Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1075
Chương 1075
Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân nhìn thấy Cận Dĩnh.
Cô nhận ra rằng Cận Dĩnh ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Cận Dĩnh kết hợp những ưu điểm của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê, phải thừa nhận rằng gen của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê thật sự rất mạnh, trông Cận Dĩnh vừa giống Cận Hồng Huy vừa giống Tăng Hiểu Khê.
“Không sao đâu, em bế được, không nặng.” Trước đây cô đã quen bế Chúc Hứa, vậy nên tạm thời bế Joseph .Joel cũng không thấy khó khăn.
“Được rồi, nếu mệt thì thả nó xuống, thằng nhóc thối này thích nhất được bế, không thích tự đi bộ đâu.
“Còn lâu nhé, con thích dì nhỏ nên mới để dì bế, nếu không con sẽ tự đi bộ, con đi nhanh lắm đó.”
Joseph .Joel bất mãn vì Cận Dĩnh nói cậu không thích tự đi bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ phản đối.
Tô Nhược Hân mỉm cười, rất muốn thơm cậu bé một cái: “Dì thơm con được không?”
“Được chứ ạ, dì thơm con mới là bình thường, dì không thơm con khiến vừa nãy con cứ tưởng dì không thích con.”
“Ha ha, không phải đâu, đây là nước Z, thói quen của người nước Z khác với người châu Âu, cách thể hiện thân thiết nhất khi gặp nhau của người ở đây là bắt tay chứ không phải áp má vào nhau. Vậy nên cho dù dì không thơm con thì dì cũng vẫn thích con nha.
“Vâng vâng, tóm lại là dì nhỏ thích con.” Cậu bé nhe răng cười toe toét.
“Mau vào đi, sắp ăn cơm rồi.” Tăng Hiểu Khê cũng ra đón, thấy Tô Nhược Hân bế .Joseph .Joel thì nói: “Thằng bé nặng lắm, người con nhỏ nhắn đừng để mệt, để mẹ thằng bé tự bế đi.”
“Mẹ, mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy?”
Cận Dĩnh phản đối.
“Vậy con có phải mẹ ruột của .Joel không? Con trai mình đương nhiên phải tự bế rồi.”
“Rõ ràng là mẹ thiên vị, thiên vị em gái, hừ hừ.”
Cận Dĩnh lườm Tăng Hiểu Khê phản đối.
“Vì sao mẹ phải thiên vị con? Nếu không phải mẹ nhờ người giúp thì đến giờ con cũng không biết đường về thăm bà già này. Con tự tính đi, mấy năm rồi con mới về thăm mẹ một lần?”
Cận Dĩnh thật sự nghiêm túc tính: “Hình như sáu năm rồi”
“Cuối cùng cũng nhớ ra, không uổng công mẹ mang thai mười tháng vất vả sinh con ra.” Tăng Hiểu Khê lại lườm Cận Dĩnh: “Nhược Hân vẫn tốt hơn, Nhược Hân là nghe lời nhất.”
Phía sau, Cận Liễm xách túi lớn túi nhỏ đi vào: “Joel, dì nhỏ và cậu tặng quà cho con này.”
Cận Liễm vừa lên tiếng .Joseph .Joel đã trượt xuống khỏi người Tô Nhược Hân như con cá trạch, sau đó cậu chạy về phía Cận Liễm: “Con muốn, đều là của con hết đúng không ạ?”
Trong tay Cận Liễm cầm vài chiếc túi, vậy nên cậu bé mới hỏi như vậy.
“Đúng.” Cận Liễm nhìn Tô Nhược Hân, phải nói rằng may mà Tô Nhược Hân đề nghị mua quà cho cậu bé, nếu không người làm cậu là anh ta đây thật sự không đạt chuẩn chút nào.
Quả nhiên trẻ con vẫn thích đồ chơi nhất.
Cận Hồng Huy vẫn nấu cơm như thường ngày, món ăn rất có hương vị gia đình, cảm giác giống như đón Tết, cả nhà quây quần bên nhau.
Tô Nhược Hân đột nhiên nghĩ đến nhà họ Tô, nếu cô không bị ba mẹ bán cho nhà họ Hạ với giá ba trăm tỷ thì tuy ba mẹ đối xử với cô không tốt như hai chị gái và anh trai, nhưng ít nhất cũng là nhà của ba mẹ ruột cô.
Bây giờ tuy Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn có cảm giác sống nhờ sống gửi nhà người khác.