Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1586: Là người ngươi không chọc nổi!
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Sẽ không! Làm sao sẽ ảnh hưởng quy củ của học viện Xích Diễm được! Quy củ là vật chết, người là vật sống." Người đàn ông trung niên nói.
Thấy vậy, Lưu lão ý cười đầy mặt, không hổ là Minh chủ nhà bọn họ. Tóc Húi Cua ca của Độc Lập Châu, học viện Xích Diễm thì thế nào, thể diện cũng phải cấp cho!
Dưới ánh mắt đầy rúng động của mọi người, người đàn ông trung niên của học viện Xích Diễm, tự mình giúp Diệp Oản Oản mở cửa chính ra, để cho hai người Diệp Oản Oản và Lưu lão tiến vào.
"Chuyện này... Ả ta dựa vào cái gì mà có thể đi vào!"
Nữ nhân tướng mạo không tầm thường, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến vào học viện Xích Diễm, lập tức hướng về người đàn ông trung niên của học viện Xích Diễm cả giận nói.
"Làm sao, ngươi có ý kiến gì không?" Người đàn ông trung niên lạnh giọng nạt.
"Đương nhiên là có, loại phế vật đó đều có thể vào, thiếu gia nhà ta sao lại không cho vào?" Nữ nhân cười lạnh.
Người đàn ông trung niên lườm cô ta một cái: "Ha ha, tiểu cô nương, đừng nói là ngươi, coi như là thiếu gia nhà các ngươi thì như thế nào? Sợ rằng ngay cả một cái ngón chân của người ta cũng không sánh nổi."
Ngay cả một cái ngón chân của nữ nhân kia cũng không sánh nổi, nói đùa sao?
"Thiếu gia, cái gã giữ cửa này, nhất định là đã nhận hối lộ của thứ phế vật tầng chót chuỗi thức ăn đó!" Cô gái liền vội vàng nói với Vương thiếu gia.
Lời này vừa nói ra, mọi người như có điều gì suy nghĩ, cơ hồ đều tin cô ta. Hẳn là chỉ có cách nói này mới lý giải được đi!! Nếu không cô gái kia dựa vào cái gì có thể vào.
"Càn rỡ!" Nghe tiếng, hàn quang trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên, từ trong túi lấy ra giấy hành nghề của mình.
Sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận xong, sắc mặt đám người Vương đại thiếu gia trong nháy mắt biến đổi.
"Con bà nó! Đại nhân là huấn luyện viên của học viện Xích Diễm…"
"Huấn luyện viên học viện Xích Diễm sẽ nhận hối lộ... Đùa gì thế? Ai có thể hối lộ được huấn luyện viên!"
"Má của ta ơi, nữ nhân xấu xí kia rốt cuộc có thân phận gì, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ cả..."
"Chẳng lẽ, lời huấn luyện viên Xích Diễm nói là sự thật, coi như là Vương thiếu gia, so ra cũng không bằng một đầu ngón chân của cô gái kia? Quá hư cấu rồi đi…"
"Ha ha, dùng não nghĩ cũng biết, có thể khiến cho huấn luyện viên học viện Xích Diễm không tiếc tự mình phá hư quy tắc, cũng phải để cho người ta tiến vào ghi danh... Thân phận của nữ nhân kia, khẳng định không tầm thường. Nha hoàn của Vương thiếu gia, lấy dũng khí từ đâu tới lại cùng người ta khiêu khích, thật là chết cũng không biết chết thế nào!"
"Con bà nó... Trước đó ả nha hoàn kia, nói lời khó nghe như vậy, người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bằng nửa mắt. Bây giờ nghĩ lại, cô gái kia nào có sợ Vương thiếu gia! Căn bản là hoàn toàn không nhìn có được không! Phỏng chừng là tầng thứ chênh lệch quá nhiều, người ta căn bản không có hứng thú phản ứng lại!"
Giờ phút này, sắc mặt âm trầm của cô gái kia thật giống như có thể chảy ra nước, hung tợn nói: "Chỉ là một thứ phế vật tầng chót mà thôi, có thể có thân phận gì!?"
Nhưng mà, huấn luyện viên học viện Xích Diễm lại nhìn về phía cô ta: "Tiểu cô nương, làm nha hoàn, cũng phải có một chút giáo dục và kiến thức! Trong đầu rỗng tuếch, đừng để cho sự ngu xuẩn của mình hại ngươi, hại Vương gia. Hôm nay, ta đoán chừng, ngươi suýt chút nữa đã khiến cho Vương gia bị huỷ diệt. Coi như là toàn bộ Vương gia các ngươi, trong mắt người con gái mà ngươi gọi là xấu xí nọ, cũng chả là cái cóc khô gì! Chẳng trách người ta xem ngươi như là không khí!"
Huấn luyện viên học viện Xích Diễm dứt lời, cười lạnh một tiếng, chợt, mở cửa chính ra, chậm rãi đi vào. "Uỳnh" một tiếng, lần nữa đem lớn cửa đóng lại.
"Chuyện này... Làm sao có thể?"
Cô gái phảng phất như quả cầu xì hơi.
"Chậc chậc chậc... Cô gái xấu xí kia nhất định là một đại nhân vật nào đó! Chỉ nghe chó hướng về sư tử sủa ầm lên, chưa từng thấy sư tử thèm gầm gừ với lũ chó bao giờ! Giải thích hoàn mỹ!"
---
"Sẽ không! Làm sao sẽ ảnh hưởng quy củ của học viện Xích Diễm được! Quy củ là vật chết, người là vật sống." Người đàn ông trung niên nói.
Thấy vậy, Lưu lão ý cười đầy mặt, không hổ là Minh chủ nhà bọn họ. Tóc Húi Cua ca của Độc Lập Châu, học viện Xích Diễm thì thế nào, thể diện cũng phải cấp cho!
Dưới ánh mắt đầy rúng động của mọi người, người đàn ông trung niên của học viện Xích Diễm, tự mình giúp Diệp Oản Oản mở cửa chính ra, để cho hai người Diệp Oản Oản và Lưu lão tiến vào.
"Chuyện này... Ả ta dựa vào cái gì mà có thể đi vào!"
Nữ nhân tướng mạo không tầm thường, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến vào học viện Xích Diễm, lập tức hướng về người đàn ông trung niên của học viện Xích Diễm cả giận nói.
"Làm sao, ngươi có ý kiến gì không?" Người đàn ông trung niên lạnh giọng nạt.
"Đương nhiên là có, loại phế vật đó đều có thể vào, thiếu gia nhà ta sao lại không cho vào?" Nữ nhân cười lạnh.
Người đàn ông trung niên lườm cô ta một cái: "Ha ha, tiểu cô nương, đừng nói là ngươi, coi như là thiếu gia nhà các ngươi thì như thế nào? Sợ rằng ngay cả một cái ngón chân của người ta cũng không sánh nổi."
Ngay cả một cái ngón chân của nữ nhân kia cũng không sánh nổi, nói đùa sao?
"Thiếu gia, cái gã giữ cửa này, nhất định là đã nhận hối lộ của thứ phế vật tầng chót chuỗi thức ăn đó!" Cô gái liền vội vàng nói với Vương thiếu gia.
Lời này vừa nói ra, mọi người như có điều gì suy nghĩ, cơ hồ đều tin cô ta. Hẳn là chỉ có cách nói này mới lý giải được đi!! Nếu không cô gái kia dựa vào cái gì có thể vào.
"Càn rỡ!" Nghe tiếng, hàn quang trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên, từ trong túi lấy ra giấy hành nghề của mình.
Sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận xong, sắc mặt đám người Vương đại thiếu gia trong nháy mắt biến đổi.
"Con bà nó! Đại nhân là huấn luyện viên của học viện Xích Diễm…"
"Huấn luyện viên học viện Xích Diễm sẽ nhận hối lộ... Đùa gì thế? Ai có thể hối lộ được huấn luyện viên!"
"Má của ta ơi, nữ nhân xấu xí kia rốt cuộc có thân phận gì, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ cả..."
"Chẳng lẽ, lời huấn luyện viên Xích Diễm nói là sự thật, coi như là Vương thiếu gia, so ra cũng không bằng một đầu ngón chân của cô gái kia? Quá hư cấu rồi đi…"
"Ha ha, dùng não nghĩ cũng biết, có thể khiến cho huấn luyện viên học viện Xích Diễm không tiếc tự mình phá hư quy tắc, cũng phải để cho người ta tiến vào ghi danh... Thân phận của nữ nhân kia, khẳng định không tầm thường. Nha hoàn của Vương thiếu gia, lấy dũng khí từ đâu tới lại cùng người ta khiêu khích, thật là chết cũng không biết chết thế nào!"
"Con bà nó... Trước đó ả nha hoàn kia, nói lời khó nghe như vậy, người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bằng nửa mắt. Bây giờ nghĩ lại, cô gái kia nào có sợ Vương thiếu gia! Căn bản là hoàn toàn không nhìn có được không! Phỏng chừng là tầng thứ chênh lệch quá nhiều, người ta căn bản không có hứng thú phản ứng lại!"
Giờ phút này, sắc mặt âm trầm của cô gái kia thật giống như có thể chảy ra nước, hung tợn nói: "Chỉ là một thứ phế vật tầng chót mà thôi, có thể có thân phận gì!?"
Nhưng mà, huấn luyện viên học viện Xích Diễm lại nhìn về phía cô ta: "Tiểu cô nương, làm nha hoàn, cũng phải có một chút giáo dục và kiến thức! Trong đầu rỗng tuếch, đừng để cho sự ngu xuẩn của mình hại ngươi, hại Vương gia. Hôm nay, ta đoán chừng, ngươi suýt chút nữa đã khiến cho Vương gia bị huỷ diệt. Coi như là toàn bộ Vương gia các ngươi, trong mắt người con gái mà ngươi gọi là xấu xí nọ, cũng chả là cái cóc khô gì! Chẳng trách người ta xem ngươi như là không khí!"
Huấn luyện viên học viện Xích Diễm dứt lời, cười lạnh một tiếng, chợt, mở cửa chính ra, chậm rãi đi vào. "Uỳnh" một tiếng, lần nữa đem lớn cửa đóng lại.
"Chuyện này... Làm sao có thể?"
Cô gái phảng phất như quả cầu xì hơi.
"Chậc chậc chậc... Cô gái xấu xí kia nhất định là một đại nhân vật nào đó! Chỉ nghe chó hướng về sư tử sủa ầm lên, chưa từng thấy sư tử thèm gầm gừ với lũ chó bao giờ! Giải thích hoàn mỹ!"