Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1505: Xin tự trọng
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Một đôi con ngươi thâm thúy của người đàn ông, hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại: "Xem ra, cảm tình của Bạch Minh chủ đối với Kỷ Hoàng, dường như cũng không gì hơn cái này."
"Tu La Chủ đại nhân muốn nói cái gì?" Diệp Oản Oản cười khanh khách nói.
"Bạch Minh chủ nửa đêm lẻn vào trong phòng của ta, không biết là có ý gì?" Nam nhân lãnh đạm hỏi.
Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, chậm rãi đi tới bên người chàng trai, nhẹ nhàng kê vào lỗ tai của anh: "Ta sao? Yêu giang sơn hay yêu mỹ nhân hơn… Chẳng lẽ, Tu La Chủ đại nhân, đối với ta không hiểu rõ chút nào sao…"
Giờ phút này, khoảng cách giữa Diệp Oản Oản và chàng trai không quá nửa tấc, gần như thân thể dán vào nhau, thậm chí, anh có thể ngửi được mùi thơm dìu dịu từ cơ thể của cô gái bên cạnh mình.
Trong cơ thể của anh dường như có bản năng của một con dã thú đang muốn phá lồng mà ra.
"Bạch Minh chủ xin tự trọng." Chàng trai cố nén ngọn lửa dục đang thiêu đốt kia, lãnh đạm nhìn Diệp Oản Oản.
Nhìn cô gái trước mặt mình, một bộ dáng tùy vua ngắt lấy, người đàn ông cố hết sức kìm chế lại tâm tình xao động của mình.
"Tự trọng? Không biết tự trọng mà Tu La Chủ đại nhân nói tới…là loại tự trọng nào…?" Diệp Oản Oản đem hai con ngươi híp lại thành hình trăng khuyết, hai người bốn mắt đối nhau.
Lúc này, bàn tay phải của Diệp Oản Oản khẽ nhấc lên, liền muốn bắt lấy người đàn ông trước mặt mình.
Thấy vậy, nam nhân hơi nhíu mày, cũng chưa kịp nhìn dùng động tác như thế nào, đã tránh khỏi bàn tay của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản ý cười đầy mặt, chậm rãi đi tới gần chàng trai.
Chàng trai một lời cũng không nói, quay trở lại phòng tắm, cầm lấy quần áo ngủ treo trên kệ, đang chuẩn bị mặc quần áo vào, nhưng Diệp Oản Oản lại đi theo như hình với bóng, trong nháy mắt đã tiếp cận.
"Bạch Minh chủ là muốn nhìn ta thay đồ sao?" Ánh mắt của chàng trai rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
"Ừm." Diệp Oản Oản gật đầu cười một tiếng.
Còn không đợi chàng trai mở miệng, Diệp Oản Oản đã bước tới một bước đến bên cạnh anh, nhẹ giọng cười nói: "Không bằng... Ta đến giúp Tu La Chủ đại nhân mặc quần áo, như thế nào?"
"Không cần đâu!" Tư Dạ Hàn lạnh giọng mở miệng.
"Có thật không?" Diệp Oản Oản đến sát bên cạnh chàng trai, hơi nóng bên trong phòng tắm, khiến cho hai người hơi bị thấm ướt.
Mắt thấy Diệp Oản Oản giơ tay lên định chộp lấy mình, chàng trai khẽ nhấc tay phải lên.
Diệp Oản Oản bắt lấy bàn tay phải của anh, trên mặt là ý cười khanh khách, vừa ngây thơ lại mê người.
Cơ hồ theo bản năng, bàn tay của chàng trai đẩy đưa về phía trước. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cộng thêm sàn nhà ẩm ướt, Diệp Oản Oản trợt chân một cái, dường như sắp ngã sang một bên.
Thấy vậy, chàng trai hơi nhíu mày, đưa tay liền đỡ lấy Diệp Oản Oản.
Chỉ bất quá, do lực quán tính, Diệp Oản Oản ôm lấy Tư Dạ Hàn, hai người cùng ngã vào bên trong bồn tắm tràn đầy nước ấm.
Trong phút chốc, cả người Diệp Oản Oản bị nước ấm thấm ướt, mỗi một tấc da thịt trên người như ẩn như hiện.
Người đàn ông ép ở trên người Diệp Oản Oản, khăn tắm cũng “xốc xếch” đi một phần.
Bên trong phòng tắm, là từng trận rung động đầy rạo rực…
"Tu La Chủ đại nhân... Anh... Muốn làm cái gì?" Cảm nhận được sự nóng bỏng trên người chàng trai, cùng với sự thay đổi bất thường của “cái đó”, Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhìn mình chằm chằm cơ thể của anh.
Vào giờ phút này, dục vọng trong mắt chàng trai cũng không còn cách nào ức chế được, phảng phất như mãnh thú nguyên thủy bị nhốt trong cơ thể xé rách nhà tù lao ra, thúc giục anh đem nữ nhân bên dưới người mình ăn sạch toàn bộ, ngay cả xương cũng không chừa lại.
Nhưng mà, còn không đợi chàng trai có bất kỳ động tác gì, lại nghe "Uỳnh" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị người nào đó đá văng.
Một giây kế tiếp, mái tóc màu đỏ của Khương Viêm trong nháy mắt lao vào bên trong phòng tắm.
Bên trong phòng tắm có tiếng “ầm ầm” vang lên, khiến cho Khương Viêm cho rằng có thích khách, cho nên, lúc này mới đạp mở cửa phòng. Nhưng mà, sau khi vào phòng tắm lại... nhìn thấy Tu La Chủ trùm khăn tắm, ép lên trên người Bạch Phong…
---
Một đôi con ngươi thâm thúy của người đàn ông, hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại: "Xem ra, cảm tình của Bạch Minh chủ đối với Kỷ Hoàng, dường như cũng không gì hơn cái này."
"Tu La Chủ đại nhân muốn nói cái gì?" Diệp Oản Oản cười khanh khách nói.
"Bạch Minh chủ nửa đêm lẻn vào trong phòng của ta, không biết là có ý gì?" Nam nhân lãnh đạm hỏi.
Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, chậm rãi đi tới bên người chàng trai, nhẹ nhàng kê vào lỗ tai của anh: "Ta sao? Yêu giang sơn hay yêu mỹ nhân hơn… Chẳng lẽ, Tu La Chủ đại nhân, đối với ta không hiểu rõ chút nào sao…"
Giờ phút này, khoảng cách giữa Diệp Oản Oản và chàng trai không quá nửa tấc, gần như thân thể dán vào nhau, thậm chí, anh có thể ngửi được mùi thơm dìu dịu từ cơ thể của cô gái bên cạnh mình.
Trong cơ thể của anh dường như có bản năng của một con dã thú đang muốn phá lồng mà ra.
"Bạch Minh chủ xin tự trọng." Chàng trai cố nén ngọn lửa dục đang thiêu đốt kia, lãnh đạm nhìn Diệp Oản Oản.
Nhìn cô gái trước mặt mình, một bộ dáng tùy vua ngắt lấy, người đàn ông cố hết sức kìm chế lại tâm tình xao động của mình.
"Tự trọng? Không biết tự trọng mà Tu La Chủ đại nhân nói tới…là loại tự trọng nào…?" Diệp Oản Oản đem hai con ngươi híp lại thành hình trăng khuyết, hai người bốn mắt đối nhau.
Lúc này, bàn tay phải của Diệp Oản Oản khẽ nhấc lên, liền muốn bắt lấy người đàn ông trước mặt mình.
Thấy vậy, nam nhân hơi nhíu mày, cũng chưa kịp nhìn dùng động tác như thế nào, đã tránh khỏi bàn tay của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản ý cười đầy mặt, chậm rãi đi tới gần chàng trai.
Chàng trai một lời cũng không nói, quay trở lại phòng tắm, cầm lấy quần áo ngủ treo trên kệ, đang chuẩn bị mặc quần áo vào, nhưng Diệp Oản Oản lại đi theo như hình với bóng, trong nháy mắt đã tiếp cận.
"Bạch Minh chủ là muốn nhìn ta thay đồ sao?" Ánh mắt của chàng trai rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
"Ừm." Diệp Oản Oản gật đầu cười một tiếng.
Còn không đợi chàng trai mở miệng, Diệp Oản Oản đã bước tới một bước đến bên cạnh anh, nhẹ giọng cười nói: "Không bằng... Ta đến giúp Tu La Chủ đại nhân mặc quần áo, như thế nào?"
"Không cần đâu!" Tư Dạ Hàn lạnh giọng mở miệng.
"Có thật không?" Diệp Oản Oản đến sát bên cạnh chàng trai, hơi nóng bên trong phòng tắm, khiến cho hai người hơi bị thấm ướt.
Mắt thấy Diệp Oản Oản giơ tay lên định chộp lấy mình, chàng trai khẽ nhấc tay phải lên.
Diệp Oản Oản bắt lấy bàn tay phải của anh, trên mặt là ý cười khanh khách, vừa ngây thơ lại mê người.
Cơ hồ theo bản năng, bàn tay của chàng trai đẩy đưa về phía trước. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cộng thêm sàn nhà ẩm ướt, Diệp Oản Oản trợt chân một cái, dường như sắp ngã sang một bên.
Thấy vậy, chàng trai hơi nhíu mày, đưa tay liền đỡ lấy Diệp Oản Oản.
Chỉ bất quá, do lực quán tính, Diệp Oản Oản ôm lấy Tư Dạ Hàn, hai người cùng ngã vào bên trong bồn tắm tràn đầy nước ấm.
Trong phút chốc, cả người Diệp Oản Oản bị nước ấm thấm ướt, mỗi một tấc da thịt trên người như ẩn như hiện.
Người đàn ông ép ở trên người Diệp Oản Oản, khăn tắm cũng “xốc xếch” đi một phần.
Bên trong phòng tắm, là từng trận rung động đầy rạo rực…
"Tu La Chủ đại nhân... Anh... Muốn làm cái gì?" Cảm nhận được sự nóng bỏng trên người chàng trai, cùng với sự thay đổi bất thường của “cái đó”, Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhìn mình chằm chằm cơ thể của anh.
Vào giờ phút này, dục vọng trong mắt chàng trai cũng không còn cách nào ức chế được, phảng phất như mãnh thú nguyên thủy bị nhốt trong cơ thể xé rách nhà tù lao ra, thúc giục anh đem nữ nhân bên dưới người mình ăn sạch toàn bộ, ngay cả xương cũng không chừa lại.
Nhưng mà, còn không đợi chàng trai có bất kỳ động tác gì, lại nghe "Uỳnh" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị người nào đó đá văng.
Một giây kế tiếp, mái tóc màu đỏ của Khương Viêm trong nháy mắt lao vào bên trong phòng tắm.
Bên trong phòng tắm có tiếng “ầm ầm” vang lên, khiến cho Khương Viêm cho rằng có thích khách, cho nên, lúc này mới đạp mở cửa phòng. Nhưng mà, sau khi vào phòng tắm lại... nhìn thấy Tu La Chủ trùm khăn tắm, ép lên trên người Bạch Phong…