Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 723
CHƯƠNG 723
Quan sát một lúc lâu, thái độ và lời nói của những người xung quanh đều ở trong mắt trong tai ông ta, lại thêm câu nói của ông cụ Tăng khi nãy, Tô Nhược Hân hoàn toàn không khuyên ông ta được, ông ta giơ tay cầm lấy ba lô của Tô Nhược Hân, sau đó lấy ly giác hơi bị Tô Nhược Hân đậy nắp lại ra.
Bên trong ly giác hơi đều là côn trùng nhỏ.
Rất nhiều rất nhiều.
Lúc nhìn thấy, tay ông ta lập tức run rẩy: “Những thứ này đều được ly giác hơi hút ra à?” Lúc hỏi câu này, không chỉ bàn tay mà cả giọng nói của ông ta cũng run rẩy.
Tô Nhược Hân biết không thể giấu diếm được thêm, chỉ đành nói: “Đúng thế, ông Phong à, có vài thứ sau này ông đừng ăn nhiều.”
“Thứ… thứ gì?”
“Không được uống rượu, cũng phải ăn ít hải sản lại, không được mỗi ngày đều ăn hải sản và uống rượu như trước nữa.”
“Đám… Đám sâu này có liên quan với… hải sản ư?” Phong Thắng nhìn thấy sâu đã sợ chết khiếp rồi.
“Đúng, sâu này là ký sinh trùng trong biển, ông ăn nhiều nên nó ở lại trong cơ thể ông, càng ăn sâu sẽ càng nhiều.
Sâu này thích mùi rượu, ông uống rượu nó sẽ chui vào máu ông, sau đó theo máu chảy vào đầu ông, chèn ép thần kinh não của ông.”
“Sau đó vì thần kinh não bị chèn ép nên ông mới mất trí nhớ ư?” Lúc này Phong Thắng đã hoàn toàn hiểu ra rồi.
“Đúng thế, ông nội Phong, cho nên sau này ông phải hạn chế ăn hải sản.”
“Cụ thể là loại hải sản nào?” Nghe thấy vừa không thể uống rượu vừa không thể ăn hải sản, Phong Thắng hơi không vui.
“Cháu cũng không rõ cụ thể, chỉ biết là hải sản thôi, ông Phong có thể cho cháu danh sách những hải sản ông thường ăn, để sau này lên đại học cháu sẽ nghiên cứu.” Tô Nhược Hân cười nói.
Cô vừa nhắc đến chuyện lên đại học, mọi người ở đây mới nhớ ra cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, thậm chí còn chưa học đại học: “Cô Tô đúng là lợi hại.”
“Đương nhiên, con gái nuôi của tôi dù còn nhỏ nhưng đã thuộc cấp bậc thần y rồi.” Tăng Hiểu Khê kiêu ngạo nói.
“Nhóc Tô, vậy sau này nếu thỉnh thoảng ông ăn hải sản một lần lại mắc phải loại bệnh này, vẫn có thể nhờ cháu chữa trị cho ông đúng không?”
“Vâng, đương nhiên rồi, một tuần ăn một hai lần cũng không sao cả, đừng hôm nào cũng ăn, không cần quá lo lắng.” Thấy dáng vẻ như sắp khóc của ông cụ Phong, Tô Nhược Hân an ủi.
Nhưng cũng không hoàn toàn là an ủi, cô đang nói thật.
Lúc này sắc mặt Phong Thắng mới dễ nhìn hơn một chút: “Nhóc Tô, nghe nói gần đây cháu không ở lại nhà họ Cận, cháu đến nhà ông ở đi.”
Như thế gần quan được ban lộc, chỉ cần ông ta bị bệnh sẽ có thể nhờ Tô Nhược Hân chữa trị.
“Ông Phong, ông đừng căng thẳng, bây giờ ông đã khỏi bệnh, ông chỉ cần đừng hôm nào cũng uống rượu ăn hải sản là sẽ không sao, tháng sau cháu phải đi học Đại học rồi, lúc đó cháu sẽ ở trong ký túc xá của trường.” Cô không muốn ở nhà của ai cả, chỉ muốn ở cạnh Chúc Hứa thôi.
Thành phố B cách thành phố T không xa, đi xe hơn một tiếng, lúc đó có thể gửi nội trú Chúc Hứa ở trường mẫu giáo, cuối tuần sẽ đến đón cậu bé ở cùng hai ngày, cô đã tính toán xong cả rồi.