Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1746: Một con chó được nhặt về
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Cái gì? Ngươi không muốn chết?" Bắc Đẩu bay lên tung một cước, đá vào trên mông gã ta: "Ngươi nói không muốn chết là không chết hả? Ta không có sĩ diện sao?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía hắn ta: "Không muốn chết cũng dễ thôi, ta thấy hình tượng của ngươi, làm nhân vật nam chính của bộ phim này thực sự vô cùng hợp. Ngươi thấy thế nào?"
"Tôi có thể, tôi đây rất giàu kinh nghiệm nha! Lão đại, xin ngài cứ phân phó!" Gã du côn đồ đen gật đầu liên tục.
Có thể quay loại phim đồi trụy này, còn không lo bị đánh chết, nhân vật nữ chính lại còn là Diêu Giai Văn. Mặc dù cũng không được đẹp gì cho cam, nhưng ít nhất cũng không khó nhìn... Tính kiểu nào, mình cũng có lời…
"Vậy…đến lúc đó, có thể che mờ mặt của tôi được hay không?" Gã du côn suy nghĩ một chút, hỏi.
"Ngươi nói sao? Ta nghe không rõ!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta, khẽ mỉm cười.
"Ồ, tôi cảm thấy... Không cần đâu! Tôi nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật!" Gã du côn nói đầy lẫm liệt.
"Đạo diễn, còn không bắt đầu làm việc?" Diệp Oản Oản nhìn về phía đạo diễn.
"Diệp Bạch, ngươi đây là đang muốn chết! Ngươi cho rằng ngươi còn có mạng hay sao? Mang về một hai gã tiểu bạch kiểm biết chút thân thủ, ngươi liền dám đối nghịch với ta, với Hoàng Thiên Giải Trí!! Ngươi sẽ chết rất thê thảm! Chết! Rất! Thảm! Bao gồm cả người nhà của ngươi, đừng mơ có ai được sống!" Diêu Giai Văn nhìn Diệp Oản Oản, cuồng loạn gào thét như một con heo bị thiến.
"Nói nhảm gì đó, cởi quần áo nhanh một chút, đừng lãng phí cuộn phim! Nhanh, ngay và luôn!!!"
Đạo diễn không nhịn được, quát thẳng vào mặt Diêu Giai Văn.
Đắc tội Diêu Giai Văn, nhiều nhất là không thể tiếp tục lăn lộn trong giới được nữa. Nhưng nếu như là đắc tội Diệp Oản Oản, chỉ sợ hôm nay không sống nổi! Cô nàng Diệp Oản Oản này căn bản chính là bị điên rồi...!
Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của “nam chính đồ đen”, quần áo của Diêu Giai Văn và hắn ta đã được cởi hết sạch, cũng bày ra đủ loại tư thế cực kỳ mập mờ.
Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt không đổi sắc nói: "Diệp ca, vẫn là nên nhắm mắt lại đi!"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ, hơi có chút không hiểu: "Nhắm mắt lại, tại sao?"
Thất Tinh mặt đầy vẻ đứng đắn, trả lời: "Diệp ca, mặc dù chỉ là quay một bộ phim, cũng không phải là làm cái gì đó đao thật thương thật, nhưng Diệp ca dù sao vẫn là một cô gái, nhìn những thứ này cũng không được hay cho lắm…."
Diệp Oản Oản: "..."
"Lão Thất, lời này cậu nói sai rồi! Diệp ca gió to sóng lớn gì chưa từng thấy, không phải chỉ là quay một bộ phim thôi sao, có nhiêu đó thôi thì đã sao?" Bắc Đẩu chẳng thèm ngó tới.
"Đúng... Đúng đúng đúng! Bắc ca nói đúng, Diệp ca ca gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy! Một chút này tính là gì!" Cung Húc hùa theo.
Ở dưới sự tuyệt vọng của Diêu Giai Văn, bộ “phim người lớn” rốt cục cũng đã được quay xong.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Diêu Giai Văn, nhìn Diêu Giai Văn lúc này đang hận không thể ăn chết mình, Diệp Oản Oản cười nói: "Làm sao, Diêu tổng, cảm giác tự mình ra trận thế nào?"
"Diệp Bạch... Chuyện này xong rồi! Ngươi chờ xem! Ta sẽ để cho ngươi quỳ ở dưới chân của ta..." Diêu Giai Văn oán độc, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Ồ?"
Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị đến kinh người: "Diêu tổng ngược lại thật là có cốt khí! Ta bỗng nhiên suy nghĩ một chút, chẳng qua chỉ để cho ngươi quay một bộ phim, có phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi hay không? Nếu không... Ngươi và vị nam chính trước đó, làm một đoạn video người thật việc thật, như thế nào?"
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, thần sắc Diêu Giai Văn nhất thời đại biến.
"A... Diêu Giai Văn, ngươi bất quá chẳng qua là một con chó lúc đầu được ta nhặt về mà thôi! Làm sao, còn chưa nuôi lớn, mà đã dám quay ngược lại cắn người chủ nhân là ta này rồi hả?" Diệp Oản Oản nâng cằm Diêu Giai Văn lên, lạnh giọng cười nói.
---
"Cái gì? Ngươi không muốn chết?" Bắc Đẩu bay lên tung một cước, đá vào trên mông gã ta: "Ngươi nói không muốn chết là không chết hả? Ta không có sĩ diện sao?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía hắn ta: "Không muốn chết cũng dễ thôi, ta thấy hình tượng của ngươi, làm nhân vật nam chính của bộ phim này thực sự vô cùng hợp. Ngươi thấy thế nào?"
"Tôi có thể, tôi đây rất giàu kinh nghiệm nha! Lão đại, xin ngài cứ phân phó!" Gã du côn đồ đen gật đầu liên tục.
Có thể quay loại phim đồi trụy này, còn không lo bị đánh chết, nhân vật nữ chính lại còn là Diêu Giai Văn. Mặc dù cũng không được đẹp gì cho cam, nhưng ít nhất cũng không khó nhìn... Tính kiểu nào, mình cũng có lời…
"Vậy…đến lúc đó, có thể che mờ mặt của tôi được hay không?" Gã du côn suy nghĩ một chút, hỏi.
"Ngươi nói sao? Ta nghe không rõ!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta, khẽ mỉm cười.
"Ồ, tôi cảm thấy... Không cần đâu! Tôi nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật!" Gã du côn nói đầy lẫm liệt.
"Đạo diễn, còn không bắt đầu làm việc?" Diệp Oản Oản nhìn về phía đạo diễn.
"Diệp Bạch, ngươi đây là đang muốn chết! Ngươi cho rằng ngươi còn có mạng hay sao? Mang về một hai gã tiểu bạch kiểm biết chút thân thủ, ngươi liền dám đối nghịch với ta, với Hoàng Thiên Giải Trí!! Ngươi sẽ chết rất thê thảm! Chết! Rất! Thảm! Bao gồm cả người nhà của ngươi, đừng mơ có ai được sống!" Diêu Giai Văn nhìn Diệp Oản Oản, cuồng loạn gào thét như một con heo bị thiến.
"Nói nhảm gì đó, cởi quần áo nhanh một chút, đừng lãng phí cuộn phim! Nhanh, ngay và luôn!!!"
Đạo diễn không nhịn được, quát thẳng vào mặt Diêu Giai Văn.
Đắc tội Diêu Giai Văn, nhiều nhất là không thể tiếp tục lăn lộn trong giới được nữa. Nhưng nếu như là đắc tội Diệp Oản Oản, chỉ sợ hôm nay không sống nổi! Cô nàng Diệp Oản Oản này căn bản chính là bị điên rồi...!
Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của “nam chính đồ đen”, quần áo của Diêu Giai Văn và hắn ta đã được cởi hết sạch, cũng bày ra đủ loại tư thế cực kỳ mập mờ.
Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt không đổi sắc nói: "Diệp ca, vẫn là nên nhắm mắt lại đi!"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ, hơi có chút không hiểu: "Nhắm mắt lại, tại sao?"
Thất Tinh mặt đầy vẻ đứng đắn, trả lời: "Diệp ca, mặc dù chỉ là quay một bộ phim, cũng không phải là làm cái gì đó đao thật thương thật, nhưng Diệp ca dù sao vẫn là một cô gái, nhìn những thứ này cũng không được hay cho lắm…."
Diệp Oản Oản: "..."
"Lão Thất, lời này cậu nói sai rồi! Diệp ca gió to sóng lớn gì chưa từng thấy, không phải chỉ là quay một bộ phim thôi sao, có nhiêu đó thôi thì đã sao?" Bắc Đẩu chẳng thèm ngó tới.
"Đúng... Đúng đúng đúng! Bắc ca nói đúng, Diệp ca ca gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy! Một chút này tính là gì!" Cung Húc hùa theo.
Ở dưới sự tuyệt vọng của Diêu Giai Văn, bộ “phim người lớn” rốt cục cũng đã được quay xong.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Diêu Giai Văn, nhìn Diêu Giai Văn lúc này đang hận không thể ăn chết mình, Diệp Oản Oản cười nói: "Làm sao, Diêu tổng, cảm giác tự mình ra trận thế nào?"
"Diệp Bạch... Chuyện này xong rồi! Ngươi chờ xem! Ta sẽ để cho ngươi quỳ ở dưới chân của ta..." Diêu Giai Văn oán độc, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Ồ?"
Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị đến kinh người: "Diêu tổng ngược lại thật là có cốt khí! Ta bỗng nhiên suy nghĩ một chút, chẳng qua chỉ để cho ngươi quay một bộ phim, có phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi hay không? Nếu không... Ngươi và vị nam chính trước đó, làm một đoạn video người thật việc thật, như thế nào?"
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, thần sắc Diêu Giai Văn nhất thời đại biến.
"A... Diêu Giai Văn, ngươi bất quá chẳng qua là một con chó lúc đầu được ta nhặt về mà thôi! Làm sao, còn chưa nuôi lớn, mà đã dám quay ngược lại cắn người chủ nhân là ta này rồi hả?" Diệp Oản Oản nâng cằm Diêu Giai Văn lên, lạnh giọng cười nói.