Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1430: Cũng không biết giống ai
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Nói đến đây, Nhiếp Linh Lung bảo hai người hầu gái tiến lên, đem lễ vật Nhiếp Linh Lung mua được để ở một bên.
"Linh Lung, chị của con Nhiếp Vô Ưu đoạn thời gian gần đây cũng không gặp, hôm nay làm sao cũng không tới cùng với con?" Kỷ gia chủ nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu, mở miệng hỏi.
Nghe Kỷ gia chủ hỏi như vậy, ánh mắt Nhiếp Linh Lung lóe lên, khẽ cười nói: "Kỷ bá bá, tỷ tỷ gần đây không có nhiều thời gian, ở trong nhà lúc nào cũng phải phụng bồi Đường Đường, cũng không có quá nhiều lúc nhàn rỗi, cho nên không thể tới."
"Lần sau nhớ nhắc Vô Ưu cùng đến chơi! Hôm nay Linh Lung con nếu như đã tới, liền theo Kỷ bá bá uống hai chén." Kỷ gia chủ nhìn Nhiếp Linh Lung nói.
Nghe vậy, Nhiếp Linh Lung khẽ mỉm cười, gật đầu liên tục, vô cùng khôn khéo mở miệng: "Vâng, đúng lúc cũng muốn cùng với Kỷ thúc thúc uống hai chén."
Giờ phút này, trong mắt Nhiếp Linh Lung, toát lên hàn quang.
Nhiếp Vô Ưu rốt cục có gì tốt, không những bị dã nam nhân khác làm cho lớn bụng, khiến cho Nhiếp gia hổ thẹn, tại Độc Lập Châu không ngóc đầu lên nổi, mà thậm chí còn mất tích nhiều năm, cùng cái gã dã nam nhân đó đi đến Hoa quốc.
Ở trong mắt Nhiếp Linh Lung, loại hàng phế phẩm này, thậm chí ngay cả một cọng lông tóc của Kỷ Tu Nhiễm cũng không xứng chấm mút!
Bây giờ, đám người Kỷ gia chủ và chủ mẫu này, vẫn còn tâm trí nhớ tới cái đồ đê tiện Nhiếp Vô Ưu đó…
Cũng thật may, nàng sớm đã có chuẩn bị, an bài người giả mạo Nhiếp Vô Ưu...
"Đúng rồi, Đường Đường gần đây như thế nào?" Kỷ phu nhân cười hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Linh Lung mở miệng nói: "A di, Đường Đường gần đây rất tốt, cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ, càng ngày càng thông minh nhu thuận. Chỉ bất quá, lại có chút không mấy giống với tỷ tỷ, cũng không biết là giống ai!"
Đường Đường đứa nhỏ này quả thật quá mức tinh xảo đẹp đẽ, nhưng tướng mạo của người mẹ như Nhiếp Vô Ưu lại tối đa chỉ có thể coi như thanh tú mà thôi.
Nghe được lời này của Nhiếp Linh Lung, Kỷ gia chủ cùng Kỷ phu nhân hai người, sắc mặt đều khẽ biến.
Năm đó Nhiếp Vô Ưu không lập gia đình mà đã mang thai sinh con, thậm chí ngay cả cha của đứa bé là ai cũng không rõ ràng…
Chuyện này, không chỉ khiến cho riêng Nhiếp gia hổ thẹn, mà còn là một sự đả kích nặng nề, khiến cho mặt mũi của Kỷ gia cũng vô cùng khó coi.
Năm đó, là Nhiếp Vô Ưu chính miệng tuyên bố, không phải là Kỷ Tu Nhiễm không gả, công bố ra cho toàn bộ Độc Lập Châu biết, mình là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm. Nhưng ngờ đâu, đứa bé cũng không phải là con của Kỷ Tu Nhiễm...
Nhưng mà, điều này cũng không thể trách được Vô Ưu.
Năm đó Vô Ưu nha đầu kia đối với Tu Nhiễm một tấm chân tình, nhưng chính đứa con trai này của bọn họ hết lần này tới lần khác không biết quý trọng, làm hại nha đầu kia rời nhà nhiều năm không về. Đối với đứa bé Vô Ưu kia, đáy lòng bọn họ vẫn luôn tồn tại sự áy náy, càng không cách nào trách được nàng một điểm nào cả.
Thấy thần sắc của Kỷ gia chủ cùng Kỷ phu nhân có chút khó coi, Nhiếp Linh Lung âm thầm cười một tiếng.
Nhiếp gia không muốn nhắc lại “tác phẩm” đầy oan nghiệt của Nhiếp Vô Ưu năm đó, Kỷ gia cũng giống như vậy. Nàng nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn cho Kỷ gia chủ cùng chủ mẫu hiểu rõ được, cái con hàng Nhiếp Vô Ưu kia rốt cục là loại hàng gì.
Sau đó, Nhiếp Linh Lung hướng về phía Kỷ Tu Nhiễm nhìn lại, lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm: "Tu Nhiễm ca ca… Thật lâu không được gặp anh! Gần đây có khỏe không?"
"Không biết cô hỏi về phương diện nào?" Kỷ Tu Nhiễm lạnh lùng mở miệng nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Linh Lung sững sờ. Một câu nói này của Kỷ Tu Nhiễm, khiến cho nàng không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Kỷ phu nhân như có điều suy nghĩ, nhìn Nhiếp Linh Lung, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối với tâm tư của Nhiếp Linh Lung, Kỷ phu nhân dĩ nhiên là biết được. Tâm tư của cô bé Nhiếp Linh Lung này đối với của Kỷ Tu Nhiễm, chưa bao giờ được che giấu. Nhất là sau khi Nhiếp Vô Ưu mất tích, lại càng rõ ràng hơn.
"Tu Nhiễm ca ca…Anh vẫn còn nhung nhớ Vô Ưu tỷ tỷ sao? Nhưng mà, Tu Nhiễm ca ca, anh cũng biết đấy, Vô Ưu tỷ tỷ đã có Đường Đường, tâm tư đã sớm không còn ở trên người của anh!" Nhiếp Linh Lung nhìn Kỷ Tu Nhiễm, bộ dáng đầy vẻ đáng thương.
---
Nói đến đây, Nhiếp Linh Lung bảo hai người hầu gái tiến lên, đem lễ vật Nhiếp Linh Lung mua được để ở một bên.
"Linh Lung, chị của con Nhiếp Vô Ưu đoạn thời gian gần đây cũng không gặp, hôm nay làm sao cũng không tới cùng với con?" Kỷ gia chủ nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu, mở miệng hỏi.
Nghe Kỷ gia chủ hỏi như vậy, ánh mắt Nhiếp Linh Lung lóe lên, khẽ cười nói: "Kỷ bá bá, tỷ tỷ gần đây không có nhiều thời gian, ở trong nhà lúc nào cũng phải phụng bồi Đường Đường, cũng không có quá nhiều lúc nhàn rỗi, cho nên không thể tới."
"Lần sau nhớ nhắc Vô Ưu cùng đến chơi! Hôm nay Linh Lung con nếu như đã tới, liền theo Kỷ bá bá uống hai chén." Kỷ gia chủ nhìn Nhiếp Linh Lung nói.
Nghe vậy, Nhiếp Linh Lung khẽ mỉm cười, gật đầu liên tục, vô cùng khôn khéo mở miệng: "Vâng, đúng lúc cũng muốn cùng với Kỷ thúc thúc uống hai chén."
Giờ phút này, trong mắt Nhiếp Linh Lung, toát lên hàn quang.
Nhiếp Vô Ưu rốt cục có gì tốt, không những bị dã nam nhân khác làm cho lớn bụng, khiến cho Nhiếp gia hổ thẹn, tại Độc Lập Châu không ngóc đầu lên nổi, mà thậm chí còn mất tích nhiều năm, cùng cái gã dã nam nhân đó đi đến Hoa quốc.
Ở trong mắt Nhiếp Linh Lung, loại hàng phế phẩm này, thậm chí ngay cả một cọng lông tóc của Kỷ Tu Nhiễm cũng không xứng chấm mút!
Bây giờ, đám người Kỷ gia chủ và chủ mẫu này, vẫn còn tâm trí nhớ tới cái đồ đê tiện Nhiếp Vô Ưu đó…
Cũng thật may, nàng sớm đã có chuẩn bị, an bài người giả mạo Nhiếp Vô Ưu...
"Đúng rồi, Đường Đường gần đây như thế nào?" Kỷ phu nhân cười hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Linh Lung mở miệng nói: "A di, Đường Đường gần đây rất tốt, cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ, càng ngày càng thông minh nhu thuận. Chỉ bất quá, lại có chút không mấy giống với tỷ tỷ, cũng không biết là giống ai!"
Đường Đường đứa nhỏ này quả thật quá mức tinh xảo đẹp đẽ, nhưng tướng mạo của người mẹ như Nhiếp Vô Ưu lại tối đa chỉ có thể coi như thanh tú mà thôi.
Nghe được lời này của Nhiếp Linh Lung, Kỷ gia chủ cùng Kỷ phu nhân hai người, sắc mặt đều khẽ biến.
Năm đó Nhiếp Vô Ưu không lập gia đình mà đã mang thai sinh con, thậm chí ngay cả cha của đứa bé là ai cũng không rõ ràng…
Chuyện này, không chỉ khiến cho riêng Nhiếp gia hổ thẹn, mà còn là một sự đả kích nặng nề, khiến cho mặt mũi của Kỷ gia cũng vô cùng khó coi.
Năm đó, là Nhiếp Vô Ưu chính miệng tuyên bố, không phải là Kỷ Tu Nhiễm không gả, công bố ra cho toàn bộ Độc Lập Châu biết, mình là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm. Nhưng ngờ đâu, đứa bé cũng không phải là con của Kỷ Tu Nhiễm...
Nhưng mà, điều này cũng không thể trách được Vô Ưu.
Năm đó Vô Ưu nha đầu kia đối với Tu Nhiễm một tấm chân tình, nhưng chính đứa con trai này của bọn họ hết lần này tới lần khác không biết quý trọng, làm hại nha đầu kia rời nhà nhiều năm không về. Đối với đứa bé Vô Ưu kia, đáy lòng bọn họ vẫn luôn tồn tại sự áy náy, càng không cách nào trách được nàng một điểm nào cả.
Thấy thần sắc của Kỷ gia chủ cùng Kỷ phu nhân có chút khó coi, Nhiếp Linh Lung âm thầm cười một tiếng.
Nhiếp gia không muốn nhắc lại “tác phẩm” đầy oan nghiệt của Nhiếp Vô Ưu năm đó, Kỷ gia cũng giống như vậy. Nàng nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn cho Kỷ gia chủ cùng chủ mẫu hiểu rõ được, cái con hàng Nhiếp Vô Ưu kia rốt cục là loại hàng gì.
Sau đó, Nhiếp Linh Lung hướng về phía Kỷ Tu Nhiễm nhìn lại, lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm: "Tu Nhiễm ca ca… Thật lâu không được gặp anh! Gần đây có khỏe không?"
"Không biết cô hỏi về phương diện nào?" Kỷ Tu Nhiễm lạnh lùng mở miệng nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Linh Lung sững sờ. Một câu nói này của Kỷ Tu Nhiễm, khiến cho nàng không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Kỷ phu nhân như có điều suy nghĩ, nhìn Nhiếp Linh Lung, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối với tâm tư của Nhiếp Linh Lung, Kỷ phu nhân dĩ nhiên là biết được. Tâm tư của cô bé Nhiếp Linh Lung này đối với của Kỷ Tu Nhiễm, chưa bao giờ được che giấu. Nhất là sau khi Nhiếp Vô Ưu mất tích, lại càng rõ ràng hơn.
"Tu Nhiễm ca ca…Anh vẫn còn nhung nhớ Vô Ưu tỷ tỷ sao? Nhưng mà, Tu Nhiễm ca ca, anh cũng biết đấy, Vô Ưu tỷ tỷ đã có Đường Đường, tâm tư đã sớm không còn ở trên người của anh!" Nhiếp Linh Lung nhìn Kỷ Tu Nhiễm, bộ dáng đầy vẻ đáng thương.