Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 621
CHƯƠNG 621
“Không cần, không cần, anh cũng không biết tôi thích ăn gì, để tự tôi.” Tô Nhược Hân cầm đ ĩa lên, không khách sáo bắt đầu gắp các loại thức ăn.
Trước nay cô đều dễ ăn, hơn nữa muốn ăn là ăn, không bao giờ sợ béo vì là kiểu người có thể chất không dễ béo.
Tô Nhược Hân gắp rất nhanh, một lát đã gắp đầu nửa đ ĩa.
“Dừng lại, còn cho rằng là công chúa, hóa ra chỉ là đồ nhà quê chưa trải sự đời.”
“Đúng vậy đó, có một số người, đừng thấy cô ta mặc quần áo đẹp đẽ, khi cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài, bên trong rất quê mùa, rách rưới.”
Tô Nhược Hân sững sờ, liếc nhìn đ ĩa thức ăn trong tay mình, rồi lại nhìn hai người phụ nữ vừa đi đến, trong chiếc đ ĩa lớn chỉ có miếng bánh ngọt tinh tế.
Hình thành so sánh rõ rệt với năm sáu miếng bánh ngọt trong đ ĩa của cô.
Tô Nhược Hân lắc đầu, không quan tâm. Không những không dừng lại, ngược lại còn múc thêm một phần mỳ ý, và canh ngọt.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, cô không muốn để dạ dày mình chịu đói.
Khi đặt dĩa lên đ ĩa, vừa khéo đằng trước có một người phụ nữ đi đến quay đầu lại, phát hiện Tô Nhược Hân không những không dừng, ngược lại còn múc thêm hai phần, không nhịn được chế giễu: “Đúng là lợn mà.”
Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm cách đó không xa. Có lẽ anh ta đụng phải một người quen, cho nên lúc này đang nói chuyện với người đó, vì vậy không nghe thấy lời chế giễu của hai người phụ nữ này dành cho cô.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, bưng đ ĩa thức ăn, không nhanh không chậm đi về phía hai người phụ nữ, khóe miệng vẫn mang ý cười nhạt.
Ý cười đó phối hợp với vóc dáng thướt tha và gương mặt tinh tế của cô, giống như một ngôi sao sáng chói trong sảnh lớn.
“Dừng, đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ. Nói như vậy mà cô ta cũng không thèm phản ứng, nói không chừng là người giúp việc nhà họ Cận, bị quở mắng quen rồi, cho nên nghe quen những câu như này cũng không trách được.”
“Chú Cận, dì Tăng lại để cậu chủ Cận dẫn kẻ dưới tham gia bữa tiệc tối cao cấp như vậy, đúng là phá hoại phong cảnh mà!”
Tô Nhược Hân vẫn chậm rãi bước đi, nhưng lúc này đã đi đến trước mặt hai người phụ nữ. Trên mặt cô vẫn mang nụ cười rạng rỡ như ánh sao. Lúc này cũng thu hút rất nhiều người trong sảnh lớn nhìn sang phía cô.
“Xin chào, biết muỗng múc canh ở đâu không?” Tô Nhược Hân quả thật đang tìm muỗng canh, vốn muốn hỏi người phục vụ, nhưng ban nãy nghe thấy hai người phụ nữ này chế nhạo mình, cô bèn thay đổi chủ ý.
Một người phụ nữ giơ tay chỉ: “Bên kia.”
Giọng điệu lạnh lùng, bộ dạng vênh váo, sai khiến, rất coi thường người khác.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới phát hiện cách đó mấy mét là chỗ đặt muỗng canh, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn nhiều.”
“Không cần.” Người phụ nữ nói xong, trợn mắt nhìn cô, rồi kéo đồng bọn rời đi.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân không định tha cho hai người họ: “Này, hai người xoay một vòng đi, chỉ chọn có một miếng bánh ngọt, chẳng lẽ cả tối chỉ ăn có một miếng?”