Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 246
CHƯƠNG 246
“Sáu triệu?” Căn hộ ba phòng lớn, còn là thiết bị hoàn toàn mới, Tô Nhược Hân cảm thấy sáu triệu hơi ít, cho nên thử hỏi xem, dù sao, cô là học sinh Trường trung học Khải Mỹ, căn hộ một phòng xung quanh đây đều tầm sáu triệu, căn này của Hạ Thiên Tường ít nhất phải hơn hai mươi triệu.
“Ba triệu là được rồi.” Hạ Thiên Tường nghe thấy là sáu triệu, tùy ý giảm một nửa.
Nghe thấy là ba triệu , Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Hạ Thiên Tường, căn hộ ba phòng xung quanh đây ít nhất hơn hai mươi triệu, một phòng mới có giá sáu triệu, tôi đề nghị sáu triệu là bởi vì thật ra tôi không cần căn hộ lớn như vậy, tôi và Chúc Hứa chỉ cần một phòng là đủ dùng, sau đó cảm thấy anh để không nơi này cũng lãng phí, cho nên mới đưa ra cái giá sáu triệu, ba triệu quá thấp.”
“Như lời em nói, để không cũng là để không, ba triệu không ít.”
“Vậy được rồi, thống nhất, nhưng mà cho tôi nợ đã, tôi sẽ viết giấy nợ.”
Hạ Thiên Tường ngồi xuống sofa vải gia công, cảm nhận một chút, đúng như Tô Nhược Hân nói, dường như vải gia công thật sự thoải mái hơn da thật: “Thật ra, tôi cảm thấy em hoàn toàn không cần trả tiền thuê.”
“Cho tôi một lý do hợp lý?” Tô Nhược Hân cũng không muốn trả, cô nghèo, rất nghèo.
Nếu mang hết tiền tích góp của mình đi trả tiền thuê nhà, cô ngay cả tiền ăn cũng không còn.
Có lẽ cô còn không nuôi nổi bản thân, chớ nói chi đến Chúc Hứa.
Cũng lúc này cô mới phát hiện, mình hoàn toàn là nhất thời xúc động đưa ra quyết định.
“Hai chúng ta cùng nhau nhận nuôi…” Nói đến đây, Hạ Thiên Tường thoáng nhìn về phía Chúc Hứa, phát hiện cậu nhóc đang đi dạo khắp căn hộ này giống như đi dạo công viên, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Hai chúng ta cùng nhau nhận nuôi Chúc Hứa, cũng coi như tôi làm từ thiện.”
“Anh vẫn luôn làm từ thiện.”
“Ừm.”
Tô Nhược Hân nhớ tới toàn bộ thiết bị lắp đặt của Trường trung học Khải Mỹ đều là công ty Hạ Thiên Tường quyên tặng.
Dường như đề nghị của anh cũng không phải không có lý.
Dù sao đều là làm từ thiện, chọn trẻ mồ côi như Chúc Hứa để nuôi dưỡng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Tôi suy nghĩ lại đã.” Nhưng nhìn Hạ Thiên Tường, cô lại có cảm giác anh đang gài mình.
Giống như bộ quần áo đầu tiên anh đưa cho cô vậy, khiến cô đến giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Hạ Thiên Tường cũng không giục cô: “Đói không?”
Vừa nhắc đến đói, ánh mắt Tô Nhược Hân sáng rực lên: “Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn không?”
“Đi xem thử.” Lần này, Hạ Thiên Tường cũng không chắc chắn.
Nhưng mà, khi đôi chân dài miên man đi xuống phòng bếp, trong lòng anh vẫn luôn cầu nguyện tủ lạnh trong phòng bếp đừng có nguyên liệu nấu ăn.
Anh không thích nguyên liệu nấu ăn do người không quen mua.
Cũng tuyệt đối không ăn, càng không để Tô Nhược Hân ăn.
Khi mở tủ lạnh ra, anh thở phào nhẹ nhõm, cái tủ lạnh này còn không cả cắm điện, vẫn là hoàn toàn mới, chưa bao giờ sử dụng.