đống hình khỏa thân của mình nữa rồi hả, giờ mềm lòng thì dối trá lắm đó Hứa Mộng Nhã”.
Cô không biết mình trúng phải thuốc gì, giữa chừng ý thức suy yếu một lúc. Khi tỉnh táo lại, cô đã bị bế lên sô pha.
Mí mắt mở hé, cô trông thấy đôi giày của gã đàn ông không ngừng đi qua đi lại, tiếng cộp cộp gõ vào tai cô phát đau.
Cô nhắm mắt tiếp tục tiết kiệm sức lực, bụng bảo dạ ắt hẳn Trịnh Minh Khoan không phát hiện chiếc đồng hồ trẻ em giấu sâu trong túi xách.
*
Hoàng Nghiên nhìn đứa út đang bần thần, gọi nó một tiếng: “Sao thế con? Hồi nãy anh con gọi hả?”
Nghe tiếng tít tít dồn dập qua di động, Vu Bách Hiên đờ đẫn. Hoàng Nghiên kêu cậu thêm mấy tiếng cậu mới hoàn hồn và đáp lại: “Dạ, là anh gọi.”
“Nó nói gì với con vậy? Mẹ nghe nó hét lớn lắm.” Hình như kèm theo tên ai đó nhưng Hoàng Nghiên không nghe rõ.
“…Không có gì ạ. Ảnh hỏi con có quen một người không thôi.” Vu Bách Hiên lờ đi mái tóc nhỏ nước, bước về phòng mình.
Cậu đóng cửa, tựa người lên ván cửa mở album ảnh trên di động. Ảnh mới nhất là hình nhóm câu lạc bộ hôm nay, và cả những tấm cậu thập thò chụp trộm Tô Đồng.
Nãy Vu Thời Thiên gọi hỏi cậu có phải nay Tô Đồng mặc váy trắng và giày da nâu đỏ không khiến cậu ngớ người. Cậu thầm nghĩ tại sao anh trai lại biết Tô Đồng, còn chưa kịp hỏi thì Vu Thời Thiên đã gào toáng: “Trả lời anh nhanh lên!”
“Đúng rồi, váy trắng và giày da… Anh, sao anh biết…”
“Hôm nay các em tới cửa hàng của đàn anh nằm ở địa chỉ này phải không?” Vu Thời Thiên đọc tên một con đường.
“Phải…”
Vu Bách Hiên không có cơ hội lên tiếng, bên kia đã cúp máy.
Cậu nhíu mày nhìn ảnh chụp Tô Đồng cong miệng chuyện trò cùng người khác, ngực trái nhoi nhói từng hồi.
Cậu túm chặt áo hoodie, đè nén trái tim phát đau.
Vu Bách Hiên nhớ ra tuần trước cậu thấy biển số xe quen thuộc tại cổng phía đông trường học, cùng với việc anh trai nói muốn giới thiệu một người cho mình.
Trái tim đớn đau dữ dội hơn, thậm chí còn tệ hơn cả khi cậu phát bệnh.
*
Chả biết bao lâu rồi Diêu Quang không nhìn thấy Vu Thời Thiên nổi cơn thịnh nộ.
Lần cuối ắt là hồi Vu Bách Hiên học cơ sở. Cậu nhóc có sức khỏe kém bẩm sinh, người ốm o gầy gò, suốt ngày bị bắt nạt tống tiền. Mãi đến khi phát hiện vết bầm tím trên người Vu Bách Hiên, Hoàng Nghiên mới hay chuyện này.
Khi ấy, sự nghiệp Vu Thời Thiên đang độ chói lọi tiếng tăm lẫy lừng, nghe thấy nhà ra cớ sự này, anh bỏ việc rồi ngồi hai chuyến bay về từ Úc.
Đúng lúc hôm ấy được nghỉ, Diêu Quang ra sân bay đón anh. Vu Thời Thiên không về nhà mà vọt thẳng tới trường Vu Bách Hiên, rượt mấy thằng ăn hiếp em trai mình khắp sân. Nếu y không cản, e là Vu Thời Thiên phải ngồi xổm trong cục cảnh sát một ngày.
Cần gạt quét đi quét lại bức màn nước, Diêu Quang hắng giọng: “Anh Thời, đợi lát nữa anh nhịn chút. Đồng nghiệp em tới liền.”
“Chớ phí lời, lái nhanh lên đi. Trước khi đồng nghiệp mày tới, tao muốn tẩn nó một trận.” Vu Thời Thiên nhìn di động Diêu Quang không ngừng cập nhật tin mới, tức điên đầu.
“Nhóm chia sẻ” chứa gần 500 người, tất cả bên trong đều là clip se.x. Kiểm tra album nhóm, Vu Thời Thiên thấy những ảnh cũ là loại lăng nhục SM, nhưng anh không hề nhấp vào bất kỳ ảnh nào trong số đó.
Diêu Quang cho biết đây là nhóm hội viên cao cấp nhất. Không phải ai cũng vào được, phải có thành viên cốt cán đảm bảo mới được phép gia nhập người mới, phí “soát cửa” cực cao, thông tin được kiểm duyệt chặt chẽ. Hơn nữa, người vào nhóm phải “chào hàng” bằng một đoạn livestream để tỏ “lòng thành”.
Đội cảnh sát mạng mà cậu trực thuộc phối hợp với Đội cảnh sát hình sự, tốn nửa tháng trời mới chen chân được vào nhóm này.
Và y không biết liệu còn có bao nhiêu nhóm hội viên cao cấp thế này tồn tại, bởi nhóm này tên là “Nhóm Bảy”.
Thật ra, trong lòng Diêu Quang thấy khá ăn may. 「gardener」đăng đoạn phát trực tiếp là thành viên chủ chốt của nhóm, nhưng y không dám hé điều này trước mặt Vu Thời Thiên.
Vu Thời Thiên đánh gãy giò mất.
Tin trong nhóm hầu như cập nhật theo giây, có mấy tài khoản đang đếm ngược.
「Awsl Hai chân này tui chịu không nổi! Cầu Đại Đại livestream không che mặt!」
「Có thể phát trước dự định không? Tối nay 10 giờ rưỡi tôi có hẹn chơi net rồi.」
「Vị thành niên hả ta? Đại Đại Người làm vườn kiếm hoa này đâu ra vậy?」
Hết nhìn nổi, Vu Thời Thiên tắt màn hình ném điện thoại vào hộp kê tay vang cồm cộp, dọa Diêu Quang giật nẩy nuốt nước miếng.
Từ tiệm Trương Giai Đằng đến chỗ định vị không tính quá xa, một lần nữa Vu Thời Thiên nhận định thành phố nhỏ có chỗ tốt của nó.
Xe đậu trước cửa tiệm tên 「Hiệu ảnh Tinh Ánh」. Chưa ngừng ổn, Vu Thời Thiên đã kéo cửa xe, chân dài sải vượt bước lên bậc thang.
Tiệm không kéo cửa sắt, bảng hiệu tắt ngóm, lầu một tối om. Quầy lễ tân chắn ngay cửa, không rõ kết cấu bên trong, nhưng theo kinh nghiệm của Vu Thời Thiên, lầu một là khu trưng bày và tiếp khách, hẳn lầu hai có đặt mấy cái lều.
Xe nhóm Trương Giai Đằng dừng sát theo sau, y xuống xe hỏi Diêu Quang: “Phải xông vào hả?”
“Em thấy không ổn, sợ rút dây động rừng. Dù sao thì cô ấy còn nằm trong tay nó.” Y lấy di động định liên lạc với đồng nghiệp.
Vu Thời Thiên không có cách nào đợi lâu hơn nữa, anh ra xe Diêu Quang, lấy bình chữa cháy nhỏ từ sau xe định phá cửa. Lý Trì và Phàn Thiên lôi lại để anh bình tĩnh chút.
“Bà mẹ nó tao bình tĩnh thế quái nào được? Đó là bạn gái tao!” Vu Thời Thiên gấp đến độ mắt đỏ kè, đẩy mạnh hai người ra lao tới cửa kính.
“Anh là bạn trai Tô Đồng hả?”
Tiếng nói thình lình từ đằng sau buộc họ dừng động tác, Vu Thời Thiên quay phắt đầu, anh thấy một cô gái có tóc tai dầm mưa ướt sũng, mặt đẫm nước, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.
Không chờ anh trả lời, nắm lấy chìa khóa cửa mà Trịnh Minh Khoan đưa mình, Hứa Mộng Nhã lướt qua họ đi tới cửa, cô lẩm bẩm: “Em ấy trên tầng hai… Các anh nhanh lên, gần 10 giờ rưỡi rồi…”
Trực giác mách bảo Vu Thời Thiên cô gái này có can hệ, nhưng anh đã hết giờ, cô gái bật đèn soi cửa hàng là anh tức tốc vọt lên cầu thang tầng hai.
Diêu Quang thấy chuyện chẳng lành nên kêu đám Trương Giai Đằng đi theo, y ở lại tầng trệt đợi đồng nghiệp và quan sát cô gái xuất hiện đột ngột giúp họ mở cửa.
Y về xe tìm khăn thể thao, quay lại tiệm đưa cho cô gái: “Em lau tóc trước đi.”
Nhưng cô gái không nhận, hai tay thõng bên hông như lá rụng trước gió, miệng thầm thì liên miên “Tôi cố hết sức rồi”, “Hình của tôi làm sao giờ”, “Hứa Mộng Nhã mày tiêu tùng rồi”.
Diêu Quang cau mày, nhanh chóng đoán ra đây cũng là một nạn nhân và nhân chứng quan trọng.
Y choàng khăn lên đầu cô gái, xoa nhè nhẹ: “Lau khô trước đi, đừng để cảm.”
*
Tên Trịnh Minh Khoan rất trọng tính nghi thức, gã thấy đêm nay trời mưa vắng trăng bèn chọn《Bản Sonata ánh trăng》của Beethoven làm nhạc nền.
Gã đàn ông đắm chìm trong phần dạo đầy giông bão của chương thứ ba, ngón tay phải sung sướng múa may trong không khí, điều chỉnh góc đèn và màn hình di động lần cuối.
Trịnh Minh Khoan – người luôn thấy mình khống chế được Hứa Mộng Nhã và những “đồ chơi” khác – chưa từng lộ tẩy, thành ra dần dà y thêm phần ngạo mạn phách lối, thấy mình bất khả chiến bại.
Vì vậy, lúc một đám người hùng hổ xông vào studio, nhất thời Trịnh Minh Khoan đứng đực ra. Gã nghĩ bụng – Không phải Hứa Mộng Nhã canh chừng dưới lầu giúp mình sao?
Nắm đấm phẫn nộ và điên tiết giáng lên mũi Trịnh Minh Khoan theo tiết tấu nhạc dồn dập lên cao trào. Chỉ một cú đấm, Trịnh Minh Khoan ngã rạp.
Tô Đồng trông thấy Vu Thời Thiên bước vào. Cô đã cử động được cánh tay, nhưng e ngại Trịnh Minh Khoan phát hiện sẽ chuốc liều nặng hơn nên cô mãi nhắm mắt, định tìm cơ hội thoát thân khi chân lấy lại sức.
Mãi đến khi cửa studio bị đá văng, cô mới mở choàng mắt.
Khi vọt vào, Vu Thời Thiên có hô một câu với cô nhưng tiếng nhạc của Trịnh Minh Khoan quá lớn khiến cô không nghe rõ. Tai như rót đầy nước, ùng ục ùng ục.
Nước ùa vào tai, và trào ra từ mắt.
Không đời nào cô không biết sợ. Vấn đề là lúc trơ trọi một mình, cô không có quyền sợ hãi.
Hơi nước trong mắt chóng tụ thành hạt rồi rơi xuống, chỉ khi nhìn thấy Vu Thời Thiên, cô mới dám bật khóc.
Bằng đôi chân dài, Vu Thời Thiên vượt lên ngồi lên người gã cặn bã đang bịt mũi lăn lộn trên đất. Trịnh Minh Khoan chực phản kháng nhưng nếm trọn một cú giáng vào huyệt Thái Dương của Vu Thời Thiên, tức thì cả người nằm sóng soài.
Phàn Thiên tới kéo anh: “Đừng đánh ác quá, lát nữa mày vô khám tụi tao còn phải chuộc ra.”
Mấy người họ lâu lắm rồi không thấy Vu Thời Thiên vung quyền, nhưng ngộ nhỡ người chịu chuyện phát sinh hôm nay là vợ con họ, chắc họ cũng chả bình tĩnh được.
Tô Đồng chưa phát ra tiếng được nên chỉ biết lẳng lặng rơi lệ. Chứng kiến Vu Thời Thiên vung từng cú đấm, cô sợ cứ tiếp diễn như thế thầy Vu sẽ đau tay mất.
Một chú béo bước tới chỗ thầy Vu và nói gì đó, thầy chợt dừng tay nhìn cô.
Bản dương cầm đầy căm phẫn và kịch liệt rốt cuộc cũng kết thúc sau những điểm nhấn dữ dội, và Tô Đồng cũng nghe rõ lời của Vu Thời Thiên.
“Nhóc đần, nhắm mắt lại. Đừng nhìn.”
Trương Giai Đằng rót hết nước trà trong ấm, lần lượt cầm chén trà đặt trước mặt mấy tên đàn ông: “Vu Thời Thiên, mày sắp thành đá tới nơi rồi.”
Mí mắt giật không ngừng, Vu Thời Thiên xoa huyệt Thái Dương, nhìn Trương Giai Đằng: “Đá điếc gì?”
“Hòn – vọng – thê.” Dứt lời, Trương Giai Đằng phá ra cười ha há, Lý Trì với Phàn Thiên ngồi kế cũng cười ngả rạp ra sô pha.
“…Thời nào rồi ba? Nói chuyện đúng phèn.” Vu Thời Thiên xoa đầu con mèo báo đang cuộn tròn trên đùi mình, với tay lấy chén trà trên bàn.
Cửa tiệm bị đẩy ra cuốn vào luồng gió lạnh, chiếc chuông gió bằng ốc xà cừ vang lanh lảnh, mấy người ngồi bên bàn trà đồng loạt ngoái đầu.
Diêu Quang không bung dù, xuống xe chạy vội vào, y vỗ bọt nước trên vai rồi vào phòng: “Xin lỗi xin lỗi, cục dạo này bận quá.”
“Đang bận vụ nào thế hả cảnh sát Diêu nhà ta, gần hai tháng rồi không gặp chú, hẹn hoài không được.” Trương Giai Đằng lấy thêm chén trà dưới bàn, đặt lên khay rồi tráng bằng nước nóng.
Diêu Quang ngồi xuống cạnh Vu Thời Thiên, vươn tay dợm đoạt mèo trên đùi anh sờ mó tẹo. Vu Thời Thiên vỗ cái bốp hất ra: “Có hiểu thứ tự trước sau không hả?”
“Vâng vâng vâng, phải kính già yêu trẻ.” Diêu Quang lấy bao thuốc, phát thuốc cho các đại ca.
Trong nhóm họ, người lột xác nhiều nhất phải kể đến Diêu Quang.
Diêu Quang nhỏ hơn Vu Thời Thiên với Trương Giai Đằng một tuổi. Hồi lớp mười, y hay làm đàn em theo chân nhóm “đầu gấu” (*) này. Nào là giành sân bóng rổ, nào là chiến đấu vì “Danh dự” trường học và góp mặt
vào vô số các trận đánh đấm ẩu đả. Mãi đến khi mẹ Diêu tái hôn vào năm ba phổ thông, dưới sự ảnh hưởng của cha dượng, Diêu Quang cuối cùng chọn theo con đường làm cảnh sát.
“Hai tháng không gặp, anh Thời với bé bạn gái phát triển tới đâu rồi? Có bị cô bé chê hết xài chưa?” Diêu Quang cắn hờ điếu thuốc, lấy bật lửa định châm cho Vu Thời Thiên.
Vu Thời Thiên xua tay, thả điếu chưa nhóm cạnh tách trà, nói trong cáu bẳn: “Phắn đi. Cả đám toàn hóng chuyện cười của tao.”
“Anh Thời của mày ấy à, chắc tới giờ còn chưa có dịp cho cô bé chê đâu.” Phàn Thiên xen lời.
“Lý nào lại thế. Nam khôi bất hảo cướp lấy trái tim của muôn vàn thiếu nữ năm xưa sao giờ ra nông nỗi này?” Diêu Quang cất bật lửa, lấy chiếc điện thoại một mực đổ tin nhắn.
“Tụi bây hơn ba mươi hết rồi mà sao đứa nào đứa nấy nói năng như ông già, èmm… sặc mùi cổ lỗ sĩ.”
Con mèo trên đùi bỗng choàng tỉnh. Có lẽ do tiếng leng keng không ngớt kích thích liên tục, em khó chịu vặn mình. Vu Thời Thiên bế em như bế em bé, gác trên ngực vuốt lưng cho nó.
“Vậy mày dạy bọn tạo mấy từ lứa nhỏ thời nay hay xài đi?” Lý Trì nhón miếng bánh pía đậu đen (**) bỏ vào miệng.
“Biết ‘A Vĩ chết rồi’ (a wei sile) có nghĩa là gì không?” Vu Thời Thiên hỏi.
Cả đám ngó nhau lắc đầu, Phàn Thiên hỏi ngu: “A Vĩ là thằng nào?”
Song, Diêu Quang trả lời rõ mau: “Á tôi chết rồi (a wo sile). Awsl, đúng không?”
“Đù, không hổ là cảnh sát mạng. Rành từ trên mạng dữ.”
Con mèo trong lòng anh mãi nôn nóng vặn vẹo. Vu Thời Thiên cho rằng nó khát hay đói, định thả nó xuống đất, nhưng con mèo rừng xòe móng vuốt ngắn cũn quặp lấy phần vai áo anh.
Dường như chịu lấy nhiễm bởi mèo, Vu Thời Thiên càng thêm bồn chồn. Anh khẽ vỗ đầu mèo rừng: “Làm sao thế? Yên tí nào.”
Một tiếng trước Tô Đồng nhắn tin báo anh buổi sinh hoạt sắp kết thúc, từ ấy đến nay không còn thêm tin nào nữa.
Không nhận cuộc gọi cũng chẳng trả lời tin nhắn, anh đành bật định vị của đồng hồ trẻ em xem cô đang ở đâu, nhưng phát hiện nó đứng y thinh.
Vu Thời Thiên bắt đầu nghĩ này nghĩ nọ. Liệu có phải em bị bạn chuốc rượu không, có phải chơi high quá không, có phải định vị đồng hồ không chuẩn không.
Anh lại mở máy, lần này anh định gọi cho Vu Bách Hiên.
“Ơ…” Diêu Quang lướt qua hàng trăm tin nhắn trong nhóm WeChat, nếp nhăn giữa mày ngày một cau tít. Đến khi kéo đến ảnh chụp trên cùng, y tức tốc ấn mở, sau chửi tục: “Dduj mẹ nó, sao đêm nay đột xuất muốn phát sóng trực tiếp…”
Phàn Thiên cạnh Diêu Quang thò qua thoáng nhìn: “Phát trực tiếp gì? Stream khiêu d*m hả? Diêu Quang, biết luật còn phạm luật hả mậy?”
Nghe thế, Vu Thời Thiên vô thức ngoẹo đầu liếc di động Diêu Quang.
“Không. Gần đây bọn em đang lùng một băng truyền bá sản phẩm đồi trụy…”
Dù là anh em mười mấy năm nhưng Diêu Quang cũng không thể lộ ra quá nhiều về vụ án. Y dợm cạn thêm ly trà rồi chóng về cục, tay phải chớm với lấy tách sứ trắng, điện thoại trên tay trái đã bị giật đi.
Gió cuộn lên ngoài cửa sổ, mưa nghiêng thân táp ào ạt vào tấm kính chạm sàn, gió thốc cho bóng đen bên đường oằn mình.
Em mèo luôn ngoan hiền thình lình xù lông, thoắt quào một đường lên lưng Vu Thời Thiên, thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông, nó nhảy xuống chạy ra cửa, ưỡn lưng dựng thẳng đuôi, khàn giọng gầm gừ với ngoài cửa sổ.
Nước trà màu nâu đỏ vãi ra quần jean, Diêu Quang không rảnh lo nóng, y thả bừa tách sứ với tay chực giật lấy di động: “Anh! Làm gì đó!”
Vu Thời Thiên quất bốp một cái lên tay Diêu Quang, phóng to hết cỡ ảnh trên điện thoại.
Bức hình chỉ chụp cô gái từ dưới thắt lưng trở xuống, quần áo trên người còn nguyên, trên đó có hàng chữ 「22:30-Start」。
Song, làn váy trắng không sao che được đôi chân thon thả trắng ngần. Ấy là một đóa bách hợp tinh khôi của đêm tối.
Phần Vu Thời Thiên phóng to là chỗ dưới cẳng chân. Đôi vớ bông màu đen cập mắt cá và đôi giày da nâu đỏ mà anh hết đỗi quen thuộc.
*
Hứa Mộng Nhã chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay bưng lấy khuôn mặt tái nhợt như tro bụi.
Cạnh cô là túi nhỏ của Tô Đồng. Di động bên trong tắt tiếng nhưng đang rung, mỗi đợt rung là từng đợt súng liên thanh nã vào tim cô.
Cô nhẩm liên miên “Đừng trách tôi”, “Xin lỗi” lẫn “Tôi không muốn đâu” đứt quãng và lộn xộn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tiếp tay Trịnh Minh Khoan làm loại chuyện này nhưng là lần khó chịu nhất. Cô như con cá bị ném vào chảo chiên tới chiên lui, chẳng có mảy mảy phần da nào dễ chịu.
Hứa Mộng Nhã bỗng cắn mạnh vào tay mình, dốc hết sức cắn, cắn đến khi nếm được mùi máu tanh.
Đớn đau nhắc cô rằng, đây là lần chót. Sau lần này Trịnh Minh Khoan sẽ tha cho cô, bởi gã đã tìm được đồ chơi mới.
Nhưng cô không không thể ở lại đây. Cô vơ lấy túi xách, tắt hết đèn lầu một, khóa trái cửa rồi lao ra ngoài.
*
Tô Đồng nằm trên sô pha da đen. Cô không hoàn toàn bất tỉnh, nhìn chung vẫn nhớ mang máng những chuyện đã xảy ra.
Ngặt nỗi người cô vừa nóng vừa lả, cổ họng phải bỏng khản đặc. Dẫu tư duy tỉnh táo nhưng chóng mặt tột độ, đầu óc như xoáy vào máy xay sinh tố, có luồng sáng mạnh xuyên vào mí mắt như mũi kim chọt vào đồng tử.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy Trịnh Minh Khoan nói gì mà “10 giờ rưỡi”, “đồ chơi mới” và cả tiếng màn trập máy ảnh.
Cô tập trung tinh thần gắng lấy tiếng và sức, đầu ngón tay phải quắp sau lưng lờ mờ cử động.
Nếu hiện tại Trịnh Minh Khoan chưa chạm vào cô, đồng nghĩa chưa tới mười giờ rưỡi.
Tô Đồng liều mình sắp xếp lại những gì đã xảy ra từ cái đầu xây xẩm.
Ban đầu, tối Trịnh Minh Khoan đặt phòng mời mọi người hát hò. Nhưng, trời mưa bất chợt. Trịnh Minh Khoan hủy luôn kế hoạch, đặt rất nhiều món mở tiệc ngay tại cửa hàng. Người thuộc hội nhiếp ảnh chơi đến hơn tám giờ mới lục tục rời đi.
Hứa Mộng Nhã và mấy bạn nữ gọi xe về trường. Đến nửa đường, Hứa Mộng Nhã chợt nói mình bỏ quên máy ảnh và phải quay về chỗ Trịnh Minh Khoan. Thấy tối muộn, Tô Đồng ngỏ ý đi cùng chị ấy.
Họ xuống xe, đặt một chiếc khác quành về. Lúc tới cửa hàng, Trịnh Minh Khoan đang dọn đống ly chén bừa bộn, y ra chiều bất đắc dĩ hỏi họ có thể giúp một tay không, sửa sang xong y sẽ đưa các cô về trường.
Vốn Tô Đồng thấy trễ và dợm từ chối, nhưng Hứa Mộng Nhã muốn ở lại giúp đỡ, thành ra cô đành ở lại cùng chị ấy.
Đồ ăn tối nay hơi nặng vị, Tô Đồng cứ thấy cổ họng ngưa ngứa suốt và thỉnh thoảng ho khan.
Hứa Mộng Nhã chỉ vào trà ô lông còn thừa trên bàn, bảo cô lấy một chai uống.
Tối nay Tô Đồng có uống loại trà đó, ai ai cũng uống. Cô thấy chai nào cũng chưa mở nên lấy bừa một chai, mở ra nhấp vài hớp.
Một lúc sau, cô cảm thấy có gì đó bất thường. Một ngọn lửa nhóm từ bụng dưới đốt thẳng tới lồng ngực, đi qua cổ họng vọt lên trán. Tầm mắt hoa đi, chân nhũn ra quỳ mọp xuống đất.
Trong lúc nằm rạp xuống mọi vật quay cuồng, cô nghe thấy tiếng cự cãi của Hứa Mộng Nhã và Trịnh Minh Khoan.
Cô không thể nhớ ra chi tiết cụ thể, chỉ mơ hồ nghe Hứa Mộng Nhã nói “Quay phim chưa đủ hay sao mà anh còn muốn phát trực tiếp”. Kế đó, có tiếng tát vào mặt. Trịnh Minh Khoan nói “Cô không cần đống hình khỏa thân của mình nữa rồi hả, giờ mềm lòng thì dối trá lắm đó Hứa Mộng Nhã”.
Cô không biết mình trúng phải thuốc gì, giữa chừng ý thức suy yếu một lúc. Khi tỉnh táo lại, cô đã bị bế lên sô pha.
Mí mắt mở hé, cô trông thấy đôi giày của gã đàn ông không ngừng đi qua đi lại, tiếng cộp cộp gõ vào tai cô phát đau.
Cô nhắm mắt tiếp tục tiết kiệm sức lực, bụng bảo dạ ắt hẳn Trịnh Minh Khoan không phát hiện chiếc đồng hồ trẻ em giấu sâu trong túi xách.
*
Hoàng Nghiên nhìn đứa út đang bần thần, gọi nó một tiếng: “Sao thế con? Hồi nãy anh con gọi hả?”
Nghe tiếng tít tít dồn dập qua di động, Vu Bách Hiên đờ đẫn. Hoàng Nghiên kêu cậu thêm mấy tiếng cậu mới hoàn hồn và đáp lại: “Dạ, là anh gọi.”
“Nó nói gì với con vậy? Mẹ nghe nó hét lớn lắm.” Hình như kèm theo tên ai đó nhưng Hoàng Nghiên không nghe rõ.
“…Không có gì ạ. Ảnh hỏi con có quen một người không thôi.” Vu Bách Hiên lờ đi mái tóc nhỏ nước, bước về phòng mình.
Cậu đóng cửa, tựa người lên ván cửa mở album ảnh trên di động. Ảnh mới nhất là hình nhóm câu lạc bộ hôm nay, và cả những tấm cậu thập thò chụp trộm Tô Đồng.
Nãy Vu Thời Thiên gọi hỏi cậu có phải nay Tô Đồng mặc váy trắng và giày da nâu đỏ không khiến cậu ngớ người. Cậu thầm nghĩ tại sao anh trai lại biết Tô Đồng, còn chưa kịp hỏi thì Vu Thời Thiên đã gào toáng: “Trả lời anh nhanh lên!”
“Đúng rồi, váy trắng và giày da… Anh, sao anh biết…”
“Hôm nay các em tới cửa hàng của đàn anh nằm ở địa chỉ này phải không?” Vu Thời Thiên đọc tên một con đường.
“Phải…”
Vu Bách Hiên không có cơ hội lên tiếng, bên kia đã cúp máy.
Cậu nhíu mày nhìn ảnh chụp Tô Đồng cong miệng chuyện trò cùng người khác, ngực trái nhoi nhói từng hồi.
Cậu túm chặt áo hoodie, đè nén trái tim phát đau.
Vu Bách Hiên nhớ ra tuần trước cậu thấy biển số xe quen thuộc tại cổng phía đông trường học, cùng với việc anh trai nói muốn giới thiệu một người cho mình.
Trái tim đớn đau dữ dội hơn, thậm chí còn tệ hơn cả khi cậu phát bệnh.
*
Chả biết bao lâu rồi Diêu Quang không nhìn thấy Vu Thời Thiên nổi cơn thịnh nộ.
Lần cuối ắt là hồi Vu Bách Hiên học cơ sở. Cậu nhóc có sức khỏe kém bẩm sinh, người ốm o gầy gò, suốt ngày bị bắt nạt tống tiền. Mãi đến khi phát hiện vết bầm tím trên người Vu Bách Hiên, Hoàng Nghiên mới hay chuyện này.
Khi ấy, sự nghiệp Vu Thời Thiên đang độ chói lọi tiếng tăm lẫy lừng, nghe thấy nhà ra cớ sự này, anh bỏ việc rồi ngồi hai chuyến bay về từ Úc.
Đúng lúc hôm ấy được nghỉ, Diêu Quang ra sân bay đón anh. Vu Thời Thiên không về nhà mà vọt thẳng tới trường Vu Bách Hiên, rượt mấy thằng ăn hiếp em trai mình khắp sân. Nếu y không cản, e là Vu Thời Thiên phải ngồi xổm trong cục cảnh sát một ngày.
Cần gạt quét đi quét lại bức màn nước, Diêu Quang hắng giọng: “Anh Thời, đợi lát nữa anh nhịn chút. Đồng nghiệp em tới liền.”
“Chớ phí lời, lái nhanh lên đi. Trước khi đồng nghiệp mày tới, tao muốn tẩn nó một trận.” Vu Thời Thiên nhìn di động Diêu Quang không ngừng cập nhật tin mới, tức điên đầu.
“Nhóm chia sẻ” chứa gần 500 người, tất cả bên trong đều là clip se.x. Kiểm tra album nhóm, Vu Thời Thiên thấy những ảnh cũ là loại lăng nhục SM, nhưng anh không hề nhấp vào bất kỳ ảnh nào trong số đó.
Diêu Quang cho biết đây là nhóm hội viên cao cấp nhất. Không phải ai cũng vào được, phải có thành viên cốt cán đảm bảo mới được phép gia nhập người mới, phí “soát cửa” cực cao, thông tin được kiểm duyệt chặt chẽ. Hơn nữa, người vào nhóm phải “chào hàng” bằng một đoạn livestream để tỏ “lòng thành”.
Đội cảnh sát mạng mà cậu trực thuộc phối hợp với Đội cảnh sát hình sự, tốn nửa tháng trời mới chen chân được vào nhóm này.
Và y không biết liệu còn có bao nhiêu nhóm hội viên cao cấp thế này tồn tại, bởi nhóm này tên là “Nhóm Bảy”.
Thật ra, trong lòng Diêu Quang thấy khá ăn may. 「gardener」đăng đoạn phát trực tiếp là thành viên chủ chốt của nhóm, nhưng y không dám hé điều này trước mặt Vu Thời Thiên.
Vu Thời Thiên đánh gãy giò mất.
Tin trong nhóm hầu như cập nhật theo giây, có mấy tài khoản đang đếm ngược.
「Awsl Hai chân này tui chịu không nổi! Cầu Đại Đại livestream không che mặt!」
「Có thể phát trước dự định không? Tối nay 10 giờ rưỡi tôi có hẹn chơi net rồi.」
「Vị thành niên hả ta? Đại Đại Người làm vườn kiếm hoa này đâu ra vậy?」
Hết nhìn nổi, Vu Thời Thiên tắt màn hình ném điện thoại vào hộp kê tay vang cồm cộp, dọa Diêu Quang giật nẩy nuốt nước miếng.
Từ tiệm Trương Giai Đằng đến chỗ định vị không tính quá xa, một lần nữa Vu Thời Thiên nhận định thành phố nhỏ có chỗ tốt của nó.
Xe đậu trước cửa tiệm tên 「Hiệu ảnh Tinh Ánh」. Chưa ngừng ổn, Vu Thời Thiên đã kéo cửa xe, chân dài sải vượt bước lên bậc thang.
Tiệm không kéo cửa sắt, bảng hiệu tắt ngóm, lầu một tối om. Quầy lễ tân chắn ngay cửa, không rõ kết cấu bên trong, nhưng theo kinh nghiệm của Vu Thời Thiên, lầu một là khu trưng bày và tiếp khách, hẳn lầu hai có đặt mấy cái lều.
Xe nhóm Trương Giai Đằng dừng sát theo sau, y xuống xe hỏi Diêu Quang: “Phải xông vào hả?”
“Em thấy không ổn, sợ rút dây động rừng. Dù sao thì cô ấy còn nằm trong tay nó.” Y lấy di động định liên lạc với đồng nghiệp.
Vu Thời Thiên không có cách nào đợi lâu hơn nữa, anh ra xe Diêu Quang, lấy bình chữa cháy nhỏ từ sau xe định phá cửa. Lý Trì và Phàn Thiên lôi lại để anh bình tĩnh chút.
“Bà mẹ nó tao bình tĩnh thế quái nào được? Đó là bạn gái tao!” Vu Thời Thiên gấp đến độ mắt đỏ kè, đẩy mạnh hai người ra lao tới cửa kính.
“Anh là bạn trai Tô Đồng hả?”
Tiếng nói thình lình từ đằng sau buộc họ dừng động tác, Vu Thời Thiên quay phắt đầu, anh thấy một cô gái có tóc tai dầm mưa ướt sũng, mặt đẫm nước, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.
Không chờ anh trả lời, nắm lấy chìa khóa cửa mà Trịnh Minh Khoan đưa mình, Hứa Mộng Nhã lướt qua họ đi tới cửa, cô lẩm bẩm: “Em ấy trên tầng hai… Các anh nhanh lên, gần 10 giờ rưỡi rồi…”
Trực giác mách bảo Vu Thời Thiên cô gái này có can hệ, nhưng anh đã hết giờ, cô gái bật đèn soi cửa hàng là anh tức tốc vọt lên cầu thang tầng hai.
Diêu Quang thấy chuyện chẳng lành nên kêu đám Trương Giai Đằng đi theo, y ở lại tầng trệt đợi đồng nghiệp và quan sát cô gái xuất hiện đột ngột giúp họ mở cửa.
Y về xe tìm khăn thể thao, quay lại tiệm đưa cho cô gái: “Em lau tóc trước đi.”
Nhưng cô gái không nhận, hai tay thõng bên hông như lá rụng trước gió, miệng thầm thì liên miên “Tôi cố hết sức rồi”, “Hình của tôi làm sao giờ”, “Hứa Mộng Nhã mày tiêu tùng rồi”.
Diêu Quang cau mày, nhanh chóng đoán ra đây cũng là một nạn nhân và nhân chứng quan trọng.
Y choàng khăn lên đầu cô gái, xoa nhè nhẹ: “Lau khô trước đi, đừng để cảm.”
*
Tên Trịnh Minh Khoan rất trọng tính nghi thức, gã thấy đêm nay trời mưa vắng trăng bèn chọn《Bản Sonata ánh trăng》của Beethoven làm nhạc nền.
Gã đàn ông đắm chìm trong phần dạo đầy giông bão của chương thứ ba, ngón tay phải sung sướng múa may trong không khí, điều chỉnh góc đèn và màn hình di động lần cuối.
Trịnh Minh Khoan – người luôn thấy mình khống chế được Hứa Mộng Nhã và những “đồ chơi” khác – chưa từng lộ tẩy, thành ra dần dà y thêm phần ngạo mạn phách lối, thấy mình bất khả chiến bại.
Vì vậy, lúc một đám người hùng hổ xông vào studio, nhất thời Trịnh Minh Khoan đứng đực ra. Gã nghĩ bụng – Không phải Hứa Mộng Nhã canh chừng dưới lầu giúp mình sao?
Nắm đấm phẫn nộ và điên tiết giáng lên mũi Trịnh Minh Khoan theo tiết tấu nhạc dồn dập lên cao trào. Chỉ một cú đấm, Trịnh Minh Khoan ngã rạp.
Tô Đồng trông thấy Vu Thời Thiên bước vào. Cô đã cử động được cánh tay, nhưng e ngại Trịnh Minh Khoan phát hiện sẽ chuốc liều nặng hơn nên cô mãi nhắm mắt, định tìm cơ hội thoát thân khi chân lấy lại sức.
Mãi đến khi cửa studio bị đá văng, cô mới mở choàng mắt.
Khi vọt vào, Vu Thời Thiên có hô một câu với cô nhưng tiếng nhạc của Trịnh Minh Khoan quá lớn khiến cô không nghe rõ. Tai như rót đầy nước, ùng ục ùng ục.
Nước ùa vào tai, và trào ra từ mắt.
Không đời nào cô không biết sợ. Vấn đề là lúc trơ trọi một mình, cô không có quyền sợ hãi.
Hơi nước trong mắt chóng tụ thành hạt rồi rơi xuống, chỉ khi nhìn thấy Vu Thời Thiên, cô mới dám bật khóc.
Bằng đôi chân dài, Vu Thời Thiên vượt lên ngồi lên người gã cặn bã đang bịt mũi lăn lộn trên đất. Trịnh Minh Khoan chực phản kháng nhưng nếm trọn một cú giáng vào huyệt Thái Dương của Vu Thời Thiên, tức thì cả người nằm sóng soài.
Phàn Thiên tới kéo anh: “Đừng đánh ác quá, lát nữa mày vô khám tụi tao còn phải chuộc ra.”
Mấy người họ lâu lắm rồi không thấy Vu Thời Thiên vung quyền, nhưng ngộ nhỡ người chịu chuyện phát sinh hôm nay là vợ con họ, chắc họ cũng chả bình tĩnh được.
Tô Đồng chưa phát ra tiếng được nên chỉ biết lẳng lặng rơi lệ. Chứng kiến Vu Thời Thiên vung từng cú đấm, cô sợ cứ tiếp diễn như thế thầy Vu sẽ đau tay mất.
Một chú béo bước tới chỗ thầy Vu và nói gì đó, thầy chợt dừng tay nhìn cô.
Bản dương cầm đầy căm phẫn và kịch liệt rốt cuộc cũng kết thúc sau những điểm nhấn dữ dội, và Tô Đồng cũng nghe rõ lời của Vu Thời Thiên.
“Nhóc đần, nhắm mắt lại. Đừng nhìn.”