Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 121: 121: Mùi Của Tên Côn Đồ
Tô Nhược Hân yên lặng đứng đợi ở đó, giống như mọi chuyện của người xung quanh không liên quan gì đến cô, cô bình tĩnh, ung dung.
May mà ngay sau đó, Lý Lan đã bỏ điện thoại xuống, bộ dạng đắc ý nói: “Tôi đã có được số điện thoại của Chúc Cương rồi, Tô Nhược Hân, cô mau gọi đi.”
“Được, để tôi gọi.” Tô Nhược Hân nói xong, cầm điện thoại của mình lên.
Lý Lan ngơ ngác: “Không phải cô muốn số điện thoại của Chúc Cương từ tôi ư?”
“Tôi có số của Chúc Cương, vì sao phải hỏi cô?” Đây không phải là hành động dư thừa hay sao?
“Được, thế cô gọi đi.
Bây giờ cô hãy bảo Chúc Cương chứng minh trong sạch cho cô.”
Tô Nhược Hân liếc nhìn Lý Lan, chắc cô nữ sinh này vẫn chưa biết cô đã giải quyết xong mọi chuyện từ lâu rồi.
Sau đó, nhìn sang những người khác, lúc này mới phản ứng trở lại.
Chẳng lẽ chuyện cô vô tội nhưng bị bắt vẫn chưa được truyền ra hay sao?
Không ai biết cô đã tìm thấy bã thuốc, cũng chứng minh mình vô tội rồi ư?
Nhưng những thứ này, sau này cô mới có thể đi điều tra được.
Bây giờ cô phải gọi điện cho Chúc Cương trước.
Cô còn phải lên lớp tự học buổi tối, không muốn lãng phí thời gian với loại người như Lý Lan làm gì cả.
Vốn chỉ muốn nói mấy câu với Dương Mỹ Lan trước khi vào tiết tự học buổi tối, bây giờ xem ra đã không được nữa.
Lớp tự học sắp bắt đầu rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân lập tức gọi điện thoại cho Chúc Cương.
Chúc Cương giao Chúc Hứa cho cô, nên cô đương nhiên có số điện thoại của anh ta.
Dù sao Chúc Cương bây giờ mới là người thân thiết nhất của cậu bé.
Khi gọi điện đi, Tô Nhược Hân cũng ấn loa ngoài.
Điện thoại chỉ đổ chuông ba lần đã có người nghe máy: “Cô Tô, Hứa Hứa lại khóc lóc ầm ĩ à?”
“Không phải, Hứa Hứa rất ngoan.”
“Thế thì…”
“Là như vậy, bây giờ tôi đang ở trước tòa nhà dạy học của trường, bị mọi người bao vây.
Có người nói tôi là tội phạm giết người, nói tôi giết Chúc Yên, còn…”
“Ai nói? Cho tôi tên người đó, sau đó tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát, kiện cô ta vu khống, trả lại sự trong sạch cho cô Tô.
Còn nữa, cô nói với cô ta, chọc tới cô, chính là chọc tới Chúc Cương tôi, sau này cô ta coi như xong.”
Hoàn toàn là giọng điệu và cách nói chuyện uy hiếp người khác của một tên côn đồ.
Thế nhưng lại rất có hiệu quả.
Lý Lan nghe vậy, tái mét mặt mày, nhưng khi phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình và Tô Nhược Hân, cô ta lập tức đứng thẳng lưng, lấy can đảm, nói: “Người này chắc chắn không phải là Chúc Cương, anh ta sẽ không chứng minh trong sạch cho cô.
Tô Nhược Hân, cô thật sự tìm người khác giả mạo Chúc Cương ư?”
Âm cuối của Lý Lan còn chưa dứt, phía bên kia đã truyền đến một tiếng gầm nhẹ: “Khốn kiếp, tôi chính là Chúc Cương, ai dám giả mạo ông đây, ông đây đào mộ tổ tiên nhà người đó lên.”
“Không thể nào, không thể có chuyện đó được.
Mọi người đừng tin lời kẻ giả mạo Chúc Cương và Tô Nhược Hân nói, bọn họ đều đang nói linh tinh mà thôi.” Lý Lan nhìn xung quanh, không tin lắc đầu.
Sao có thể như vậy được? Cô ta nhận được tin là Chúc Cương hận không thể giết chết Tô Nhược Hân, cho nên chắc chắn sẽ không nói thay cho cô.
Tô Nhược Hân cũng không vội vàng giải thích, mà chỉ nhẹ nhàng giống như nói chuyện thường ngày: “Chúc Cương, buổi tối Hứa Hứa sẽ ngủ với tôi, anh yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
“Được, đợi tôi xử lý xong chuyện của Chúc Yên, tôi sẽ tới đón Hứa Hứa.”
“Không vội, tôi sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.” Tô Nhược Hân nói xong thì cúp điện thoại.
Nhưng phía bên kia, Chúc Cương lại gào lên: “Khoan đã, người ban nãy vu khống cô là ai? Nói tên cho tôi.”
“Một người tên là Lý Lan, tự tôi xử lý xong rồi.
Anh cứ bận việc đi, không cần để ý chuyện này.”
“Được, tôi nhớ cái tên này rồi.
Tôi bận việc của mình trước, sau đó sẽ xử lý cô ta.”
Hai người anh một câu, tôi một câu nói chuyện với nhau như không có ai ở bên cạnh.
Thật ra là Tô Nhược Hân coi như không có ai ở bên.
Dù sao Chúc Cương cũng không biết tình hình bên phía Tô Nhược Hân, càng không biết có bao nhiêu người vây quanh cô.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Nhược Hân cười nhìn sang Lý Lan: “Cô xem, ban nãy Chúc Cương đã chứng minh trong sạch cho tôi, còn nói cô vu khống tôi, bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?”
“Không thể nào, cô chắc chắn đã nhờ người khác giả mạo Chúc Cương.”
“Ấy, hay là đối chiếu một chút số điện thoại tôi vừa gọi đi với số cô vừa lấy được, xem thử có phải cùng một số hay không?”
“Được, để tôi xem thử, tôi bảo đảm số cô gọi không phải là số trên tay tôi…” Lý Lan cướp lấy điện thoại của Tô Nhược Hân, đối chiếu số điện thoại.
Kết quả, sau khi xem xong với tốc độ rất nhanh, cô ta lập tức sững sờ.
Số điện thoại Tô Nhược Hân gọi đi hình như giống hệt với số điện thoại trong tay cô ta, không sai một số nào cả.
Chắc chắn là cô ta hoa mắt nhìn nhầm, chuyện này không thể nào xảy ra được.
Do đó, cô ta lại nghiêm túc đối chiếu một lần nữa, hai số điện thoại vẫn giống hệt nhau.
Cho đến khi kết thúc lần kiểm tra thứ ba, cô ta mới hoàn toàn sững sờ.
Lý Lan ngây ra như phỗng, sau đó không tin nói: “Chắc chắn là có vấn đề.
Bây giờ, tôi sẽ gọi điện cho Chúc Cương, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Chúc Cương thật thì có thể chứng minh cuộc điện thoại ban nãy cô gọi đi có vấn đề.”
Lý Lan nói xong, thật sự gọi cho Chúc Cương.
Tô Nhược Hân mặt không biểu cảm đứng ở bên cạnh, nhưng khóe miệng đã nhếch lên nụ cười nhạt.
Lý Lan muốn tự vả mặt chính mình, cô có cản cũng không cản nổi, điều này thật sự không thể trách cô được, cho nên cô ta muốn mặt mình bị đau thì cứ để đau đi, cô không quan tâm.
Lý Lan vô cùng tự tin, cũng ấn loa ngoài, sau đó đắc ý liếc nhìn Tô Nhược Hân: “Cô đợi đó, sắp khiến cô hiện nguyên hình rồi.”
“Ai đấy? Không quen biết thì đừng gọi điện cho ông đây!” Phía bên kia truyền đến giọng nói rõ ràng rất mất kiên nhẫn.
Nhưng giọng nói này lại khá quen.
Bởi vì mọi người đều vừa nghe xong.
Chính là giọng của người đàn ông mà Tô Nhược Hân gọi điện đến ban nãy.
Mỗi từ đều toát lên hơi thở côn đồ, rõ ràng là giống hệt.
Lý Lan cũng nghe ra, cô ta hơi hoảng loạn: “Anh… anh là ngài Chúc – Chúc Cương ư?”
“Đúng vậy, tôi là Chúc Cương, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, ông đây đang rất bận.” Hoàn toàn khác với giọng điệu nhẹ nhàng khi nói chuyện với Tô Nhược Hân, trái lại, rất mất kiên nhẫn.
“Ban nãy Tô Nhược Hân tìm một người giả mạo anh, nói anh có thể chứng minh cô ta không giết cô Chúc.
Bây giờ, bạn học của tôi đều ở đây, anh nhất định phải vạch trần cô ta.” Mặc dù Lý Lan vẫn hơi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó, cô ta rất kiên định với lòng tin sẽ khiến Tô Nhược Hân mất mặt, chuyện Chúc Cương gọi điện thoại báo cảnh sát bắt Tô Nhược Hân chắc chắn là thật.
Cho nên, cô ta phải tin tưởng chính mình.
Nhưng cô ta vừa mới đắc ý chờ Chúc Cương vạch trần Tô Nhược Hân, nào ngờ người ở đầu dây bên kia điện thoại lập tức nổi trận lôi đình: “Cô chính là cái người tên Lý Lan mà cô Tô nói đúng không? Là cô chặn cô ấy trước tòa nhà dạy học, không để cô ấy lên lớp tự học buổi tối có phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi nhớ tên cô rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, kiện cô tội vu khống.
Nếu cô dám trốn, dù có ở chân trời góc bể, Chúc Cương tôi cũng sẽ bắt cô về quỳ xuống xin lỗi cô Tô.”
“Anh… tôi… anh…” Lý Lan liếc nhìn số trong điện thoại, thật sự là Chúc Cương.
Cô ta thật sự không gọi nhầm số ban nãy mình lấy được.
Đầu óc trì trệ ba giây, sau đó phản ứng lại, nói: “Anh biết cái chết của em gái mình không liên quan đến Tô Nhược Hân từ bao giờ?”
“Dựa vào cái gì mà ông đây phải nói với cô? Cô cứ đợi bị bắt đi, ông đây chắc chắn sẽ kiện mười tám đời tổ tông nhà cô, khiến cô không thể ở lại trường trung học Khải Mỹ được nữa.”.