Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1549: Đừng đánh, cha cậu bị xe đụng!
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Trước đó liền nghe Tu La Chủ thực lực phi phàm, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên không phải là hư danh." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tu La Chủ, lãnh đạm thờ ơ cười nói.
"Ngươi cũng không tệ." Tu La Chủ mặt không biểu cảm, liếc nhìn Kỷ Tu Nhiễm một cái, ngữ khí lạnh giá.
Diệp Oản Oản thấy khí thế hai người cứ không chết không thôi như thế này, chân mày nhíu chặt lại, khóe mắt đảo đến vị trí của Nhiếp Vô Danh còn đang gặm dưa hấu.
Lúc này, Diệp Oản Oản rời khỏi khu khách quý, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh.
"Đừng ăn nữa..." Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh nói.
Nghe câu này của Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ ngơ ngác: "Sao vậy...?"
"Anh đi hỗ trợ một chút!" Diệp Oản Oản nói.
"Hỗ trợ?" Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ. Diệp Oản Oản nói thế này là có ý gì?
"Giúp bên nào?" Nhiếp Vô Danh hỏi theo bản năng.
"Cái gì mà giúp bên nào! Can bọn họ ra đi..." Diệp Oản Oản mở miệng.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: "Hai vị đại lão đánh nhau, một ông chủ nhỏ như tôi đi xem náo nhiệt làm gì. Lại nói, chuyện này có liên quan gì đến tôi…"
"Anh coi như thật sự không đi?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
"Không đi, người nào đi người đó là khốn khiếp!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Haizz..." Diệp Oản Oản từ trong túi xách lấy ra một chồng tiền giấy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói: "Vậy xem ra, tiền này cũng không có duyên phận gì với anh rồi. Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc!!"
Nhiếp Vô Danh nhìn thấy một cọc lớn toàn giấy bạc 100 tệ trong tay Diệp Oản Oản, bỗng nhiên một cái liền đoạt lấy, cau mày mở miệng: "Em gái ngoan của tôi, nói nhăng nói cuội gì đấy! Cô và tôi là anh em kết nghĩa, cùng chung hoạn nạn, sinh tử không sờn! Chúng ta là quan hệ như thế nào, cô có chuyện, vậy còn không phải là chuyện của tôi sao?"
Nhiếp Vô Danh nói xong, đem một cọc tiền giấy lớn bỏ vào trong ngực.
Diệp Oản Oản: "..." Đây là Nhiếp Vô Danh, không sai đâu...
"Tới đây, em gái ngoan của tôi, cô nói gì chính là thế đó!" Nhiếp Vô Danh đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, nguyên một bộ mặt thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
"Làm cho bọn họ đừng đánh nữa..." Lòng Diệp Oản Oản tràn đầy bất đắc dĩ.
"Được, tôi đi khuyên nhủ..." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, chầm chậm chạy đến chỗ Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ đang giao đấu.
Vào giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm cùng Tu La Chủ hai người còn chưa dừng tay, trận chiến vẫn đang bùng nổ kịch liệt.
"Tu Nhiễm!"
Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Danh từ phía sau, ôm lấy Kỷ Tu Nhiễm.
Thấy vậy, Kỷ Tu Nhiễm hơi nhíu mày lại, đối với hành vi của Nhiếp Vô Danh, có chút không cách nào hiểu được.
"Mau mau nhanh, cùng tôi trở về, Kỷ thúc thúc vừa mới gặp tai nạn giao thông, bị xe tông! Thúc ấy đang ở bệnh viện, không liên lạc được cậu, mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi. Cậu nhanh chóng đi bệnh viện cùng tôi một chút, nhìn xem rốt cục có chuyện gì xảy ra? Tài xế đụng Kỷ thúc thúc, gây chuyện bỏ chạy!" Mặt Nhiếp Vô Danh đầy vẻ “nôn nóng”, hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ sơ hở nào, cứ như cha của Kỷ Tu Nhiễm, thật sự bị xe tông.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói như vậy, Kỷ Tu Nhiễm nhất thời sửng sốt một chút.
Mắt thấy Kỷ Tu Nhiễm bị Nhiếp Vô Danh ôm lấy từ phía sau, Tu La Chủ cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tiếp tục ra tay, mà đứng chắp tay ở đằng xa.
"Ngày khác thỉnh giáo!"
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tu La Chủ, chợt, cùng Nhiếp Vô Danh xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Nàng để cho Nhiếp Vô Danh đi can ngăn, vạn vạn không ngờ tới, Nhiếp Vô Danh lại can ngăn kiểu này…
Loại phương thức can ngăn này, quả thật từ xưa đến nay hắn là người thứ nhất. Chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Vô Danh mới có thể nghĩ ra được…
Thấy Kỷ Tu Nhiễm không dây dưa nữa mà rời khỏi Thẩm gia, Tu La Chủ mặt không biểu cảm, trong mắt hiện ra hàn quang nhiếp hồn người khác, xoay người trở lại chỗ ngồi, uống vào một ngụm trà xanh.
---
"Trước đó liền nghe Tu La Chủ thực lực phi phàm, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên không phải là hư danh." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tu La Chủ, lãnh đạm thờ ơ cười nói.
"Ngươi cũng không tệ." Tu La Chủ mặt không biểu cảm, liếc nhìn Kỷ Tu Nhiễm một cái, ngữ khí lạnh giá.
Diệp Oản Oản thấy khí thế hai người cứ không chết không thôi như thế này, chân mày nhíu chặt lại, khóe mắt đảo đến vị trí của Nhiếp Vô Danh còn đang gặm dưa hấu.
Lúc này, Diệp Oản Oản rời khỏi khu khách quý, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh.
"Đừng ăn nữa..." Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh nói.
Nghe câu này của Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ ngơ ngác: "Sao vậy...?"
"Anh đi hỗ trợ một chút!" Diệp Oản Oản nói.
"Hỗ trợ?" Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ. Diệp Oản Oản nói thế này là có ý gì?
"Giúp bên nào?" Nhiếp Vô Danh hỏi theo bản năng.
"Cái gì mà giúp bên nào! Can bọn họ ra đi..." Diệp Oản Oản mở miệng.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: "Hai vị đại lão đánh nhau, một ông chủ nhỏ như tôi đi xem náo nhiệt làm gì. Lại nói, chuyện này có liên quan gì đến tôi…"
"Anh coi như thật sự không đi?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
"Không đi, người nào đi người đó là khốn khiếp!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Haizz..." Diệp Oản Oản từ trong túi xách lấy ra một chồng tiền giấy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói: "Vậy xem ra, tiền này cũng không có duyên phận gì với anh rồi. Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc!!"
Nhiếp Vô Danh nhìn thấy một cọc lớn toàn giấy bạc 100 tệ trong tay Diệp Oản Oản, bỗng nhiên một cái liền đoạt lấy, cau mày mở miệng: "Em gái ngoan của tôi, nói nhăng nói cuội gì đấy! Cô và tôi là anh em kết nghĩa, cùng chung hoạn nạn, sinh tử không sờn! Chúng ta là quan hệ như thế nào, cô có chuyện, vậy còn không phải là chuyện của tôi sao?"
Nhiếp Vô Danh nói xong, đem một cọc tiền giấy lớn bỏ vào trong ngực.
Diệp Oản Oản: "..." Đây là Nhiếp Vô Danh, không sai đâu...
"Tới đây, em gái ngoan của tôi, cô nói gì chính là thế đó!" Nhiếp Vô Danh đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, nguyên một bộ mặt thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
"Làm cho bọn họ đừng đánh nữa..." Lòng Diệp Oản Oản tràn đầy bất đắc dĩ.
"Được, tôi đi khuyên nhủ..." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, chầm chậm chạy đến chỗ Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ đang giao đấu.
Vào giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm cùng Tu La Chủ hai người còn chưa dừng tay, trận chiến vẫn đang bùng nổ kịch liệt.
"Tu Nhiễm!"
Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Danh từ phía sau, ôm lấy Kỷ Tu Nhiễm.
Thấy vậy, Kỷ Tu Nhiễm hơi nhíu mày lại, đối với hành vi của Nhiếp Vô Danh, có chút không cách nào hiểu được.
"Mau mau nhanh, cùng tôi trở về, Kỷ thúc thúc vừa mới gặp tai nạn giao thông, bị xe tông! Thúc ấy đang ở bệnh viện, không liên lạc được cậu, mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi. Cậu nhanh chóng đi bệnh viện cùng tôi một chút, nhìn xem rốt cục có chuyện gì xảy ra? Tài xế đụng Kỷ thúc thúc, gây chuyện bỏ chạy!" Mặt Nhiếp Vô Danh đầy vẻ “nôn nóng”, hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ sơ hở nào, cứ như cha của Kỷ Tu Nhiễm, thật sự bị xe tông.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói như vậy, Kỷ Tu Nhiễm nhất thời sửng sốt một chút.
Mắt thấy Kỷ Tu Nhiễm bị Nhiếp Vô Danh ôm lấy từ phía sau, Tu La Chủ cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tiếp tục ra tay, mà đứng chắp tay ở đằng xa.
"Ngày khác thỉnh giáo!"
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tu La Chủ, chợt, cùng Nhiếp Vô Danh xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Nàng để cho Nhiếp Vô Danh đi can ngăn, vạn vạn không ngờ tới, Nhiếp Vô Danh lại can ngăn kiểu này…
Loại phương thức can ngăn này, quả thật từ xưa đến nay hắn là người thứ nhất. Chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Vô Danh mới có thể nghĩ ra được…
Thấy Kỷ Tu Nhiễm không dây dưa nữa mà rời khỏi Thẩm gia, Tu La Chủ mặt không biểu cảm, trong mắt hiện ra hàn quang nhiếp hồn người khác, xoay người trở lại chỗ ngồi, uống vào một ngụm trà xanh.