Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 2456: Ngoại truyện: Kỷ Tu Nhiễm (2)
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
Thu mua A Minh, Kỷ Tu Nhiễm có hai mục đích.
Dùng thân phận quản sự tổng bộ của Đồng gia để thuê lính đánh thuê chi nhánh Đồng gia, lính đánh thuê Đồng gia sẽ buông lỏng cảnh giác, sẽ không hoài nghi, lại càng không cạy khóa mở rương kiểm tra để làm gì.
"Thiếu gia, thật không ngờ... hết thảy những thứ này đều nằm trong kế hoạch của cậu! Như vậy, trước tiên Đồng gia sẽ cùng Chu gia cá chết lưới rách! Ngày sau, Kỷ gia sẽ không lại tiếp tục bị hai nhà này uy hiếp... Rốt cuộc là cậu đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo từ lúc nào?" Thanh niên nhìn chằm chằm thiếu niên vô cùng tuấn tú ở bên cạnh mình, khâm phục vạn phần.
"Trong lúc ngươi ngủ." Thiếu niên lạnh nhạt nói.
Thanh niên lúng túng cười một tiếng, chợt lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà, thiếu gia, nếu như A Minh trở mặt, vậy phải làm sao bây giờ?"
Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: "Một nhà già trẻ của hắn, đều đang ở trong tay ta!"
"Cao tay!" Thanh niên giơ ngón tay cái lên: "Chu gia và Đồng gia mấy năm nay làm xằng làm bậy tại phương Bắc, chuyện ác không chừa, hai nhà súc sinh đáng chết còn thật sự cho rằng bọn họ vô địch cơ đấy, dám đi đắc tội Kỷ gia chúng ta! Thật đúng là ác nhân tự có ác nhân trị..."
Dứt tiếng, thanh niên bị Kỷ Tu Nhiễm lườm một cái, mới cảm giác lời mình nói có chút vấn đề, thần sắc có chút lúng túng.
Còn không đợi thanh niên giải thích, ở xa xa chợt truyền tới tiếng kêu thảm thiết của một bé gái.
Chân mày thanh niên khẽ nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía xa.
Cô bé nọ mặc một bộ đồ rộng thùng thình, cả người té ngã trên đất, trong tay còn nắm thật chặt một thanh dao găm.
Bên cạnh cô bé, là một gã đàn ông mặc đồ lính đánh thuê.
"Ngươi là con cái nhà ai, nhìn ngươi cùng lắm 11 – 12 tuổi, vì tiền thuê, vì sao phải tới tìm chết?" Lính đánh thuê lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô bé bị mình đánh ngã ra đất: "Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới, ta có thể chừa lại cho ngươi một mạng."
...
"Thiếu gia, hình như là lính đánh thuê đào ngũ bị treo giải thưởng." Thanh niên hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói.
Loại này lính đánh thuê đào ngũ này hết sức phổ biến tại Độc Lập Châu, đều là những kẻ gây nên chuyện ác tày trời sau đó bỏ trốn, bị các thế lực treo tiền thưởng truy nã.
"A, cô bé kia mới bao lớn, tôi thấy là cùng lắm chỉ 11 – 12 tuổi thôi, lại có thể đến chỗ lính đánh thuê đào ngũ tìm phiền toái, thật là chán sống mà!" Thanh niên lắc đầu một cái: "Thiếu gia, chúng ta nhanh rời đi trước đi. Ơ thiếu gia... cậu đi đâu vậy?"
Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi về phía cô bé kia, thanh niên vội vàng đuổi theo.
"Ồ? Còn có đồng bọn sao, khó trách!"
Nhìn thấy một gã thiếu niên chậm rãi đi tới, lính đánh thuê đào ngũ liếc nhìn cô bé một cái, lạnh lùng nói.
Nghe tiếng, cô bé cũng quay sang nhìn thiếu niên nọ, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc. Chính mình cũng không nhận ra người thiếu niên tướng mạo đẹp mắt này.
"Nói cho ta biết, ai sai các ngươi tới? Hay là, bị tiền thuê làm đầu óc mê muội?" Lính đánh thuê đào ngũ liếc nhìn thiếu niên một cái, âm thanh như hàn băng.
Nhưng mà, thiếu niên cũng không để ý tới, chẳng qua chỉ đi đến bên cạnh bé gái, nhẹ nhàng ngồi xuống, một đôi con ngươi sáng rực như sao trời, cùng với cô bé bốn mắt nhìn nhau.
"Em, gọi là Vô Ưu sao?" Thiếu niên ngữ khí đầy ôn nhu.
"Làm sao anh biết?" Cô bé gật đầu một cái, thần sắc hiếu kỳ.
"Ba năm trước đây, em và Nhiếp gia chủ từng tới nhà anh." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé: "Quên rồi sao?"
"Anh là... Tu Nhiễm ca ca?" Đôi mắt cô bé trong nháy mắt sáng lên.
"Đau không?" Thiếu niên vuốt nhẹ gò má có chút sưng vù lên của bé gái.
"Không đau..." Cô bé yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái.
"Mấy người các ngươi, thật lòng muốn tìm chết sao?" Lính đánh thuê đào ngũ thấy thiếu niên và bé gái lại dám ở trước mặt mình coi mình như không khí, trong lúc nhất thời sát tâm nổi lên.
"Om sòm!"
Thiếu niên khẽ nhíu mày, từ trong tay cô bé cầm lấy thanh dao găm kia.
Lính đánh thuê đào ngũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì phát sinh, chỉ thấy hàn quang lóe lên, tốc độ thanh dao găm nhanh như mũi tên rời cung, trong nháy mắt liền xuyên qua chỗ trí mạng trên người hắn.
Một giây kế tiếp, thân thể gã lính đánh thuê đào ngũ đứng thẳng tắp ngã xuống, sau một hồi co quắp liền không còn động đậy nữa.
Đến chết, trên mặt vẫn còn vương lại sự kinh hoàng khó tin.
Tác giả: Vì trấn an trái tim các bảo bảo bị ngược thành cặn bã, nên đã trước tiên viết ngoại truyện của Kỷ Hoàng rồi, hihi! ~╮ (  ̄▽ ̄ ") ╭
- --
Thu mua A Minh, Kỷ Tu Nhiễm có hai mục đích.
Dùng thân phận quản sự tổng bộ của Đồng gia để thuê lính đánh thuê chi nhánh Đồng gia, lính đánh thuê Đồng gia sẽ buông lỏng cảnh giác, sẽ không hoài nghi, lại càng không cạy khóa mở rương kiểm tra để làm gì.
"Thiếu gia, thật không ngờ... hết thảy những thứ này đều nằm trong kế hoạch của cậu! Như vậy, trước tiên Đồng gia sẽ cùng Chu gia cá chết lưới rách! Ngày sau, Kỷ gia sẽ không lại tiếp tục bị hai nhà này uy hiếp... Rốt cuộc là cậu đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo từ lúc nào?" Thanh niên nhìn chằm chằm thiếu niên vô cùng tuấn tú ở bên cạnh mình, khâm phục vạn phần.
"Trong lúc ngươi ngủ." Thiếu niên lạnh nhạt nói.
Thanh niên lúng túng cười một tiếng, chợt lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà, thiếu gia, nếu như A Minh trở mặt, vậy phải làm sao bây giờ?"
Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: "Một nhà già trẻ của hắn, đều đang ở trong tay ta!"
"Cao tay!" Thanh niên giơ ngón tay cái lên: "Chu gia và Đồng gia mấy năm nay làm xằng làm bậy tại phương Bắc, chuyện ác không chừa, hai nhà súc sinh đáng chết còn thật sự cho rằng bọn họ vô địch cơ đấy, dám đi đắc tội Kỷ gia chúng ta! Thật đúng là ác nhân tự có ác nhân trị..."
Dứt tiếng, thanh niên bị Kỷ Tu Nhiễm lườm một cái, mới cảm giác lời mình nói có chút vấn đề, thần sắc có chút lúng túng.
Còn không đợi thanh niên giải thích, ở xa xa chợt truyền tới tiếng kêu thảm thiết của một bé gái.
Chân mày thanh niên khẽ nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía xa.
Cô bé nọ mặc một bộ đồ rộng thùng thình, cả người té ngã trên đất, trong tay còn nắm thật chặt một thanh dao găm.
Bên cạnh cô bé, là một gã đàn ông mặc đồ lính đánh thuê.
"Ngươi là con cái nhà ai, nhìn ngươi cùng lắm 11 – 12 tuổi, vì tiền thuê, vì sao phải tới tìm chết?" Lính đánh thuê lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô bé bị mình đánh ngã ra đất: "Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới, ta có thể chừa lại cho ngươi một mạng."
...
"Thiếu gia, hình như là lính đánh thuê đào ngũ bị treo giải thưởng." Thanh niên hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói.
Loại này lính đánh thuê đào ngũ này hết sức phổ biến tại Độc Lập Châu, đều là những kẻ gây nên chuyện ác tày trời sau đó bỏ trốn, bị các thế lực treo tiền thưởng truy nã.
"A, cô bé kia mới bao lớn, tôi thấy là cùng lắm chỉ 11 – 12 tuổi thôi, lại có thể đến chỗ lính đánh thuê đào ngũ tìm phiền toái, thật là chán sống mà!" Thanh niên lắc đầu một cái: "Thiếu gia, chúng ta nhanh rời đi trước đi. Ơ thiếu gia... cậu đi đâu vậy?"
Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi về phía cô bé kia, thanh niên vội vàng đuổi theo.
"Ồ? Còn có đồng bọn sao, khó trách!"
Nhìn thấy một gã thiếu niên chậm rãi đi tới, lính đánh thuê đào ngũ liếc nhìn cô bé một cái, lạnh lùng nói.
Nghe tiếng, cô bé cũng quay sang nhìn thiếu niên nọ, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc. Chính mình cũng không nhận ra người thiếu niên tướng mạo đẹp mắt này.
"Nói cho ta biết, ai sai các ngươi tới? Hay là, bị tiền thuê làm đầu óc mê muội?" Lính đánh thuê đào ngũ liếc nhìn thiếu niên một cái, âm thanh như hàn băng.
Nhưng mà, thiếu niên cũng không để ý tới, chẳng qua chỉ đi đến bên cạnh bé gái, nhẹ nhàng ngồi xuống, một đôi con ngươi sáng rực như sao trời, cùng với cô bé bốn mắt nhìn nhau.
"Em, gọi là Vô Ưu sao?" Thiếu niên ngữ khí đầy ôn nhu.
"Làm sao anh biết?" Cô bé gật đầu một cái, thần sắc hiếu kỳ.
"Ba năm trước đây, em và Nhiếp gia chủ từng tới nhà anh." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé: "Quên rồi sao?"
"Anh là... Tu Nhiễm ca ca?" Đôi mắt cô bé trong nháy mắt sáng lên.
"Đau không?" Thiếu niên vuốt nhẹ gò má có chút sưng vù lên của bé gái.
"Không đau..." Cô bé yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái.
"Mấy người các ngươi, thật lòng muốn tìm chết sao?" Lính đánh thuê đào ngũ thấy thiếu niên và bé gái lại dám ở trước mặt mình coi mình như không khí, trong lúc nhất thời sát tâm nổi lên.
"Om sòm!"
Thiếu niên khẽ nhíu mày, từ trong tay cô bé cầm lấy thanh dao găm kia.
Lính đánh thuê đào ngũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì phát sinh, chỉ thấy hàn quang lóe lên, tốc độ thanh dao găm nhanh như mũi tên rời cung, trong nháy mắt liền xuyên qua chỗ trí mạng trên người hắn.
Một giây kế tiếp, thân thể gã lính đánh thuê đào ngũ đứng thẳng tắp ngã xuống, sau một hồi co quắp liền không còn động đậy nữa.
Đến chết, trên mặt vẫn còn vương lại sự kinh hoàng khó tin.
Tác giả: Vì trấn an trái tim các bảo bảo bị ngược thành cặn bã, nên đã trước tiên viết ngoại truyện của Kỷ Hoàng rồi, hihi! ~╮ (  ̄▽ ̄ ") ╭