Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 888
Chương 888
Mà trong số đó còn có cả Hạ Nhất.
Hạ Thiên Tường chạy tới như tên bắn, Tô Nhược Hân theo sát phía sau anh, không hề bị bỏ lại.
Lúc này, sau khi thật sự xảy ra chuyện, mí mắt của cô cũng không còn giật nữa.
Như thể đang nói cho cô biết, sắp tới sẽ không còn chuyện gì nguy hiểm nữa.
Không lâu sau, hai người đã đi đến sát phần bị gấy.
Còn bước tiếp nữa sẽ rơi thẳng xuống sông.
Đẳng xa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần.
Cây cầu lớn dài mười mấy km bị nổ bom, đây hẳn là một sự cố lớn.
Hơn nữa còn xảy ra vụ nổ ngay lúc cây câu mới đi vào hoạt động chưa được một tuần, thời điểm này khá nhạy cảm.
Suy nghĩ đầu tiên của mọi người chính là, có khả năng cao quả bom đã được lắp đặt trước khi bàn giao công trình, và chỉ đợi đến ngày hôm nay rồi cho phát nổ thôi.
Tiếng ồn ào vang lên tứ phía.
Dường như Hạ Thiên Tường không nghe thấy.
Anh cúi người đứng ở chỗ cây cầu bị gãy, đưa tay sờ lên chỗ bom vừa mới nổ khi nấy, đen sì nhưng trên đó vẫn còn hơi ấm.
Nhiệt độ cao thế này, có thể tưởng tượng được uy lực của quả bom mạnh cỡ nào.
“Nhược Hân, em đừng tới đây.’ Hạ Thiên Tường cảm nhận được cái bóng của Tô Nhược Hân, anh vội nói.
Tô Nhược Hân đứng khựng lại: “Sao… sao vậy?”
“Đừng lại đây.” Hạ Thiên Tường lại cất tiếng Câu nói này của anh khiến Tô Nhược Hân rất sợ: “Vẫn… vẫn còn bom sao?”
“Không có em cũng đừng lại đây.” Nhưng, dù nói là thế nhưng Hạ Thiên Tường cũng không lùi về phía sau mà ngồi trên cây cầu bị gãy, đôi chân dài để dưới gầm cầu, sau đó anh cứ ngồi ở đó rồi lấy điện thoại ra.
Tô Nhược Hân đứng cách đó hai bước, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên mặt đất.
Rất gần gũi.
Nhưng lại gần gũi đến mức khiến cô đau lòng.
Tô Nhược Hân cẩn thận, cô chậm rãi bước từng bước nhỏ đến gần Hạ Thiên Tường.
Mãi đến khi đứng sau lưng anh, cô mới hiểu được †ại sao anh lại không cho cô bước đến.
Cao.
Rất cao.
Khoảng cách từ chiếc cầu đến mặt nước khoảng chừng hai mươi mấy mét.
Đứng ở mép cầu bị gấy ở độ cao như thế này rồi nhìn thẳng xuống mặt sông, có một cảm giác rất choáng váng.
“Nhược Hân, em đứng sau lưng anh, không được bước lên phía trước.” Người đàn ông không ngoảnh đầu lại nhưng giống như nhìn thấy Tô Nhược Hân vậy, anh khàn giọng khuyên nhủ.
Anh biết mệnh lệnh không có tác dụng với cô, anh cũng chẳng còn cách nào khác, thế nên anh chỉ có thể dỗ dành.
“Vâng.’ Thú thật Tô Nhược Hân cũng không dám tiến lên phía trước.
Cô không kiên định được như Hạ Thiên Tường.