Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 2127: Nhất định sẽ đánh chết mẹ
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt, cả người sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Mẹ?"
Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, nữ nhân tới ám sát minh chủ bọn họ, tại sao lại có thể là mẹ hắn?
Đừng nói chi là Bắc Đẩu, ngay cả Thất Tinh đứng ở một bên, thần sắc cũng vạn phần kinh ngạc.
Ở trong đầu của Thất Tinh, mẹ Bắc Đẩu chẳng qua chỉ vẻn vẹn là một người bình thường, sức khỏe cũng không tốt lắm. Vì sao tối hôm nay lại sẽ xuất hiện ở bên trong phòng minh chủ?
Chẳng lẽ, mẹ Bắc Đẩu chính là kẻ chủ mưu, người đã bắt đi Kỷ Hoàng và thủ lĩnh các thế lực hàng đầu Độc Lập Châu?
Chỉ bất quá, vô luận như thế nào Thất Tinh cũng nghĩ không thông, vì sao mẹ của Bắc Đẩu phải làm như vậy?
"Mẹ, tại sao lại là mẹ...? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Mẹ và Phong tỷ có thâm cừu đại hận gì, thừa dịp trời tối trăng mờ, muốn lấy mạng của Phong tỷ?"
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm mẹ của mình, thần sắc có chút kích động.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, người phụ nữ nọ lườm Bắc Đẩu một cái: "Ai nói là mẹ tới ám sát Không Sợ Minh Chủ của con!"
"Mẹ, chuyện này không phải là rõ ràng sao? Chính bởi vì trời tối trăng mờ là lúc giết người thích hợp nhất, không phải là mẹ tới giết Phong tỷ, chẳng lẽ là tới thăm hỏi? Nếu như mẹ muốn thăm hỏi, sao lại không đi cửa chính?" Bắc Đẩu vội vàng chất vấn.
"Đi ra ngoài!" Chân mày của mẹ Bắc Đẩu hơi nhăn lại: "Mẹ và minh chủ của con, có mấy lời muốn trò chuyện riêng một chút."
"Mẹ, xin mẹ ngàn vạn lần chớ có làm chuyện điên rồ. Mẹ ở bệnh viện nhiều năm như vậy, tiền thuốc thang cũng đều là do Phong tỷ trả. Chúng ta không thể lấy oán báo ân! Muôn ngàn lần xin mẹ không nên ra tay với Phong tỷ, bởi vì Phong tỷ nhất định sẽ đánh chết mẹ đấy!" Bắc Đẩu mặt đầy lo âu.
"Thất Tinh, có thể trước tiên giúp dì dẫn nó ra ngoài được không?" Mẹ Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Đều đi ra ngoài trước đi!" Diệp Oản Oản lên tiếng.
Diệp Oản Oản có lệnh, lúc này Thất Tinh mới gật đầu một cái, một tay túm lấy Bắc Đẩu, kéo Bắc Đẩu ra ngoài cửa, cũng đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Lập tức, trong phòng ngủ, chỉ còn Diệp Oản Oản và mẹ Bắc Đẩu hai người.
"A di, nói một chút đi, trễ như vậy còn lẻn vào gian phòng của tôi, hẳn không chỉ vẻn vẹn là muốn tìm tôi tán gẫu một chút, đơn giản như vậy đi?"
Diệp Oản Oản hướng về mẹ Bắc Đẩu quan sát. Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy đối với chính mình, dường như mẹ Bắc Đẩu cũng không hề có ác ý.
"Minh chủ... Những thứ khác trước không nói, có thể cho tôi xem chiếc nhẫn của cô một chút được hay không?" Mẹ Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, mở miệng hỏi.
Nghe yêu cầu của mẹ Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản lại có chút cẩn thận.
Chiếc nhẫn, lại là tới vì chiếc nhẫn!
Diệp Oản Oản vạn phần hiếu kỳ, hai chiếc nhẫn kia, rốt cuộc là đại biểu cho cái gì? Làm sao sẽ có nhiều người cảm thấy hứng thú đối với hai chiếc nhẫn này như vậy? Hết nhóm này lại tới nhóm khác!
"Ý bà nói là cái này sao?" Diệp Oản Oản đem tay phải giơ lên, đưa ngón tay đang mang chiếc nhẫn, nhẹ nhàng hướng về mẹ Bắc Đẩu quơ quơ.
Sau khi thấy được chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Oản Oản, thần sắc mẹ Bắc Đẩu biến đổi liên tục. Trong lúc nhất thời, đứng lặng tại chỗ hồi lâu không hề mở miệng, phảng phất như chiếc nhẫn này, gợi nhớ lại một loại hồi ức nào đó trong đầu bà.
"Minh chủ, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, chiếc nhẫn này, là lấy được từ nơi nào? Hay là, có lẽ nào, chiếc nhẫn này thật sự thuộc về cô sao?" Hồi lâu sau, mẹ Bắc Đẩu mới mở lời.
Nghe tiếng, thần sắc Diệp Oản Oản đầy cổ quái. Mẹ của Bắc Đẩu, rốt cuộc có lai lịch gì?
Ở trong trí nhớ được khôi phục của nàng, đối với mẹ Bắc Đẩu, nàng cũng có một chút ấn tượng.
Bắc Đẩu thường xuyên “líu lo” ở bên tai của nàng về mẹ của mình.
- --
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt, cả người sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Mẹ?"
Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, nữ nhân tới ám sát minh chủ bọn họ, tại sao lại có thể là mẹ hắn?
Đừng nói chi là Bắc Đẩu, ngay cả Thất Tinh đứng ở một bên, thần sắc cũng vạn phần kinh ngạc.
Ở trong đầu của Thất Tinh, mẹ Bắc Đẩu chẳng qua chỉ vẻn vẹn là một người bình thường, sức khỏe cũng không tốt lắm. Vì sao tối hôm nay lại sẽ xuất hiện ở bên trong phòng minh chủ?
Chẳng lẽ, mẹ Bắc Đẩu chính là kẻ chủ mưu, người đã bắt đi Kỷ Hoàng và thủ lĩnh các thế lực hàng đầu Độc Lập Châu?
Chỉ bất quá, vô luận như thế nào Thất Tinh cũng nghĩ không thông, vì sao mẹ của Bắc Đẩu phải làm như vậy?
"Mẹ, tại sao lại là mẹ...? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Mẹ và Phong tỷ có thâm cừu đại hận gì, thừa dịp trời tối trăng mờ, muốn lấy mạng của Phong tỷ?"
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm mẹ của mình, thần sắc có chút kích động.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, người phụ nữ nọ lườm Bắc Đẩu một cái: "Ai nói là mẹ tới ám sát Không Sợ Minh Chủ của con!"
"Mẹ, chuyện này không phải là rõ ràng sao? Chính bởi vì trời tối trăng mờ là lúc giết người thích hợp nhất, không phải là mẹ tới giết Phong tỷ, chẳng lẽ là tới thăm hỏi? Nếu như mẹ muốn thăm hỏi, sao lại không đi cửa chính?" Bắc Đẩu vội vàng chất vấn.
"Đi ra ngoài!" Chân mày của mẹ Bắc Đẩu hơi nhăn lại: "Mẹ và minh chủ của con, có mấy lời muốn trò chuyện riêng một chút."
"Mẹ, xin mẹ ngàn vạn lần chớ có làm chuyện điên rồ. Mẹ ở bệnh viện nhiều năm như vậy, tiền thuốc thang cũng đều là do Phong tỷ trả. Chúng ta không thể lấy oán báo ân! Muôn ngàn lần xin mẹ không nên ra tay với Phong tỷ, bởi vì Phong tỷ nhất định sẽ đánh chết mẹ đấy!" Bắc Đẩu mặt đầy lo âu.
"Thất Tinh, có thể trước tiên giúp dì dẫn nó ra ngoài được không?" Mẹ Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Đều đi ra ngoài trước đi!" Diệp Oản Oản lên tiếng.
Diệp Oản Oản có lệnh, lúc này Thất Tinh mới gật đầu một cái, một tay túm lấy Bắc Đẩu, kéo Bắc Đẩu ra ngoài cửa, cũng đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Lập tức, trong phòng ngủ, chỉ còn Diệp Oản Oản và mẹ Bắc Đẩu hai người.
"A di, nói một chút đi, trễ như vậy còn lẻn vào gian phòng của tôi, hẳn không chỉ vẻn vẹn là muốn tìm tôi tán gẫu một chút, đơn giản như vậy đi?"
Diệp Oản Oản hướng về mẹ Bắc Đẩu quan sát. Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy đối với chính mình, dường như mẹ Bắc Đẩu cũng không hề có ác ý.
"Minh chủ... Những thứ khác trước không nói, có thể cho tôi xem chiếc nhẫn của cô một chút được hay không?" Mẹ Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, mở miệng hỏi.
Nghe yêu cầu của mẹ Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản lại có chút cẩn thận.
Chiếc nhẫn, lại là tới vì chiếc nhẫn!
Diệp Oản Oản vạn phần hiếu kỳ, hai chiếc nhẫn kia, rốt cuộc là đại biểu cho cái gì? Làm sao sẽ có nhiều người cảm thấy hứng thú đối với hai chiếc nhẫn này như vậy? Hết nhóm này lại tới nhóm khác!
"Ý bà nói là cái này sao?" Diệp Oản Oản đem tay phải giơ lên, đưa ngón tay đang mang chiếc nhẫn, nhẹ nhàng hướng về mẹ Bắc Đẩu quơ quơ.
Sau khi thấy được chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Oản Oản, thần sắc mẹ Bắc Đẩu biến đổi liên tục. Trong lúc nhất thời, đứng lặng tại chỗ hồi lâu không hề mở miệng, phảng phất như chiếc nhẫn này, gợi nhớ lại một loại hồi ức nào đó trong đầu bà.
"Minh chủ, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, chiếc nhẫn này, là lấy được từ nơi nào? Hay là, có lẽ nào, chiếc nhẫn này thật sự thuộc về cô sao?" Hồi lâu sau, mẹ Bắc Đẩu mới mở lời.
Nghe tiếng, thần sắc Diệp Oản Oản đầy cổ quái. Mẹ của Bắc Đẩu, rốt cuộc có lai lịch gì?
Ở trong trí nhớ được khôi phục của nàng, đối với mẹ Bắc Đẩu, nàng cũng có một chút ấn tượng.
Bắc Đẩu thường xuyên “líu lo” ở bên tai của nàng về mẹ của mình.