Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 2252: Chấp mê bất ngộ
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Nghe tiếng, lão giả nhìn Băng Sơn Mỹ Nam ở phía sau, nói: "Cũng nhờ có Cảnh Mộ."
"Hắn?" Tư Hạ hướng về Băng Sơn Mỹ Nam quan sát.
"Ừm." Lão giả gật đầu: "Lúc đầu ta trọng thương, là cậu ta đã cứu ta. Mấy năm nay, ta vẫn luôn hôn mê nằm liệt giường, thân thể không thể hoàn toàn phục hồi như cũ. Lần này bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Cảnh Mộ mới không thể nào không dùng phương pháp đặc thù để cho ta khôi phục một chút tinh lực. Do đó ta mới có thể xuất hiện ở trước mặt các người."
"Là phương pháp đặc thù gì... có tác dụng phụ không?" Diệp Oản Oản ngay lập tức hỏi.
Một bên, Băng Sơn Mỹ Nam gật đầu một cái.
"Tác dụng phụ đúng là có một ít, bất quá, so với chuyện bây giờ, cũng không coi vào đâu." Ông lão nói nhẹ nhàng như không.
Diệp Oản Oản quan sát Băng Sơn Mỹ Nam, anh ta và ông ngoại rốt cuộc là có quan hệ như thế nào...
Tựa hồ như nhìn thấu nghi ngờ của Diệp Oản Oản, ông lão nói: "Bên cạnh của anh con, và cả bên cạnh con, đều có người do ta sắp xếp để trợ giúp các con."
"Hả?" Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
"Bên cạnh anh con là Cảnh Mộ, mà bên cạnh của con, chính là Ôn Tử Nhiên." Ông lão nói: "Chuyện này, ngay cả Tư Hạ cũng đều không biết rõ."
"Sư phụ, đã lâu không gặp..." Ôn Tử Nhiên tiến lên một bước, hướng về lão giả khom lưng chào: "Em vẫn luôn tin tưởng, Tiểu Phong không hề liên quan đến chuyện thầy mất tích, cũng tin tưởng rằng thầy vẫn còn ở nhân thế."
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn lấy Ôn Tử Nhiên. Cái ông anh này, con mịa nó... ẩn núp cũng quá sâu rồi đi!
Người ông ngoại phái đi trợ giúp anh trai là Tử Quỷ, bên cạnh mình là Ôn Tử Nhiên... Nếu như ông ngoại không nói, sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ không biết được.
"Vô Danh, thật ra thì cậu ấy nói với ta, hẳn là con đã phát hiện cậu ta là do ta phái đi." Ông lão nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Cho nên, hẳn là con cũng biết, là cậu ta đã cứu ta, dùng Cổ giúp ta điều trị và khôi phục rồi, phải không?"
"Vâng." Nhiếp Vô Danh đáp.
Chính người ông ngoại này của anh, mặc dù từ khi anh còn bé đã rời bỏ Nhiếp gia, gặp mặt không nhiều, cũng không có cảm tình quá sâu, nhưng vẫn như cũ thời thời khắc khắc nhớ nhung anh và em gái, thậm chí âm thầm sai hai người nằm vùng ở bên người của anh và Nhiếp Vô Ưu, giúp đỡ, phụ tá bọn họ.
Cũng chính bởi vì một chút ràng buộc cuối cùng này, năm đó, Nhiếp Vô Danh mới không hạ sát thủ đối với ông ngoại, chừa lại cho ông một hơi thở.
"Chỉ tiếc, khi đó con cũng không cho ta cơ hội giải thích, trong lòng con, oán hận đối với ta quá lớn! Ta, ngay cả cơ hội nói cho con biết Lăng Miểu còn sống, cũng không có." Ông lão than khẽ.
Nhiếp Vô Danh nhìn ông lão, như là muốn nói gì, nhưng mà cuối cùng ngay cả một chữ cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Ông ngoại, ngoại còn sống... Quá tốt rồi...!! Ông ngoại, ngoại biết không, tâm nguyện năm đó của ngài, con sẽ có thể ngay lập tức hoàn thành rồi! Ông ngoại, chúng ta cùng nhau làm!"
Tư Hạ nhìn chằm chằm ông lão, thần sắc kích động, nói.
"Tư Hạ, đến bây giờ mà ngươi còn chấp mê bất ngộ sao!!" Diệp Oản Oản hướng về Tư Hạ tức giận quát lên.
"Chấp mê bất ngộ?" Nghe tiếng, Tư Hạ nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Tỷ tỷ... Là đệ trách lầm tỷ rồi... Cho đệ xin lỗi! Nhưng mà, hiện tại ông ngoại còn sống, chẳng lẽ, tỷ muốn một lần nữa phản bội chúng ta sao? Chính tỷ tự nhìn một chút, chỉ cần chúng ta nguyện ý, liền nhất định có hy vọng thay thế Trọng Tài Hội."
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Trọng Tài Hội, chẳng qua chỉ là một danh từ mà thôi. Thứ bọn họ cần cải biến, cũng không phải là Trọng Tài Hội, mà là quy củ và chế độ Độc Lập Châu trăm ngàn năm truyền xuống.
Hơn nữa, năm đó muốn giết mình cũng được, hay là kẻ hạ lệnh giết Lăng Miểu cũng được, đều là mệnh lệnh của Hội trưởng Trọng Tài tiền nhiệm. Nhiều năm trôi qua như vậy, Hội trưởng Trọng Tài Hội và cao tầng, cũng không biết đã đổi bao nhiêu người.
- --
Nghe tiếng, lão giả nhìn Băng Sơn Mỹ Nam ở phía sau, nói: "Cũng nhờ có Cảnh Mộ."
"Hắn?" Tư Hạ hướng về Băng Sơn Mỹ Nam quan sát.
"Ừm." Lão giả gật đầu: "Lúc đầu ta trọng thương, là cậu ta đã cứu ta. Mấy năm nay, ta vẫn luôn hôn mê nằm liệt giường, thân thể không thể hoàn toàn phục hồi như cũ. Lần này bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Cảnh Mộ mới không thể nào không dùng phương pháp đặc thù để cho ta khôi phục một chút tinh lực. Do đó ta mới có thể xuất hiện ở trước mặt các người."
"Là phương pháp đặc thù gì... có tác dụng phụ không?" Diệp Oản Oản ngay lập tức hỏi.
Một bên, Băng Sơn Mỹ Nam gật đầu một cái.
"Tác dụng phụ đúng là có một ít, bất quá, so với chuyện bây giờ, cũng không coi vào đâu." Ông lão nói nhẹ nhàng như không.
Diệp Oản Oản quan sát Băng Sơn Mỹ Nam, anh ta và ông ngoại rốt cuộc là có quan hệ như thế nào...
Tựa hồ như nhìn thấu nghi ngờ của Diệp Oản Oản, ông lão nói: "Bên cạnh của anh con, và cả bên cạnh con, đều có người do ta sắp xếp để trợ giúp các con."
"Hả?" Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
"Bên cạnh anh con là Cảnh Mộ, mà bên cạnh của con, chính là Ôn Tử Nhiên." Ông lão nói: "Chuyện này, ngay cả Tư Hạ cũng đều không biết rõ."
"Sư phụ, đã lâu không gặp..." Ôn Tử Nhiên tiến lên một bước, hướng về lão giả khom lưng chào: "Em vẫn luôn tin tưởng, Tiểu Phong không hề liên quan đến chuyện thầy mất tích, cũng tin tưởng rằng thầy vẫn còn ở nhân thế."
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn lấy Ôn Tử Nhiên. Cái ông anh này, con mịa nó... ẩn núp cũng quá sâu rồi đi!
Người ông ngoại phái đi trợ giúp anh trai là Tử Quỷ, bên cạnh mình là Ôn Tử Nhiên... Nếu như ông ngoại không nói, sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ không biết được.
"Vô Danh, thật ra thì cậu ấy nói với ta, hẳn là con đã phát hiện cậu ta là do ta phái đi." Ông lão nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Cho nên, hẳn là con cũng biết, là cậu ta đã cứu ta, dùng Cổ giúp ta điều trị và khôi phục rồi, phải không?"
"Vâng." Nhiếp Vô Danh đáp.
Chính người ông ngoại này của anh, mặc dù từ khi anh còn bé đã rời bỏ Nhiếp gia, gặp mặt không nhiều, cũng không có cảm tình quá sâu, nhưng vẫn như cũ thời thời khắc khắc nhớ nhung anh và em gái, thậm chí âm thầm sai hai người nằm vùng ở bên người của anh và Nhiếp Vô Ưu, giúp đỡ, phụ tá bọn họ.
Cũng chính bởi vì một chút ràng buộc cuối cùng này, năm đó, Nhiếp Vô Danh mới không hạ sát thủ đối với ông ngoại, chừa lại cho ông một hơi thở.
"Chỉ tiếc, khi đó con cũng không cho ta cơ hội giải thích, trong lòng con, oán hận đối với ta quá lớn! Ta, ngay cả cơ hội nói cho con biết Lăng Miểu còn sống, cũng không có." Ông lão than khẽ.
Nhiếp Vô Danh nhìn ông lão, như là muốn nói gì, nhưng mà cuối cùng ngay cả một chữ cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Ông ngoại, ngoại còn sống... Quá tốt rồi...!! Ông ngoại, ngoại biết không, tâm nguyện năm đó của ngài, con sẽ có thể ngay lập tức hoàn thành rồi! Ông ngoại, chúng ta cùng nhau làm!"
Tư Hạ nhìn chằm chằm ông lão, thần sắc kích động, nói.
"Tư Hạ, đến bây giờ mà ngươi còn chấp mê bất ngộ sao!!" Diệp Oản Oản hướng về Tư Hạ tức giận quát lên.
"Chấp mê bất ngộ?" Nghe tiếng, Tư Hạ nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Tỷ tỷ... Là đệ trách lầm tỷ rồi... Cho đệ xin lỗi! Nhưng mà, hiện tại ông ngoại còn sống, chẳng lẽ, tỷ muốn một lần nữa phản bội chúng ta sao? Chính tỷ tự nhìn một chút, chỉ cần chúng ta nguyện ý, liền nhất định có hy vọng thay thế Trọng Tài Hội."
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Trọng Tài Hội, chẳng qua chỉ là một danh từ mà thôi. Thứ bọn họ cần cải biến, cũng không phải là Trọng Tài Hội, mà là quy củ và chế độ Độc Lập Châu trăm ngàn năm truyền xuống.
Hơn nữa, năm đó muốn giết mình cũng được, hay là kẻ hạ lệnh giết Lăng Miểu cũng được, đều là mệnh lệnh của Hội trưởng Trọng Tài tiền nhiệm. Nhiều năm trôi qua như vậy, Hội trưởng Trọng Tài Hội và cao tầng, cũng không biết đã đổi bao nhiêu người.