Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1545: Nụ cười nguy hiểm nhất của Kỷ Hoàng
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"A... Cậu..." Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn: "Chúng ta có phải là đã từng gặp ở nơi nào hay không?"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tư Dạ Hàn lúc này mới nhìn thẳng Nhiếp Vô Danh, lãnh đạm thờ ơ mở miệng nói: "Các hạ hẳn là nhận lầm người."
"Ồ... Lời này của cậu có chút kỳ quái nha, tôi còn không nhận ra cậu là ai, cậu đã nói tôi nhận lầm người?" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hơi nhíu mày, nâng cằm lên, trầm tư suy nghĩ.
Người đàn ông này, thật sự là nhìn quá quen mắt rồi! Rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào đây...
Thời điểm lúc trước ở bên ngoài nhận nhiệm vụ sao? Suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng không phải.
Độc Lập Châu, dường như từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua.
Vậy... Hoa quốc thì sao?
"A, tôi nhớ ra rồi!" Nhiếp Vô Danh vỗ đùi: "Cậu là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc đó!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Khương Viêm mặt đầy mộng bức. Tiệm há cảo... Ông chủ? Là thứ đồ chơi gì?
Ông chủ nhà hắn lúc nào từng mở tiệm há cảo, trở thành ông chủ tiệm há cảo?
"Các hạ đúng là nhận lầm người." Tư Dạ Hàn nói.
"Đúng đúng đúng, nhận lầm rồi! Cậu không phải là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc... Ông chủ kia tôi còn nhớ khá tròn trịa mập mạp, thật giống như cũng không được đẹp trai như cậu..." Nhiếp Vô Danh vừa mở miệng, vừa nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, tiếp tục quan sát.
Sau khi quan sát Tư Dạ Hàn ước chừng khoảng 7, 8 phút, ánh mắt Nhiếp Vô Danh lúc này mới lóe lên: "Chửi thề một tiếng, tôi nghĩ ra rồi! Cậu là bạn trai của Diệp Oản Oản! Ban đầu... Cậu còn giả mạo là cha của Đường Đường kia mà. Gia chủ Tư gia, Tư Dạ Hàn! Đúng không?"
Lời của Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Kỷ Tu Nhiễm cách đó không xa, nụ cười đặc trưng trên mặt trong nháy mắt bỗng biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt phảng phất ẩn chứa cuồng phong sấm chớp, chậm rãi nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Gia chủ Tư gia Hoa quốc, gã đàn ông đã tẩy đi tất cả ký ức của Nhiếp Vô Ưu, khiến cho Nhiếp Vô Ưu hoàn toàn biến thành Diệp Oản Oản…
"Chửi thề một tiếng, gã đàn ông như cậu là cái thể loại gì, để con gái nhà người ta một mình bơ vơ nơi Hoa quốc, cũng làm cho Diệp Oản Oản vội vội vàng vàng, một thân một mình chạy đến Độc Lập Châu tìm cậu. Tôi nghe nói cô ấy còn tự mình bơi tới nữa!" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, vội vàng mở miệng.
"Diệp Oản Oản... Tư Dạ Hàn... Các hạ nhất định là nhận lầm người rồi. Hai vị mà anh nói, tôi cũng không hề quen!" Tư Dạ Hàn từ tốn nói.
"Nhận lầm người?" Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh tràn ngập sự hoài nghi, dường như cũng có đạo lý.
Thân phận người ta lại là Tu La Chủ của Độc Lập Châu! Cái Tư gia Hoa quốc nhỏ bé kia, chỉ sợ ngay cả một ngón chân của Tu La Chủ Độc Lập Châu so ra còn kém hơn. Người ta làm sao có thể chạy đến Hoa quốc làm cái gì mà gia chủ...
"Được rồi, tôi có khả năng thật sự nhận lầm người. Bất quá, gương mặt này, dáng dấp này của cậu, cũng thật là quá giống!" Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Khương Viêm: "Huynh đệ, thật ngại quá, tôi nhận lầm người. Chút tiền này, bồi bổ thân thể, coi như tôi xin lỗi cậu."
Nói xong, lập tức hướng về trong tay của Khương Viêm nhét tờ 100 tệ.
Khương Viêm: "..." Ngươi con mịa nó!!
Ở đâu tới quăng tiền lẻ!
Thấy Nhiếp Vô Danh tiêu sái rời đi, khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm khôi phục lại nụ cười đặc trưng kia.
Một vị lão giả tóc bạc trắng, nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo kia như đúc từ khuôn ra của Kỷ Tu Nhiễm, sau khi phát hiện ra nụ cười kia, trong mắt lộ ra vẻ rung động.
Kỷ Hoàng đây là... Muốn ăn thua đủ với ai đó, có đúng hay không?!
Mỗi lần Kỷ Hoàng lộ ra nụ cười này, người bên cạnh có thể không biết, nhưng những người đi theo Kỷ Hoàng như bọn họ, lại là người rõ ràng nhất.
Đây là cảnh báo vô cùng nguy hiểm...
Chính là sự yên bình cuối cùng trước bão táp...
---
"A... Cậu..." Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn: "Chúng ta có phải là đã từng gặp ở nơi nào hay không?"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tư Dạ Hàn lúc này mới nhìn thẳng Nhiếp Vô Danh, lãnh đạm thờ ơ mở miệng nói: "Các hạ hẳn là nhận lầm người."
"Ồ... Lời này của cậu có chút kỳ quái nha, tôi còn không nhận ra cậu là ai, cậu đã nói tôi nhận lầm người?" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hơi nhíu mày, nâng cằm lên, trầm tư suy nghĩ.
Người đàn ông này, thật sự là nhìn quá quen mắt rồi! Rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào đây...
Thời điểm lúc trước ở bên ngoài nhận nhiệm vụ sao? Suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng không phải.
Độc Lập Châu, dường như từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua.
Vậy... Hoa quốc thì sao?
"A, tôi nhớ ra rồi!" Nhiếp Vô Danh vỗ đùi: "Cậu là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc đó!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Khương Viêm mặt đầy mộng bức. Tiệm há cảo... Ông chủ? Là thứ đồ chơi gì?
Ông chủ nhà hắn lúc nào từng mở tiệm há cảo, trở thành ông chủ tiệm há cảo?
"Các hạ đúng là nhận lầm người." Tư Dạ Hàn nói.
"Đúng đúng đúng, nhận lầm rồi! Cậu không phải là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc... Ông chủ kia tôi còn nhớ khá tròn trịa mập mạp, thật giống như cũng không được đẹp trai như cậu..." Nhiếp Vô Danh vừa mở miệng, vừa nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, tiếp tục quan sát.
Sau khi quan sát Tư Dạ Hàn ước chừng khoảng 7, 8 phút, ánh mắt Nhiếp Vô Danh lúc này mới lóe lên: "Chửi thề một tiếng, tôi nghĩ ra rồi! Cậu là bạn trai của Diệp Oản Oản! Ban đầu... Cậu còn giả mạo là cha của Đường Đường kia mà. Gia chủ Tư gia, Tư Dạ Hàn! Đúng không?"
Lời của Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Kỷ Tu Nhiễm cách đó không xa, nụ cười đặc trưng trên mặt trong nháy mắt bỗng biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt phảng phất ẩn chứa cuồng phong sấm chớp, chậm rãi nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Gia chủ Tư gia Hoa quốc, gã đàn ông đã tẩy đi tất cả ký ức của Nhiếp Vô Ưu, khiến cho Nhiếp Vô Ưu hoàn toàn biến thành Diệp Oản Oản…
"Chửi thề một tiếng, gã đàn ông như cậu là cái thể loại gì, để con gái nhà người ta một mình bơ vơ nơi Hoa quốc, cũng làm cho Diệp Oản Oản vội vội vàng vàng, một thân một mình chạy đến Độc Lập Châu tìm cậu. Tôi nghe nói cô ấy còn tự mình bơi tới nữa!" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, vội vàng mở miệng.
"Diệp Oản Oản... Tư Dạ Hàn... Các hạ nhất định là nhận lầm người rồi. Hai vị mà anh nói, tôi cũng không hề quen!" Tư Dạ Hàn từ tốn nói.
"Nhận lầm người?" Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh tràn ngập sự hoài nghi, dường như cũng có đạo lý.
Thân phận người ta lại là Tu La Chủ của Độc Lập Châu! Cái Tư gia Hoa quốc nhỏ bé kia, chỉ sợ ngay cả một ngón chân của Tu La Chủ Độc Lập Châu so ra còn kém hơn. Người ta làm sao có thể chạy đến Hoa quốc làm cái gì mà gia chủ...
"Được rồi, tôi có khả năng thật sự nhận lầm người. Bất quá, gương mặt này, dáng dấp này của cậu, cũng thật là quá giống!" Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Khương Viêm: "Huynh đệ, thật ngại quá, tôi nhận lầm người. Chút tiền này, bồi bổ thân thể, coi như tôi xin lỗi cậu."
Nói xong, lập tức hướng về trong tay của Khương Viêm nhét tờ 100 tệ.
Khương Viêm: "..." Ngươi con mịa nó!!
Ở đâu tới quăng tiền lẻ!
Thấy Nhiếp Vô Danh tiêu sái rời đi, khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm khôi phục lại nụ cười đặc trưng kia.
Một vị lão giả tóc bạc trắng, nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo kia như đúc từ khuôn ra của Kỷ Tu Nhiễm, sau khi phát hiện ra nụ cười kia, trong mắt lộ ra vẻ rung động.
Kỷ Hoàng đây là... Muốn ăn thua đủ với ai đó, có đúng hay không?!
Mỗi lần Kỷ Hoàng lộ ra nụ cười này, người bên cạnh có thể không biết, nhưng những người đi theo Kỷ Hoàng như bọn họ, lại là người rõ ràng nhất.
Đây là cảnh báo vô cùng nguy hiểm...
Chính là sự yên bình cuối cùng trước bão táp...