Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 570
CHƯƠNG 570
“Nhược Hân, đừng đến đó.” Hạ Thiên Tường chợt nắm lấy tay Tô Nhược Hân, muốn ngăn cản cô.
“Là em muốn gặp anh ta, Thiên Tường, anh ta mắc bệnh giống cô gái kia, em đoán có lẽ bọn họ có quen nhau, đã thấy chết không cứu một người rồi, em không thể không cứu anh ta được.”
Nghe Tô Nhược Hân nói thế, Hạ Thiên Tường im lặng.
Tô Nhược Hân là một người có chính kiến.
Không dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Cô kiên trì không cứu cô gái hôm qua.
Nhưng cô lại kiên trì muốn cứu một người đàn ông khác.
Người đàn ông chạy đến: “Thưa cô, cảnh sát gọi điện thoại bảo cô tìm tôi, nói cô có thuốc, cô biết bệnh của tôi sao?”
Anh ta liên tục truy hỏi, anh ta nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là nhìn kỹ một chút thôi.
Dù sao hôm qua cũng chỉ có duyên gặp nhau một lần.
“Tôi biết anh bị bệnh giống cô ta.” Tô Nhược Hân gật đầu, vừa nhớ đến một nam một nữ hôm qua, tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Có lẽ một nam một nữ kia cảm thấy bọn họ đã hoàn toàn được giải thoát, nhưng với người có quan hệ với bọn họ vẫn còn sống, đó lại là một cái chết không thể quên đi.
“Đưa cho tôi đi.” Người đàn ông nhìn Tô Nhược Hân, trên mặt anh ta không có vẻ tin tưởng, cũng không có vẻ không tin tưởng, không thể nhìn ra được suy nghĩ của anh ta.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy ba lô trên lưng xuống, cô mở ba lô, lấy một tờ giấy trong ngăn kéo ra, trên giấy là chữ viết xinh đẹp của cô: “Anh cầm đơn thuốc này đi bốc thuốc, sau khi uống hai tháng gần như sẽ khỏi hẳn, bên trên tôi có ghi chú yêu cầu uống thuốc, anh chú ý một chút, đừng uống linh tinh, có cách thời gian đấy, uống bảy ngày rồi giảm số lượng uống thêm bảy ngày, sau đó tiếp tục uống hai tháng thì gần như là khỏi hẳn.”
“Cô chắc chứ?” Người đàn ông cầm lấy đơn thuốc, cúi đầu xem, nhưng lúc này vẫn còn đang tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tôi chắc chắn, nhưng có uống theo đơn thuốc của tôi không thì tuỳ anh, tạm biệt.” Nói xong, Tô Nhược Hân bèn kéo Hạ Thiên Tường đi tới chỗ màn nước.
Người xa lạ như bèo nước gặp nhau, cô chỉ làm chuyện bản thân nên làm, ngoài ra, cô không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của người khác.
Ai ngờ vừa xoay người, cô chợt cảm nhận được có một cơn gió thổi tới, sau đó là một tiếng “a” sợ hãi, cuối cùng là một tiếng “keng”.
Sau âm thanh đó, Tô Nhược Hân nhìn thấy một con dao găm rơi xuống đất.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, con dao lóe lên ánh sáng, trông rất đáng sợ.
Những người xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi lùi về sau một bước, như sợ con dao găm kia sẽ bay về phía họ.
Tô Nhược Hân nhìn con dao găm, cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Nếu không nhờ Hạ Thiên Tường đánh rơi con dao găm của người đàn ông, thì lúc này cô đã bị thương rồi.