Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 2250: Ngoại chưa chết
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Từ sớm trước khi đại chiến bắt đầu, Diệp Oản Oản cũng từng nghĩ tới chuyện lợi dụng uy lực của Tử Vong Hoa Hồng. Nhưng nàng và thủ lĩnh ngày trước của Tử Vong Hoa Hồng không giống nhau. Nàng vốn xuất thân từ Độc Lập Châu, nếu như bị Trọng Tài Hội phát hiện, chỉ sợ sẽ liên lụy quá nhiều người. Lại cộng thêm Tư Dạ Hàn cảnh cáo, cho nên, lúc này mới hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ này.
Suy tới tính lui, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng không vận dụng chiếc nhẫn kia, cũng không yêu cầu mẹ của Bắc Đẩu đi liên lạc các thế lực phân bộ của Tử Vong Hoa Hồng.
"Không sử dụng thế lực Tử Vong Hoa Hồng sao..."
Nhiếp Vô Danh như có điều suy nghĩ.
Rất hiển nhiên, hiện tại Tư Hạ đã hoàn toàn điên rồi, căn bản không coi Trọng Tài Hội ra gì.
Tại Độc Lập Châu, sử dụng vũ khí nóng là tội lỗi không thể tha thứ. Nhưng mà Tư Hạ đã hoàn toàn không quan tâm...
"Hắn có vũ khí hạng nặng, Tử Vong Hoa Hồng không phải là thế lực của Độc Lập Châu, có thể mang theo vũ khí, còn có thể đánh một trận. Nếu không, coi như người của Trọng Tài Hội tới rồi, cũng không có biện pháp gì bắt hắn." Nhiếp Vô Danh chậm rãi nói.
Nhân vật mấu chốt nhất, Nhiếp Vô Danh và Dịch Thủy Hàn, đều không thể ra tay với Tư Hạ. Dịch Thủy Hàn rất coi trọng cam kết, nhất ngôn cửu đỉnh, mà Nhiếp Vô Danh thì lại chịu uy hiếp, dù sao, Lăng Miểu nằm trong tay của hắn.
"Lần này phiền toái..." Chân mày Diệp Oản Oản nhăn lại.
"A Cửu, làm sao bây giờ?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Không cần phải lo lắng." Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng trấn an.
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Giờ đều đã đến lúc nào rồi, còn không cần lo lắng?
"Chuyện hắn âm thầm làm, anh đều biết." Tư Dạ Hàn nói.
"Sau đó thì sao?" Diệp Oản Oản có chút ngơ ngác.
"Anh đã sớm thông báo cho Trọng Tài Hội, nếu như tình thế phát triển đến đây, bên kia sẽ giải quyết." Tư Dạ Hàn nói.
Nghe nói vậy, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Tư Dạ Hàn thông báo cho Trọng Tài Hội, để cho Trọng Tài Hội đến giải quyết?
Anh dùng cái gì thông báo cho Trọng Tài Hội?? Chẳng lẽ anh yêu cầu người của Trọng Tài Hội tới, Trọng Tài Hội liền cho người tới sao?
...
"Xem ra, các vị đúng là cần phải nhận một chút trừng phạt nho nhỏ." Lúc này, Tư Hạ cười lạnh một tiếng, cầm bộ đàm lên đặt ở bên mép.
"Tiểu Hạ."
Còn không đợi Tư Hạ mở miệng, âm thanh của một ông lão, từ đằng xa truyền tới.
Người này đội nón lá, trong tay cầm cần câu, sau lưng cõng một chiếc giỏ cá, cứ như là vừa đi thả câu về.
Sau lưng của ông ta, có một người đàn ông mặc áo bào đen lặng yên đi theo sau.
"Con bà nó, là Tử Quỷ!" Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Băng Sơn Mỹ Nam đứng ở bên cạnh ông lão, thần sắc khẽ biến.
Từ sau khi Nhiếp Vô Danh "chết", Tử Quỷ liền mất tích. Chẳng ai ngờ tới, sẽ nhìn thấy hắn ở một nơi như thế này.
Mà nhìn thấy Băng Sơn Mỹ Nam lần nữa xuất hiện, Nhiếp Vô Danh cũng không hề có biểu hiện giật mình bao nhiêu.
Nhìn lấy ông lão chậm rãi đi tới, Tư Hạ lạnh lùng hỏi: "Ông là ai?"
Ông lão cũng không mở miệng, chẳng qua chỉ cởi chiếc nón lá ở trên đỉnh đầu ra.
Sau khi nhìn thấy mặt mũi ông lão, thần sắc Tư Hạ nhất thời biến đổi: "Ông... Ông ngoại... Ngoại chưa chết?"
"Bộ xương già này, còn có thể chống đỡ mấy năm." Ông lão cười nói.
"Ông ngoại?"
Sau khi thấy rõ ràng tướng mạo của ông ta, ngay cả Diệp Oản Oản cũng có chút khó tin.
"Cha!"
Nhiếp chủ mẫu mặt đầy kích động.
Nghe tiếng, ông lão đầu tiên là liếc nhìn Nhiếp chủ mẫu một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Vô Ưu, từ sau khi con trở lại Độc Lập Châu, ông ngoại vẫn đều đang luôn dõi theo con."
"Ông ngoại, ngoại... con... thật có lỗi..."
Diệp Oản Oản nhìn ông lão, có muôn lời vạn chữ muốn nói, nhưng cũng không biết làm thế nào nói ra khỏi miệng, nên bắt đầu từ đâu.
Hiện nay, tất cả mọi chuyện, đều đã xa xa nằm ngoài dự đoán của nàng.
Đại ca chưa chết, ông ngoại lại cũng có thể như vậy... Ban đầu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- --
Từ sớm trước khi đại chiến bắt đầu, Diệp Oản Oản cũng từng nghĩ tới chuyện lợi dụng uy lực của Tử Vong Hoa Hồng. Nhưng nàng và thủ lĩnh ngày trước của Tử Vong Hoa Hồng không giống nhau. Nàng vốn xuất thân từ Độc Lập Châu, nếu như bị Trọng Tài Hội phát hiện, chỉ sợ sẽ liên lụy quá nhiều người. Lại cộng thêm Tư Dạ Hàn cảnh cáo, cho nên, lúc này mới hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ này.
Suy tới tính lui, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng không vận dụng chiếc nhẫn kia, cũng không yêu cầu mẹ của Bắc Đẩu đi liên lạc các thế lực phân bộ của Tử Vong Hoa Hồng.
"Không sử dụng thế lực Tử Vong Hoa Hồng sao..."
Nhiếp Vô Danh như có điều suy nghĩ.
Rất hiển nhiên, hiện tại Tư Hạ đã hoàn toàn điên rồi, căn bản không coi Trọng Tài Hội ra gì.
Tại Độc Lập Châu, sử dụng vũ khí nóng là tội lỗi không thể tha thứ. Nhưng mà Tư Hạ đã hoàn toàn không quan tâm...
"Hắn có vũ khí hạng nặng, Tử Vong Hoa Hồng không phải là thế lực của Độc Lập Châu, có thể mang theo vũ khí, còn có thể đánh một trận. Nếu không, coi như người của Trọng Tài Hội tới rồi, cũng không có biện pháp gì bắt hắn." Nhiếp Vô Danh chậm rãi nói.
Nhân vật mấu chốt nhất, Nhiếp Vô Danh và Dịch Thủy Hàn, đều không thể ra tay với Tư Hạ. Dịch Thủy Hàn rất coi trọng cam kết, nhất ngôn cửu đỉnh, mà Nhiếp Vô Danh thì lại chịu uy hiếp, dù sao, Lăng Miểu nằm trong tay của hắn.
"Lần này phiền toái..." Chân mày Diệp Oản Oản nhăn lại.
"A Cửu, làm sao bây giờ?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Không cần phải lo lắng." Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng trấn an.
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Giờ đều đã đến lúc nào rồi, còn không cần lo lắng?
"Chuyện hắn âm thầm làm, anh đều biết." Tư Dạ Hàn nói.
"Sau đó thì sao?" Diệp Oản Oản có chút ngơ ngác.
"Anh đã sớm thông báo cho Trọng Tài Hội, nếu như tình thế phát triển đến đây, bên kia sẽ giải quyết." Tư Dạ Hàn nói.
Nghe nói vậy, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Tư Dạ Hàn thông báo cho Trọng Tài Hội, để cho Trọng Tài Hội đến giải quyết?
Anh dùng cái gì thông báo cho Trọng Tài Hội?? Chẳng lẽ anh yêu cầu người của Trọng Tài Hội tới, Trọng Tài Hội liền cho người tới sao?
...
"Xem ra, các vị đúng là cần phải nhận một chút trừng phạt nho nhỏ." Lúc này, Tư Hạ cười lạnh một tiếng, cầm bộ đàm lên đặt ở bên mép.
"Tiểu Hạ."
Còn không đợi Tư Hạ mở miệng, âm thanh của một ông lão, từ đằng xa truyền tới.
Người này đội nón lá, trong tay cầm cần câu, sau lưng cõng một chiếc giỏ cá, cứ như là vừa đi thả câu về.
Sau lưng của ông ta, có một người đàn ông mặc áo bào đen lặng yên đi theo sau.
"Con bà nó, là Tử Quỷ!" Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Băng Sơn Mỹ Nam đứng ở bên cạnh ông lão, thần sắc khẽ biến.
Từ sau khi Nhiếp Vô Danh "chết", Tử Quỷ liền mất tích. Chẳng ai ngờ tới, sẽ nhìn thấy hắn ở một nơi như thế này.
Mà nhìn thấy Băng Sơn Mỹ Nam lần nữa xuất hiện, Nhiếp Vô Danh cũng không hề có biểu hiện giật mình bao nhiêu.
Nhìn lấy ông lão chậm rãi đi tới, Tư Hạ lạnh lùng hỏi: "Ông là ai?"
Ông lão cũng không mở miệng, chẳng qua chỉ cởi chiếc nón lá ở trên đỉnh đầu ra.
Sau khi nhìn thấy mặt mũi ông lão, thần sắc Tư Hạ nhất thời biến đổi: "Ông... Ông ngoại... Ngoại chưa chết?"
"Bộ xương già này, còn có thể chống đỡ mấy năm." Ông lão cười nói.
"Ông ngoại?"
Sau khi thấy rõ ràng tướng mạo của ông ta, ngay cả Diệp Oản Oản cũng có chút khó tin.
"Cha!"
Nhiếp chủ mẫu mặt đầy kích động.
Nghe tiếng, ông lão đầu tiên là liếc nhìn Nhiếp chủ mẫu một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Vô Ưu, từ sau khi con trở lại Độc Lập Châu, ông ngoại vẫn đều đang luôn dõi theo con."
"Ông ngoại, ngoại... con... thật có lỗi..."
Diệp Oản Oản nhìn ông lão, có muôn lời vạn chữ muốn nói, nhưng cũng không biết làm thế nào nói ra khỏi miệng, nên bắt đầu từ đâu.
Hiện nay, tất cả mọi chuyện, đều đã xa xa nằm ngoài dự đoán của nàng.
Đại ca chưa chết, ông ngoại lại cũng có thể như vậy... Ban đầu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?