Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 985: Ông có bản lãnh thì đánh chết hắn đi!
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Một gã đàn ông tay đầy hình xăm cười lớn trêu chọc, "Này, tiểu nha đầu, ta nói ngươi mặc thành cái bộ dáng này, sẽ không phải là hầu gái trong nhà của Diệp Bạch đấy chứ?"
Kiều Kiều vẻ mặt đầy kiêu ngạo gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ha ha ha ha ha ha... Mịa nó! Hóa ra đúng là thật!" Đám người Trương Uy nhất thời càng cười rộ lên mãi không dứt.
Đừng nói là đám người Trương Uy, ngay cả Diệp Mộ Phàm bọn họ đều mộng bức rồi.
Chuyện này... Cô bé này lại là hầu gái của nhà Diệp Bạch?
"Diệp ca làm sao lại có thể phái em tới trợ giúp!" Cung Húc quả thật là hận không thể kéo cổ áo của con bé lắc lắc lắc.
Thần sắc Tiểu Loli càng thêm kiêu ngạo: "Dĩ nhiên là bởi vì tôi lợi hại nhất, nên chủ nhân mới chọn tôi!"
Cung Húc: "..."
Diệp Mộ Phàm nhức đầu không thôi, xoa xoa mi tâm, vừa nãy hắn liền lập tức gọi điện cho Diệp Oản Oản, kết quả bên kia không gọi được, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là Oản Oản tìm người giúp, trên đường tới đây đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn? Vậy tiểu nha đầu này là như thế nào xuất hiện?
Diệp Mộ Phàm cũng không kịp suy nghĩ thêm nữa, chỉ có thể cố gắng xoa dịu tình thế, "Trương ca, nói nhanh cho nó vuông đi, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tha? "
Trương Uy cười lạnh một tiếng, "Ha ha, không phải mới vừa rồi còn ngông cuồng lắm sao? Không phải còn muốn tìm người đánh tao sao? Thế nào, hiện tại xìu rồi à? Lại phải cùng tao thương lượng? Muốn thương lượng cùng tao cũng được, trước hết để cho Cung Húc quỳ xuống cho tao, dập đầu ba cái, gọi tao một tiếng ông nội!"
Cung Húc cắn răng, "Đệt! Kêu cái con mẹ mày! Mày gọi tao là ông nội còn tạm được! Tới đây! Mày có bản lãnh thì đánh tao xem!"
Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ông có bản lãnh thì đánh chết hắn đi! Cố lên!"
Cung Húc: "..."
Éc éc, hắn chỉ tùy tiện gào thét một chút mà thôi, đừng có nghiêm túc như vậy có được hay không, hắn cũng không muốn bị đánh à nha...
Giờ phút này, Trương Uy đã mất đi chút nhẫn nại sau cùng, nơi đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, "Hừ, tiểu tử thúi, tao thấy là bọn bay cố ý trêu chọc tao đúng không! Lão tử hiện tại như các ngươi mong muốn! Đánh cho tao! Hung hăng đánh! Một đứa cũng không bỏ qua cho!"
"Vâng, lão đại!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, mười mấy gã côn đồ cao to lực lưỡng nhất thời vây quanh, gió thổi không lọt.
Tất cả bảo vệ vào lúc này đều đã bị đánh gục, chỉ còn lại Đông Tử và một vài nhân viên nơm nớp lo sợ ngăn cản ở phía trước.
Đạo diễn ôm lấy những thiết bị, đạo cụ vừa mới bị đập hỏng, ánh mắt đầy đau lòng đến mức đỏ ngầu lên…
Phim trường hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người mặt đầy kinh hoảng.
Vốn cho là Diệp Bạch sẽ gọi người tới giúp, ai ngờ đâu lại đen đủi như vậy!
Trương Uy lắc lắc cái cổ, cười nham hiểm, từng bước từng bước đi về phía Cung Húc, "A, tiểu tử thúi, không phải mày nói ai làm nấy chịu hay sao? Có bản lĩnh thì đừng tránh!"
Trương Uy thường xuyên luyện tập võ công, trên người cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, thân cao tầm hơn 1m90, so với bọn họ, tựa như một tòa núi nhỏ.
Không đợi Cung Húc mở miệng, Kiều Kiều liền hừ lạnh một tiếng: "Bị thịt, ông có bản lãnh thì đánh chết hắn!"
Chủ nhân nói, không cho phép nàng giết người, phải có chừng mực, chủ yếu bảo vệ cái người tóc vàng này; Cho nên nàng nhất định phải nghe lời của chủ nhân, phải nhẫn nại, nếu như đối phương động thủ với Cung Húc, nàng mới có thể ra tay.
Kiều Kiều nói xong, mở miệng nói với Cung Húc, "Anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"
Cung Húc vào lúc này cũng đã muốn khóc ròng rồi, người này con mịa nó rốt cuộc là tới bảo vệ hắn, hay là tới hại hắn?
"Tới đây, ông mau đánh hắn đi!"
"Tỷ à, tôi gọi cô là tỷ tỷ có được không, đừng có nói nữa mà..."
"Xú nha đầu! Không muốn chết thì cút ngay cho lão tử, ngươi cho rằng lão tử đây là đang đùa nghịch cùng với ngươi à!" Trương Uy nói xong, liền tung một quyền xé gió nhắm thẳng vào mặt của Cung Húc đập tới.
Một gã đàn ông tay đầy hình xăm cười lớn trêu chọc, "Này, tiểu nha đầu, ta nói ngươi mặc thành cái bộ dáng này, sẽ không phải là hầu gái trong nhà của Diệp Bạch đấy chứ?"
Kiều Kiều vẻ mặt đầy kiêu ngạo gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ha ha ha ha ha ha... Mịa nó! Hóa ra đúng là thật!" Đám người Trương Uy nhất thời càng cười rộ lên mãi không dứt.
Đừng nói là đám người Trương Uy, ngay cả Diệp Mộ Phàm bọn họ đều mộng bức rồi.
Chuyện này... Cô bé này lại là hầu gái của nhà Diệp Bạch?
"Diệp ca làm sao lại có thể phái em tới trợ giúp!" Cung Húc quả thật là hận không thể kéo cổ áo của con bé lắc lắc lắc.
Thần sắc Tiểu Loli càng thêm kiêu ngạo: "Dĩ nhiên là bởi vì tôi lợi hại nhất, nên chủ nhân mới chọn tôi!"
Cung Húc: "..."
Diệp Mộ Phàm nhức đầu không thôi, xoa xoa mi tâm, vừa nãy hắn liền lập tức gọi điện cho Diệp Oản Oản, kết quả bên kia không gọi được, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là Oản Oản tìm người giúp, trên đường tới đây đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn? Vậy tiểu nha đầu này là như thế nào xuất hiện?
Diệp Mộ Phàm cũng không kịp suy nghĩ thêm nữa, chỉ có thể cố gắng xoa dịu tình thế, "Trương ca, nói nhanh cho nó vuông đi, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tha? "
Trương Uy cười lạnh một tiếng, "Ha ha, không phải mới vừa rồi còn ngông cuồng lắm sao? Không phải còn muốn tìm người đánh tao sao? Thế nào, hiện tại xìu rồi à? Lại phải cùng tao thương lượng? Muốn thương lượng cùng tao cũng được, trước hết để cho Cung Húc quỳ xuống cho tao, dập đầu ba cái, gọi tao một tiếng ông nội!"
Cung Húc cắn răng, "Đệt! Kêu cái con mẹ mày! Mày gọi tao là ông nội còn tạm được! Tới đây! Mày có bản lãnh thì đánh tao xem!"
Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ông có bản lãnh thì đánh chết hắn đi! Cố lên!"
Cung Húc: "..."
Éc éc, hắn chỉ tùy tiện gào thét một chút mà thôi, đừng có nghiêm túc như vậy có được hay không, hắn cũng không muốn bị đánh à nha...
Giờ phút này, Trương Uy đã mất đi chút nhẫn nại sau cùng, nơi đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, "Hừ, tiểu tử thúi, tao thấy là bọn bay cố ý trêu chọc tao đúng không! Lão tử hiện tại như các ngươi mong muốn! Đánh cho tao! Hung hăng đánh! Một đứa cũng không bỏ qua cho!"
"Vâng, lão đại!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, mười mấy gã côn đồ cao to lực lưỡng nhất thời vây quanh, gió thổi không lọt.
Tất cả bảo vệ vào lúc này đều đã bị đánh gục, chỉ còn lại Đông Tử và một vài nhân viên nơm nớp lo sợ ngăn cản ở phía trước.
Đạo diễn ôm lấy những thiết bị, đạo cụ vừa mới bị đập hỏng, ánh mắt đầy đau lòng đến mức đỏ ngầu lên…
Phim trường hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người mặt đầy kinh hoảng.
Vốn cho là Diệp Bạch sẽ gọi người tới giúp, ai ngờ đâu lại đen đủi như vậy!
Trương Uy lắc lắc cái cổ, cười nham hiểm, từng bước từng bước đi về phía Cung Húc, "A, tiểu tử thúi, không phải mày nói ai làm nấy chịu hay sao? Có bản lĩnh thì đừng tránh!"
Trương Uy thường xuyên luyện tập võ công, trên người cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, thân cao tầm hơn 1m90, so với bọn họ, tựa như một tòa núi nhỏ.
Không đợi Cung Húc mở miệng, Kiều Kiều liền hừ lạnh một tiếng: "Bị thịt, ông có bản lãnh thì đánh chết hắn!"
Chủ nhân nói, không cho phép nàng giết người, phải có chừng mực, chủ yếu bảo vệ cái người tóc vàng này; Cho nên nàng nhất định phải nghe lời của chủ nhân, phải nhẫn nại, nếu như đối phương động thủ với Cung Húc, nàng mới có thể ra tay.
Kiều Kiều nói xong, mở miệng nói với Cung Húc, "Anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"
Cung Húc vào lúc này cũng đã muốn khóc ròng rồi, người này con mịa nó rốt cuộc là tới bảo vệ hắn, hay là tới hại hắn?
"Tới đây, ông mau đánh hắn đi!"
"Tỷ à, tôi gọi cô là tỷ tỷ có được không, đừng có nói nữa mà..."
"Xú nha đầu! Không muốn chết thì cút ngay cho lão tử, ngươi cho rằng lão tử đây là đang đùa nghịch cùng với ngươi à!" Trương Uy nói xong, liền tung một quyền xé gió nhắm thẳng vào mặt của Cung Húc đập tới.