Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 696



Chương 696

Đây là chuyện bình thường. Cô chỉ là một nhân viên hướng dẫn bệnh nhân nhỏ bé.

Cô cũng không để ý, bận rộn hướng dẫn từng bệnh nhân, thỉnh thoảng xem Mạc Tử Đơn khám bệnh, còn có thể học được rất nhiều kiến thức.

Cảm giác học tập ngay tại hiện trường hoàn toàn khác với những chữ viết cứng nhắc trong đầu cô mang lại.

Một buổi sáng, Mạc Tử Đơn khám cho mấy chục bệnh nhân, nhưng đến giờ nghỉ trưa vẫn còn mười mấy bệnh nhân đang xếp hàng chờ ở đó.

Những người này đều tới từ sáng sớm, không lấy số hẹn trước.

Sau đó, chờ đến khi Mạc Tử Đơn khám xong tất cả những người đã hẹn trước, mới tới khám bệnh cho bọn họ.

Nhiều người như vậy, chỉ sợ khám xong, nhanh nhất cũng phải một giờ chiều.

Tô Nhược Hân rất muốn kêu dừng, nhưng nhìn từng bệnh nhân kia, cô rốt cuộc nhịn xuống.

“Bác sĩ Tô, nếu không cô khám mấy người thay tôi?” Mạc Tử Đơn cũng nhìn thấy được mười mấy bệnh nhân đang chờ.

Tô Nhược Hân liên tục xua tay: “Người ta đều vì tiếng tăm của ông mới tới.”

Cô mới không cần ép người khám bệnh.

“Một ngày nào đó, bọn họ sẽ hối hận cho xem. Cô mới là cấp bậc thần y, Mạc Tử Đơn tôi còn kém xa.”

Nhưng ông ta cũng chỉ có thể xúc động nói nhỏ những lời này. Tô Nhược Hân không cho ông ta tuyên dương ra ngoài.

“Chờ sau này tôi lấy được giấy chứng nhận, bác sĩ Mạc, đến lúc đó tôi có thể sẽ cướp chén cơm của ông đấy.”

“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Mạc Tử Đơn cười: “Đến lúc đó tôi làm nhân viên hướng dẫn bệnh nhân cho cô, đó là may mắn của tôi.”

Kết quả, sau khi khám xong cho tất cả thì đã một giờ chiều thật.

Cả người Tô Nhược Hân đổ mồ hôi lạnh vì đói, đang tính mau chóng qua ăn cơm trưa, lại gặp y tá Tiểu Điền đi đến: “Bác sĩ Mạc, đồ ăn mà ông gọi đã tới rồi.”

Sau đó, hai hộp đựng thức ăn được đưa đến phòng khám bệnh.

Mắt Tô Nhược Hân sáng rực lên: “Có phần của tôi à?”

“Có, cô ăn đi.” Mạc Tử Đơn nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt như nhìn con gái. Đúng vậy, lúc này Tô Nhược Hân không phải là giáo viên của ông ta, chỉ là một đứa trẻ đáng yêu.

Tô Nhược Hân vội vàng mở hộp đựng thức ăn ra, sau đó hơi sửng sốt: “Đây là hộp thức ăn ông gọi thật à?”

“Có gì không đúng sao?”

Tô Nhược Hân nhìn bánh bao hấp trong hộp đựng thức ăn, rõ ràng chính là dáng vẻ bánh bao hấp đặc biệt trong phòng bếp nhà họ Hạ trong trí nhớ của cô, không giống với trong quán bên ngoài nên rất dễ phân biệt.

“Không.” Cô gắp một cái chấm vào tương cà chua đã được điều chế trong hộp đựng thức ăn lại đút vào trong miệng, trước sau vẫn ngon như vậy.

Sau đó, cô lập tức nhớ tới Hạ Thiên Tường.

Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra.

Nhưng trong tin nhắn của cô và Hạ Thiên Tường, chỉ còn lại một câu ‘Hạ Thiên Tường, chúc ngủ ngon’ mà cô đã gửi tối hôm qua.

Chương trước Chương tiếp
Loading...