Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 647
Chương 647
Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, lúc này mới phát hiện ra đã lâu rồi cô và anh không ở cùng trong một phòng ngủ thế này.
Tô Nhược Hân không dám động đậy.
Vì dù Hạ Thiên Tường không cởi quần áo, cô cũng biết chỗ nào trên người anh bị thương.
Dù chỉ là vết thương ngoài da, đều không nghiêm trọng, nhưng nếu cô thật sự động vào những vết thương đó thì chắc chắn anh sẽ đau.
Dù anh không để tâm, nhưng vừa nhìn vào mặt anh, thì cô sẽ lo lắng.
Cô im lặng cởi một cúc áo của anh.
Bàn tay nhỏ bé chậm rãi di chuyển trên áo người đàn ông.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân vẫn không dừng lại.
Cuối cùng vẫn không cởi hết quần áo.
Nhưng sau khi tháo cúc áo sơ mi, vết thương trên người anh lập tức lộ hết ra ngoài.
Tô Nhược Hân cầm lấy rượu thuốc, từ từ xoa bóp vết thương cho anh: “Sau này không được đánh nhau nữa.”
“Ừm, chỉ cần người khác không ra tay trước, anh sẽ không đánh nhau.”
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh có vệ sĩ à, sau này dù là người khác ra tay trước, anh cũng không được đánh nhau.”
“Được.” Hạ Thiên Tường vẫn giữ tư thế cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.
Ngón tay trắng nõn của cô thấm rượu thuốc bôi lên vết thương của anh, ngón tay kia tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khiến anh chỉ muốn ngậm vào miệng.
“Còn nữa, nếu Cận Liễm đã là anh trai của em thì sau này anh phải nhường anh ấy một chút, dù gì anh ấy cũng là anh vợ của anh mà.” Ừm, hình như người ta đều gọi như thế.
Tô Nhược Hân vừa bôi rượu thuốc vừa thuận miệng nói mà không suy nghĩ.
Kết quả cô vừa nói xong, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt, cảm thấy hơi nóng.
Cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt vô cùng nóng bỏng của Hạ Thiên Tường: “Nhược Hân yêu anh, muốn cưới anh sao?”
Tô Nhược Hân ngơ ngác.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình vừa thuận miệng nói một tiếng “anh vợ” khiến Hạ Thiên Tường suy nghĩ lung tung, cô không khỏi hờn dỗi nói: “Em chỉ ví dụ mà thôi.”
“Ồ, nếu anh ta còn chưa phải là anh vợ thì lần sau anh vẫn sẽ đánh.”
“…” Tô Nhược Hân trừng Hạ Thiên Tường một cái, một lúc lâu sau đó, cô mới khẽ nói: “Không được dùng Cận Liễm uy hiếp em.”
“Được.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô gái, lúc này, cô có nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
“Anh ấy bị thương nặng hơn anh, anh đi nói xin lỗi anh ấy đi.”
“…” Hạ Thiên Tường im lặng, anh rất muốn nói không, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhược Hân, anh lại im lặng.
Người ta luôn nói nhất định phải luôn chiều chuộng con gái trước khi cưới, muốn gì được đó, nếu không sao cô có thể trở thành vợ của anh được.
Nhưng chuyện này cũng phải chiều theo khiến anh thấy không vui.