Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 499
CHƯƠNG 499
Mấy nhãn hiệu cô vừa xem ít nhất cũng có giá mấy trăm triệu.
“Mẹ nuôi, chúng ta đến cửa hàng khác được không?”
“Con cho rằng mẹ muốn đến à? Đều do tên keo kiệt Hạ Thiên Tường kia hết, dù đưa cho mẹ thẻ vàng, nhưng lại nói chỉ có thể mua quần áo trong cửa hàng của cậu ta, cho nên trông như tiêu tiền của cậu ta, nhưng không biết cửa hàng của cậu ta kiếm được thêm bao nhiêu nữa, keo kiệt, hẹp hòi.”
“…” Tô Nhược Hân cúi đầu xem điện thoại, sau khi nhập tên cửa hàng vào, cô mới phát hiện cửa hàng này quả nhiên là của Tập đoàn Hạ Thị, toàn thế giới chỉ có thành phố lớn trên hai mươi triệu dân mới có một chi nhánh, hơn nữa quần áo các chi nhánh bán ra đều là bản giới hạn.
Bản giới hạn không phải kiểu mỗi loại có mấy chục món.
Mà là mỗi loại chỉ có một món và một kích cỡ.
Cho nên dù có lúc chọn trúng một kiểu rồi, nhưng vì size không đúng, có muốn mua cũng không mua được.
“Nhược Hân, mau đi thử cái này đi, con mặc vào chắc chắn rất đẹp.” So với Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê kén chọn hơn nhiều, Tô Nhược Hân cảm thấy món nào cũng rất đẹp, còn Tăng Hiểu Khê, trong mười mấy bộ, bà ta chỉ chọn được một bộ.
Màu tím nhạt, giống màu của hoa lan dạ hương mọc đầy trên đảo mà cô thấy lúc trước.
Dưới cổ áo vuông là một hình trái tim nhỏ, ma nơ canh mặc vào sẽ để lộ cần cổ sáng bóng, trông rất trẻ trung xinh đẹp, rất đặc biệt.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã lấy nó xuống: “Mời cô cùng tôi đến phòng thử đồ.”
“Tôi…”
“Đi đi, tin tưởng mắt thẩm mỹ của mẹ nuôi, chắc chắn mẹ nuôi sẽ không lừa con đâu.”
“…” Tăng Hiểu Khê chỉ muốn lừa Hạ Thiên Tường thôi, đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Nhược Hân.
Nhưng cô cũng không nói ra.
Kết quả một lần thử đã thử mười mấy bộ, lúc thử bộ đầu tiên, Tô Nhược Hân còn lén nhìn mác, sau đó lựa chọn không nhìn nữa.
Cô cảm thấy nếu cô xem hết, thì e rằng cô sẽ bị phát bệnh tim.
Ừm, bắt đầu từ khi thử bộ đầu tiên, dường như cô đã mắc một bệnh mới rồi, chính là bệnh tim.
Mà lúc cô thử đồ, Tăng Hiểu Khê cũng không ngồi im.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Lúc tính tiền, cô mua mười tám bộ, Tăng Hiểu Khê cũng mua mười bộ.
Cái này còn chưa bao gồm giày và đồ lót Tăng Hiểu Khê mua cho bà ta và cô, một hàng dài được phân loại ra, sắp xếp ngay ngắn, Tô Nhược Hân cảm thấy nếu mang ra ngoài như thế đã có thể mở một cửa hàng rồi.
Nếu bán lấy tiền, hình như cô sẽ trở thành một nữ đại gia.
Tăng Hiểu Khê đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
Cô nghe thấy một tiếng “tít” vang lên, sau đó nhân viên nói: “Mời bà nhập mật mã.”
Tô Nhược Hân tiếp tục đứng sau lưng Tăng Hiểu Khê, trong đầu đang nghĩ sau khi mang đống quần áo này về nhà cô có thể mặc ra ngoài không.