Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 439: Tin tức kinh người
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Diệp Oản Oản vừa bưng chén thuốc rời đi, chuông điện thoại di động lần nữa lại vang lên trong phòng ngủ an tĩnh.
Tư Dạ Hàn trầm mặc mấy giây, sau đó tiếp điện thoại:, “A lô.”
“Không có việc gì, mới vừa rồi tín hiệu không tốt.”
Nghe người phía bên kia điện thoại nói một hồi, Tư Dạ Hàn tiếp tục mở miệng: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đàm phán sợ rằng phải chậm lại một tháng.”
“Ừ.”
“Tất cả hậu quả cùng tổn thất, do tập đoàn Tư Thị gánh vác.”
Đêm khuya, một trang viên hào hoa ở Đế đô.
“A —— a a a… Đau! Đau a! Đau chết mất! Nhẹ một chút! Các người muốn làm tôi đau chết à!”
Người đàn ông kêu rên một tiếng tiếp đó lại có một tiếng gân gào vang lên bầu trời trang viên, một đám người giúp việc tất cả đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh một tiếng.
Bên trong phòng ngủ, chỉ thấy một người đàn ông da mịn thịt mềm đang kêu đau đớn nằm sấp ở trên giường, lưng bị đánh trầy da sứt thịt, một mảnh máu me đầm đìa đáng sợ.
“Bác sĩ, con tôi tình huống thế nào?” Tư Minh Lễ mặt trầm như nước, khẩn trương truy hỏi.
Chấp Pháp đường bên kia hắn đã đút lót qua rồi, nhưng những người đó cũng không dám làm quá rõ ràng, ra tay nhiều nhất cũng đã thu lại hai ba phân lực mà thôi.
Một bên sắc mặt của bác sĩ khó xử mở miệng nói: “Chuyện này… vết thương trên lưng Dật Kiệt thiếu gia đều là vết thương ngoài da, cũng may đó, chỉ cần chăm sóc một thời gian dài là có thể bình thường trở lại, nhưng trên bắp chân chân phải có một vết thương tổn thương tới xương, sợ là…”
“Sợ là cái gì?” Tư Minh Lễ ánh mắt lạnh băng hỏi lại.
Bác sĩ kiên trì đến cùng mở miệng: “Sợ là… Sẽ gây tàn tật suốt đời… Ảnh hưởng đi lại…”
“Ông nói cái gì! Tàn tật sao?!” Tư Minh Lễ nặng nề mà vỗ bàn đứng lên. Cái này há chẳng phải là nói Dật Kiệt sẽ biến thành một người què sao?
“Cái con tiện nhân họ Diệp kia! Lão phu muốn để cho cô ta chết không được tử tế!!!” Tư Minh Lễ giận dữ mà rống lên.
“Con mẹ nó ông có ý gì? Ông là tên lang băm! Cái gì mà tôi bị tàn tật chẳng lẽ sau đó tôi biến thành người què sao?” nằm ở trên giường Tư Dật Kiệt tức giận mà kêu hô lên.
“Dật Kiệt thiếu gia, không thể lộn xộn, vết thương trên người của thiếu gia mới vừa khâu lại, ngàn vạn lần không thể lộn xộn a!” Bác sĩ vội vàng ngăn cản.
“Được rồi, ông đi ra ngoài đi!” Tư Minh Lễ sắc mặt âm trầm mở miệng nói.
“Vâng… Vâng…” Bác sĩ cùng người giúp việc trong phòng tất cả đều cầu không được mà lui đi ra ngoài sớm hơn.
“Ba, rốt cuộc là con tiện nhân nào vậy! Là cô gái bên cạnh Tư Dạ Hàn kia sao? Con nhất định phải đem hai chân của cô ta cắt đứt hết! Con muốn để cho cô ta chết không được tử tế! Tiện nhân này! Ba, ba làm sao lại bị thua thiệt trong tay con nha đầu đó, còn đem con liên lụy thành như vậy nữa chứ!”
Tư Dật Kiệt vừa nghe đến chân của mình bị què rồi, giận đến cả người muốn phát điên, không lựa lời nói mà hô lên.
“Được rồi, con câm miệng lại cho ba!” Tư Minh Lễ tức giận trợn mắt nhìn con trai lớn đang kêu gào một bên.
Con trai trưởng của hắn chỉ vì một ả phụ nữ mà biến thành tàn phế, hắn chẳng lẽ có thể nuốt được cục tức này sao? Nhưng nuốt không trôi thì củng có ích lợi gì?
Lần này ám sát thất bại, có lẽ không có cơ hội nào tốt như vậy được nữa, Tư gia ngày sau nhất định sẽ càng nghiêm ngặt đề phòng, hơn nữa sẽ điều tra kỹ chuyện này. Để tránh bại lộ, bọn họ trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể lại hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chỉ cần Tư Dạ Hàn còn ở trên vị trí này một ngày, bọn họ càng không thể đụng đến cô gái kia!
Tư Minh Lễ sắc mặt nghiêm chỉnh suy nghĩ, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Tư Minh Lễ không nhịn được mở miệng.
Một trong những tâm phúc của hắn thần sắc vội vã đẩy cửa đi vào, vô cùng hưng phấn nhìn về phía Tư Minh Lễ mở miệng nói: “Lão gia, mới vừa rồi thuộc hạ từ bên Tư gia thăm dò được một tin tức phi thường kinh người! Có liên quan tới Tư Dạ Hàn đấy!”
“Tin tức kinh người, tin tức gì?” Tư Minh Lễ liếc đi qua.
Tâm phúc của hắn liền đến gần mấy bước, thấp giọng, kích động mở miệng nói: “Thuộc hạ mới vừa nhận được tin tức, thám tử nói, Tư Dạ Hàn mắc bệnh nặng, sợ rằng không sống qua nửa năm nữa!”
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Diệp Oản Oản vừa bưng chén thuốc rời đi, chuông điện thoại di động lần nữa lại vang lên trong phòng ngủ an tĩnh.
Tư Dạ Hàn trầm mặc mấy giây, sau đó tiếp điện thoại:, “A lô.”
“Không có việc gì, mới vừa rồi tín hiệu không tốt.”
Nghe người phía bên kia điện thoại nói một hồi, Tư Dạ Hàn tiếp tục mở miệng: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đàm phán sợ rằng phải chậm lại một tháng.”
“Ừ.”
“Tất cả hậu quả cùng tổn thất, do tập đoàn Tư Thị gánh vác.”
Đêm khuya, một trang viên hào hoa ở Đế đô.
“A —— a a a… Đau! Đau a! Đau chết mất! Nhẹ một chút! Các người muốn làm tôi đau chết à!”
Người đàn ông kêu rên một tiếng tiếp đó lại có một tiếng gân gào vang lên bầu trời trang viên, một đám người giúp việc tất cả đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh một tiếng.
Bên trong phòng ngủ, chỉ thấy một người đàn ông da mịn thịt mềm đang kêu đau đớn nằm sấp ở trên giường, lưng bị đánh trầy da sứt thịt, một mảnh máu me đầm đìa đáng sợ.
“Bác sĩ, con tôi tình huống thế nào?” Tư Minh Lễ mặt trầm như nước, khẩn trương truy hỏi.
Chấp Pháp đường bên kia hắn đã đút lót qua rồi, nhưng những người đó cũng không dám làm quá rõ ràng, ra tay nhiều nhất cũng đã thu lại hai ba phân lực mà thôi.
Một bên sắc mặt của bác sĩ khó xử mở miệng nói: “Chuyện này… vết thương trên lưng Dật Kiệt thiếu gia đều là vết thương ngoài da, cũng may đó, chỉ cần chăm sóc một thời gian dài là có thể bình thường trở lại, nhưng trên bắp chân chân phải có một vết thương tổn thương tới xương, sợ là…”
“Sợ là cái gì?” Tư Minh Lễ ánh mắt lạnh băng hỏi lại.
Bác sĩ kiên trì đến cùng mở miệng: “Sợ là… Sẽ gây tàn tật suốt đời… Ảnh hưởng đi lại…”
“Ông nói cái gì! Tàn tật sao?!” Tư Minh Lễ nặng nề mà vỗ bàn đứng lên. Cái này há chẳng phải là nói Dật Kiệt sẽ biến thành một người què sao?
“Cái con tiện nhân họ Diệp kia! Lão phu muốn để cho cô ta chết không được tử tế!!!” Tư Minh Lễ giận dữ mà rống lên.
“Con mẹ nó ông có ý gì? Ông là tên lang băm! Cái gì mà tôi bị tàn tật chẳng lẽ sau đó tôi biến thành người què sao?” nằm ở trên giường Tư Dật Kiệt tức giận mà kêu hô lên.
“Dật Kiệt thiếu gia, không thể lộn xộn, vết thương trên người của thiếu gia mới vừa khâu lại, ngàn vạn lần không thể lộn xộn a!” Bác sĩ vội vàng ngăn cản.
“Được rồi, ông đi ra ngoài đi!” Tư Minh Lễ sắc mặt âm trầm mở miệng nói.
“Vâng… Vâng…” Bác sĩ cùng người giúp việc trong phòng tất cả đều cầu không được mà lui đi ra ngoài sớm hơn.
“Ba, rốt cuộc là con tiện nhân nào vậy! Là cô gái bên cạnh Tư Dạ Hàn kia sao? Con nhất định phải đem hai chân của cô ta cắt đứt hết! Con muốn để cho cô ta chết không được tử tế! Tiện nhân này! Ba, ba làm sao lại bị thua thiệt trong tay con nha đầu đó, còn đem con liên lụy thành như vậy nữa chứ!”
Tư Dật Kiệt vừa nghe đến chân của mình bị què rồi, giận đến cả người muốn phát điên, không lựa lời nói mà hô lên.
“Được rồi, con câm miệng lại cho ba!” Tư Minh Lễ tức giận trợn mắt nhìn con trai lớn đang kêu gào một bên.
Con trai trưởng của hắn chỉ vì một ả phụ nữ mà biến thành tàn phế, hắn chẳng lẽ có thể nuốt được cục tức này sao? Nhưng nuốt không trôi thì củng có ích lợi gì?
Lần này ám sát thất bại, có lẽ không có cơ hội nào tốt như vậy được nữa, Tư gia ngày sau nhất định sẽ càng nghiêm ngặt đề phòng, hơn nữa sẽ điều tra kỹ chuyện này. Để tránh bại lộ, bọn họ trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể lại hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chỉ cần Tư Dạ Hàn còn ở trên vị trí này một ngày, bọn họ càng không thể đụng đến cô gái kia!
Tư Minh Lễ sắc mặt nghiêm chỉnh suy nghĩ, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Tư Minh Lễ không nhịn được mở miệng.
Một trong những tâm phúc của hắn thần sắc vội vã đẩy cửa đi vào, vô cùng hưng phấn nhìn về phía Tư Minh Lễ mở miệng nói: “Lão gia, mới vừa rồi thuộc hạ từ bên Tư gia thăm dò được một tin tức phi thường kinh người! Có liên quan tới Tư Dạ Hàn đấy!”
“Tin tức kinh người, tin tức gì?” Tư Minh Lễ liếc đi qua.
Tâm phúc của hắn liền đến gần mấy bước, thấp giọng, kích động mở miệng nói: “Thuộc hạ mới vừa nhận được tin tức, thám tử nói, Tư Dạ Hàn mắc bệnh nặng, sợ rằng không sống qua nửa năm nữa!”