Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 10: 10: Thân Thiết Hơn Mẹ Ruột
Hai chữ “anh rể” làm Tô Nhược Hân sững sờ, phải thừa nhận rằng Tô Thanh Hà ra tay thật sự rất nhanh.
Da mặt cũng thật dày.
“Mau nhìn kìa, hot girl đẹp nhất từ trước đến giờ của Khởi Mỹ chúng ta đến rồi kìa.
”
“Người được nhà họ Hạ chọn làm vợ chưa cưới cho Hạ Thiên Tường quả nhiên vừa xinh đẹp vừa giàu.
”
“Về sau chúng ta có thể tìm Tô Nhược Hân để xin ảnh có chữ ký của anh rể cậu ấy rồi.
”
…
Cánh cửa thư viện lại mở ra, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Tô Thanh Hà và Tô Nhược Hân.
Những lời thầm thì to nhỏ chung quanh, Tô Nhược Hân đã nghe thấy từ lâu, quả nhiên trong mắt mọi người Tô Thanh Hà mới là vị hôn thê thích hợp nhất của Hạ Thiên Tường.
Nếu không phải Hạ Thiên Tường hôn mê mãi không tỉnh và không có chút khởi sắc nào, nếu không phải nhà họ Hạ ra lệnh cho cô ta để đón Tô Nhược Hân thì còn lâu cô ta mới đến.
“Tô Nhược Hân, chị đến đón em về nhà.
” Tô Thanh Hà ngập ngừng một lát rồi cuối cùng cũng nói ra những lời trái với lòng mình.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta mới là vị hôn thê của Hạ Thiên Tường, còn lâu cô ta mới phải sợ Tô Nhược Hân.
Cô ta phải tạm thời nhẫn nhịn đã, chỉ cần Tô Nhược Hân làm cho Hạ Thiên Tường tỉnh lại được thì Tô Nhược Hân đừng hòng tới gần Hạ Thiên Tường thêm lần nào nữa.
Tô Nhược Hân quay đầu lại, thờ ơ nói một câu: “Nói đi, thủ đoạn uy hiếp gì đây?”
Tô Nhược Hân quá hiểu Tô Thanh Hà, nếu Tô Thanh Hà dám đến đây vậy thì nhất định trước khi đến, cô ta đã suy nghĩ xong xuôi thủ đoạn để uy hiếp cô.
“Em gái hiểu quy tắc thật đấy.
” Nói rồi vứt một bức ảnh xuống trước mặt Tô Nhược Hân, Tô Thanh Hà hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ đủ để chỉ cho hai người bọn họ nghe thấy: “Nếu mày dám không đi thì mày cứ chờ xem video Tiểu Mạch bị cưỡng hiếp tập thể đi, đến lúc đó thì người phải hối hận sẽ là mày.
”
“Chị…” Tô Nhược Hân đã đoán được từ trước là Tô Thanh Hà sẽ uy hiếp cô, chỉ là cô không ngờ cô ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ, khiến cô cảm thấy kinh tởm như vậy.
Đoạn Kiều Mạch là con gái của dì cô.
Cô vừa ra đời, Trần Ngọc Thúy đã hận không thể bóp chết cô ngay lập tức, là dì Trần Ngọc Linh bế cô đi, không có sữa thì mua sữa bột bón cho cô, không ai thương cô thì dì Trần Ngọc Linh yêu thương, chiều chuộng cô.
Nếu không phải do về sau dì lấy chồng sinh con thì Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình cũng nhất định không chịu đón cô về nhà.
Vậy nên cô và dì Trần Ngọc Linh vô cùng thân thiết.
Có thể nói là còn thân thiết hơn cả mẹ ruột.
Còn Tô Thanh Hà vì biết được mối quan hệ của cô và dì nên đã lấy con gái của dì là Đoạn Kiều Mạch ra uy hiếp cô, đúng là một chuyện vượt ra khỏi khả năng chịu đựng của cô.
“Em gái, đi thôi.
” Tô Thanh Hà nói xong, đưa tay ra làm bộ như thân thiết, khoác tay cô cùng đi.
Tô Nhược Hân coi như không thấy, cô đứng dậy tránh sang một bên, ôm tài liệu học tập đi về cửa lớn của thư viện, cười nhạt nói: “Trên đời này có một số thứ là của mình, không cần tranh giành gì cũng là của mình, còn nếu không phải của mình thì cho dù có tranh cướp thế nào thì cũng không phải.
”
Cứ để cho Tô Thanh Hà cao cao tại thượng, sống trong thân phận vợ sắp cưới của Hạ Thiên Tường một thời gian rồi cô ta sẽ được nếm trải cảm giác từ trên mây xanh ngã xuống bùn.
Chiếc Bugatti Veyron chậm rãi đi ra khỏi Trường trung học Khải Mỹ.
Tô Nhược Hân lên xe xong tiếp tục ngồi ôn bài, thấy trong xe không còn ai khác ngoài tài xế, Tô Thanh Hà cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, cô ta không thèm liếc nhìn một cái, lấy điện thoại ra lướt lướt.
Nửa tiếng sau, chiếc Bugatti Veyron dừng ở khu biệt thự 888 ở lưng chừng núi.
Người giúp việc cung kính, dẫn đường cho Tô Nhược Hân đi vào phòng khách căn biệt thự của nhà họ Hạ: “Cô ba Tô, xin mời đi theo tôi.
”
Khuôn mặt Tô Thanh Hà sa sầm, kiểu đối đãi với mợ chủ thế này rõ ràng trước đây đều dành cho cô ta, nhưng hiện giờ người giúp việc trong nhà họ Hạ hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Căn phòng được trang trí toàn bộ theo phong cách châu Âu sang trọng, mới chỉ bước vào phòng khách nhà họ Hạ mà đã có cảm giác như được mở mang tầm mắt.
Ánh mắt của mười mấy người nhìn về phía cô, cô liếc nhìn một lượt những người đó rồi cuối cùng nhìn về phía bà cụ đang ngồi ở giữa, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Bà nội, chủ tịch Lục đâu ạ? Nghe nói bà ấy tìm con.
”.