Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 347
CHƯƠNG 347
Chỉ để lại một Tô Chí Khiêm, là vì Tô Chí Khiêm chưa từng làm hại đến cô.
Con người cô luôn phân rõ phải trái.
Tô Nhược Hân rửa mặt đi ngủ, cảm thấy lưu luyến với ký túc xá vừa mới sửa lại không bao lâu này.
Đợi sau khi thi tốt nghiệp, cô có muốn tiếp tục ở lại cũng không được nữa rồi.
Đây cũng là lý do hai ngày nay cô không muốn trở về căn hộ.
Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ được.
Điện thoại reo lên, cô theo bản năng cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Thiên Tường: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Cô nhìn dòng tin nhắn vô cùng đơn giản này, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Nhưng tay cô vẫn cầm chặt lấy điện thoại.
Không có ngọc, cô vẫn có thể ngủ rất ngon.
Nhưng Hạ Thiên Tường thì không thể, không có ngọc, anh không thể nào ngủ ngon được.
Dù bữa sáng ở căn tin cũng không tệ, nhưng đúng là không thể sánh bằng bữa sáng ở nhà họ Hạ hoặc của chị Chiêm làm được.
Có quá nhiều người ăn, cho nên không thể tỉ mỉ được như thế.
Học sinh cấp ba cần nhất chính là dinh dưỡng, cho nên chỉ cần kịp thời gian, cô chưa từng bạc đãi bản thân khi ăn sáng.
Nhưng sau khi dùng xong bữa sáng chuẩn bị đến học lớp tự học buổi sáng, nhớ đến tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi cho cô tối qua, cô trả lời: “Chào buổi sáng, đừng quên uống thuốc, tình hình đỡ hơn rồi nhớ nói với tôi.”
Không ngờ bên kia lập tức trả lời: “Ăn rồi, đang chuẩn bị đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo, thằng bé đang khóc đòi em đưa đi học.”
Tô Nhược Hân gõ đầu, xem kìa, cô lại quên mất chuyện ngày đầu tiên đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo rồi. Cô vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường.
Bên kia lập tức nghe máy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Đưa điện thoại cho Chúc Hứa.”
Hạ Thiên Tường nhìn chữ “Nhược Hân” trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Chúc Hứa: “Điện thoại của dì, cháu nói chuyện với dì đi.”
“Dì, dì có thể đưa cháu đến trường mẫu giáo không? Cháu muốn dì và chú Hạ cùng đưa cháu đi, cháu thấy hơi sợ.” Giọng nói mềm mại tràn đầy sự lấy lòng.
Thằng bé cảm thấy không được tự tin.
Có lẽ đứa bé không ba không mẹ đều như thế.
Khi cô còn bé cũng thế.
“Đợi dì, dì xin nghỉ xong sẽ đến ngay.”
Cô cúp máy, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài: “Mỹ Lan, xin cho tớ nghỉ giờ tự học buổi sáng.”
“Này, cậu muốn đi đâu? Có còn tham gia đại hội cổ vũ không?”