Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 618



CHƯƠNG 618

Vừa nhìn đã biết nó khá lâu rồi, chắc chắn là báu vật.

Bà cụ cầm lấy chìa khoá, tự mình mở hộp, trang sức bên trong lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Là ngọc trai.

Hơn nữa còn là ngọc trai chất lượng vô cùng tốt.

Ngọc trai màu bạc.

Màu bạc khiến dây chuyền ngọc trai trông rất đẹp.

Dây chuyền, vòng tay, tất cả đều làm từ ngọc trai.

Dây chuyền ngọc trai màu bạc kết hợp với váy dạ hội màu đỏ cam trên người cô, vừa đeo lên, bà cụ và Tăng Hiểu Khê đã đồng thanh cảm thán: “Đẹp quá.”

“Tiên nữ giáng trần, Nhược Hân, bà nội tặng bộ trang sức này cho cháu.”

Dù Tô Nhược Hân không có kiến thức về ngọc trai, nhưng lúc này cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh buốt trên cổ và trên tay, bộ dây chuyền và vòng tay ngọc tai này chắc chắn không phải ngọc trai bình thường: “Bà nội cho cháu mượn đeo một đêm là được rồi.” Cô không thể nhận thứ quý giá như vậy được.

Không đeo thì sợ bà cụ không vui, cho nên Tô Nhược Hân chỉ đồng ý mượn đeo một đêm.

Hơn nữa dây chuyền ngọc trai màu bạc này rất đồng bộ với trâm cài tóc và giày của cô, làm nổi bật cho nhau, đeo vào sẽ khiến cô xinh hơn.

“Ha ha, dây chuyền ngọc trai này đã nhiều năm không có ai đeo, bây giờ bà mới biết là vì nó không gặp được chủ nhân thật sự của mình.”

“Tại sao đã nhiều năm không có ai đeo vậy à?” Tô Nhược Hân ngượng ngùng, sau đó tò mò hỏi.

“Trước đó có mấy con nhóc từng hỏi xin bà, bà đều cho chúng nó thử, nhưng không có con nhóc nào đeo đẹp, đeo vào chẳng những không xinh hơn mà còn khiến chúng nó bị kém sắc. Cho nên cuối cùng sợi dây chuyền và vòng tay ngọc trai này vẫn còn nằm im trong hộp, không ngờ hộp này đã gặp được chủ nhân rồi, ừm, nó chính là của cháu.”

“Bà nội, vậy cháu cũng không đeo nữa.” Nghe thấy bà cụ nhất định muốn tặng cho mình, Tô Nhược Hân càng không muốn.

Trang sức vừa nhìn đã biết có giá trị không rẻ thế này, cô thật sự không thể lấy được.

“Nhược Hân, đeo cũng đã đeo, cứ tạm thời đeo đi, đợi lúc về rồi lặng lẽ trả lại cho bà cụ là được.” Tăng Hiểu Khê vẫn còn đang ngạc nhiên.

Lúc này, cũng cảm thấy ánh mắt của bà cụ quá tốt, sợi dây chuyền trân châu này thật sự phù hợp với trang phục trên người Tô Nhược Hân hơn là sợi dây chuyền bạch kim bà ta phối cho Tô Nhược Hân.

Càng lộ ra cần cổ trắng như tuyết của Tô Nhược Hân, giống như thiên nga trắng, tao nhã, xinh đẹp.

Nghe thấy Tăng Hiểu Khê nói vậy, Tô Nhược Hân nghĩ cũng tốt, dù sao trở về trả lại bà cụ là được.

Mấy phút sau, một đám người xuất phát.

Bà cụ không hề yêu cầu Tô Nhược Hân ngồi xe của mình.

Mà Tăng Hiểu Khê cũng không định nhường Tô Nhược Hân cho bà cụ.

Xe bảo mẫu rời khỏi biệt thự lưng chừng núi.

Cận Hồng Huy lái xe, Tăng Hiểu Khê và Tô Nhược Hân ngồi ở hàng ghế sau, chiếc xe Mercedes-Benz G của Cận Liễm theo sát phía sau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...