Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 411
Chương 411
Cô gái khẽ mỉm cười, giống như một đóa hoa mới nở, vô cùng xinh đẹp. Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu: “Đi theo anh.”
Sau đó, hai tay anh đón lấy túi trong tay cô, đặt sang cùng một tay, tay còn lại dắt cô đi vào phòng mình.
Chỉ mới một ngày không gặp mà anh đã nhớ cô rồi.
Cho rằng có thể buông bỏ, hóa ra chỉ là anh tự cho là đúng.
Khi nhìn thấy cô, mọi buông bỏ đều sụp đổ.
“Bỏ tay ra, tôi có thể tự đi được.” Tô Nhược Hân lén bực, vẫn bực thái độ của Lục Diễm Chi đối với mình.
Cô đến đưa thuốc, chứ không phải đến dụ dỗ Hạ Thiên Tường, vậy mà Lục Diễm Chi lại dùng ánh mắt như đề phòng nhìn cô.
Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm đến sự kháng nghị của cô, cưỡng ép kéo cô vào phòng, ngay sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, bên trong phòng và bên ngoài biến thành hai thế giới khác biệt.
Nhưng tiếng vang này chính là làm cho Lục Diễm Chi nghe thấy.
Thái độ của Lục Diễm Chi dành cho Tô Nhược Hân, anh đều nhìn thấy.
Nhưng anh cũng nghe thấy Tô Nhược Hân lễ phép đáp lại Lục Diễm Chi.
Túi trong tay lập tức rơi xuống đất, khẽ xoay tay dắt Tô Nhược Hân, cơ thể mảnh mai của cô gái bị anh ép lên ván cửa: “Nhớ anh không?”
“Không nhớ.” Tô Nhược Hân giãy giụa, nhưng không có tác dụng.
Cánh tay của người đàn ông giống như kìm sắt, giống như cưỡng ép giam cầm cô trong thế giới của anh, không cho thoát ra ngoài.
Hạ Thiên Tường nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, lấp lánh của Tô Nhược Hân, nếu không phải đè nén, anh thật sự muốn hôn cô.
Nếu không phải không lâu trước đây, chuyện cô bị thương có liên quan đến anh, anh chắc chắn sẽ hôn cô.
Nhưng lúc này, chỉ cần nhớ lại hình ảnh cả người Tô Nhược Hân toàn là máu, anh lại không có cách nào hôn xuống được.
Chỉ nhìn cô như vậy, là tốt lắm rồi.
Từ khi nào, thế giới của anh lại bất lực như vậy.
Anh có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng lại không thể mặc kệ sống chết của cô.
Cô nói, cô chỉ coi anh là bạn, cô nói, cô không hứng thú với vị trí mợ chủ Hạ.
Nhưng anh lại rất muốn cô giữ vị trí mợ chủ Hạ.
Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân cũng nhìn anh.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy nhìn nhau.
Nhìn rồi lại nhìn, Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng tim mình đập càng nhanh.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy trong mắt Hạ Thiên Tường có tình cảm mà cô không hiểu.
“Khụ… anh còn muốn nhìn bao lâu nữa.” Tô Nhược Hân không chịu nổi, lên tiếng trước. Trong đầu Hạ Thiên Tường xẹt qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Lục Diễm Chi, Hạ Thiên Tường rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.
Hạ Thiên Tường dùng một tay chống đỡ bên người Tô Nhược Hân, một tay nhẹ nhàng nâng lên, đầu ngón tay rơi lên gương mặt mịn màng của cô: “Nhìn cả đời.”