Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1395: Cái này cũng quá điên cuồng
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Thật ra thì…là như vầy..." Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh cười đầy ám muội: "Ba ngày sau có rảnh rỗi hay không? Giúp tôi đi đối phó với Tu La Chủ chứ sao..."
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân đều sững sờ. Đối phó với Tu La Chủ, đây là tình huống gì vậy chứ!!
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể đem toàn bộ ngọn nguồn kể lại cho Nhiếp Vô Danh.
Đối với đám người Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản chưa bao giờ đề phòng, cũng không cần đề phòng. Mấy người kia, đều là huynh đệ bằng hữu tốt nhất của nàng. Sau khi đi tới Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản cũng đem Nhiếp Vô Danh đối đãi như là thân nhân.
Nghe được hết thảy những gì Diệp Oản Oản đã làm sau khi đi tới Độc Lập Châu, Nhiếp Vô Danh và Thần Hư đạo nhân không nhịn được chặc lưỡi hít hà. Cái này con mịa nó... cũng quá điên cuồng rồi!!
"Ngay cả Minh chủ cũng có thể nhận nhầm? Không Sợ Minh này từ trên xuống dưới, toàn bộ đều bị ngu cả rồi sao?" Thần Hư đạo nhân khó mà tin nổi.
"Nhất định là có mờ ám! Hữu Danh muội, tôi khuyên cô nên khẩn trương rời khỏi Độc Lập Châu, đừng tiếp tục sa vào vũng nước đục này!" Nhiếp Vô Danh thành khẩn nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản không nhịn được liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái. Nàng dù có muốn thoát thân, nhưng càng lún càng sâu, làm sao có thể thoát ra được dễ dàng như vậy?
"Hữu Danh muội, A Tu La cùng Nhiếp gia chúng tôi, cũng có chút lui tới trên phương diện làm ăn, cũng không có bất luận thù oán gì. Nếu như chúng tôi đi giúp cô đối phó với A Tu La, tại Độc Lập Châu đại biểu cho cả Nhiếp gia. Thế này không ổn!" Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái.
Không phải là hắn không nguyện ý giúp Diệp Oản Oản, mà là không thể giúp!
A Tu La chưa bao giờ trêu chọc Nhiếp gia bọn họ, đang êm đang đẹp, Nhiếp gia đi lên tát cho A Tu La một cái. Chuyện này... Quá không thích hợp!!
Diệp Oản Oản khóc không ra nước mắt, nàng thật sự muốn đi đến Nhiếp gia để mần Đường Đường bảo bối của nàng, không bao giờ phải đi làm cái gì mà Không Sợ Minh Chủ một phút giây nào nữa…
Nhưng Nhiếp Vô Danh lại không giúp, Diệp Oản Oản cũng có thể hiểu được. Dù sao, Nhiếp Vô Danh đại biểu cho cả Nhiếp gia, không phải cho chính bản thân anh ta.
"Tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi. Như vậy đi, chờ ba ngày sau tôi tham gia xong hội nghị A Tu La, liền đi đến Nhiếp gia làm khách, thăm Đường Đường..." Diệp Oản Oản cười nói.
"Không thành vấn đề, Hữu Danh muội, Nhiếp gia tùy thời hoan nghênh cô." Nhiếp Vô Danh lại cười nói.
"Cảm ơn..." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì thêm, Nhiếp Vô Danh lại nói: "Mặc dù, tôi không thể giúp cô, nhưng tôi có thể để cho một chi đội lính đánh thuê dưới tay tôi tới giúp cô."
"Đội lính đánh thuê?" Nghe vậy, Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
"Không sai! Chi đội lính đánh thuê này, cứ như vậy đi! Đến lúc đó cô sẽ biết thôi." Nhiếp Vô Danh nói.
Tuy là khá hiếu kỳ đối với chi đội lính đánh thuê trong miệng Nhiếp Vô Danh, nhưng Diệp Oản Oản cũng không mấy suy nghĩ nhiều.
Sau khi nói chuyện một phen với đám người Nhiếp Vô Danh xong, Diệp Oản Oản liền đứng dậy rời đi, chuẩn bị cho buổi hội nghị ba ngày sau cùng A Tu La.
Thời gian ba ngày này, Diệp Oản Oản phần lớn đều bận bịu chuyện của Tử Vong Hoa Hồng, sau đó lại cùng Bắc Đẩu và Thất Tinh thảo luận chi tiết kế hoạch “quấy rối”…
...
Ba ngày sau.
Diệp Oản Oản ngồi ở bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, một tay vuốt Beerus, một tay sờ Đại Bạch, trong bụng thầm nói, đến lúc đó quả thực không được, liền đem Đại Bạch cùng Beerus mang ra ngoài chấn tràng một chút...
Giờ phút này, khoảng cách đến hội nghị A Tu La, còn dư lại không tới mấy giờ.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ.
"Vào đi!" Diệp Oản Oản nói.
Một giây kế tiếp, ba nam nhân xuất hiện trong tầm mắt Diệp Oản Oản.
Một người trong đó, mang theo một bộ mắt kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, nhưng mặt mũi lại tái nhợt, có vẻ hết sức bệnh hoạn.
Hai người khác, một vị để tóc dài, tướng mạo không tầm thường, một người khác lại có chút ít đặc thù, lại là một đứa bé khoảng 11 – 12 tuổi. Chỉ bất quá, trong mắt đứa bé này, lại tràn đầy sự khôn khéo.
"Tham kiến Phong tỷ."
Ba người đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, đồng thanh mở miệng nói.
---
"Thật ra thì…là như vầy..." Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh cười đầy ám muội: "Ba ngày sau có rảnh rỗi hay không? Giúp tôi đi đối phó với Tu La Chủ chứ sao..."
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân đều sững sờ. Đối phó với Tu La Chủ, đây là tình huống gì vậy chứ!!
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể đem toàn bộ ngọn nguồn kể lại cho Nhiếp Vô Danh.
Đối với đám người Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản chưa bao giờ đề phòng, cũng không cần đề phòng. Mấy người kia, đều là huynh đệ bằng hữu tốt nhất của nàng. Sau khi đi tới Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản cũng đem Nhiếp Vô Danh đối đãi như là thân nhân.
Nghe được hết thảy những gì Diệp Oản Oản đã làm sau khi đi tới Độc Lập Châu, Nhiếp Vô Danh và Thần Hư đạo nhân không nhịn được chặc lưỡi hít hà. Cái này con mịa nó... cũng quá điên cuồng rồi!!
"Ngay cả Minh chủ cũng có thể nhận nhầm? Không Sợ Minh này từ trên xuống dưới, toàn bộ đều bị ngu cả rồi sao?" Thần Hư đạo nhân khó mà tin nổi.
"Nhất định là có mờ ám! Hữu Danh muội, tôi khuyên cô nên khẩn trương rời khỏi Độc Lập Châu, đừng tiếp tục sa vào vũng nước đục này!" Nhiếp Vô Danh thành khẩn nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản không nhịn được liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái. Nàng dù có muốn thoát thân, nhưng càng lún càng sâu, làm sao có thể thoát ra được dễ dàng như vậy?
"Hữu Danh muội, A Tu La cùng Nhiếp gia chúng tôi, cũng có chút lui tới trên phương diện làm ăn, cũng không có bất luận thù oán gì. Nếu như chúng tôi đi giúp cô đối phó với A Tu La, tại Độc Lập Châu đại biểu cho cả Nhiếp gia. Thế này không ổn!" Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái.
Không phải là hắn không nguyện ý giúp Diệp Oản Oản, mà là không thể giúp!
A Tu La chưa bao giờ trêu chọc Nhiếp gia bọn họ, đang êm đang đẹp, Nhiếp gia đi lên tát cho A Tu La một cái. Chuyện này... Quá không thích hợp!!
Diệp Oản Oản khóc không ra nước mắt, nàng thật sự muốn đi đến Nhiếp gia để mần Đường Đường bảo bối của nàng, không bao giờ phải đi làm cái gì mà Không Sợ Minh Chủ một phút giây nào nữa…
Nhưng Nhiếp Vô Danh lại không giúp, Diệp Oản Oản cũng có thể hiểu được. Dù sao, Nhiếp Vô Danh đại biểu cho cả Nhiếp gia, không phải cho chính bản thân anh ta.
"Tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi. Như vậy đi, chờ ba ngày sau tôi tham gia xong hội nghị A Tu La, liền đi đến Nhiếp gia làm khách, thăm Đường Đường..." Diệp Oản Oản cười nói.
"Không thành vấn đề, Hữu Danh muội, Nhiếp gia tùy thời hoan nghênh cô." Nhiếp Vô Danh lại cười nói.
"Cảm ơn..." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì thêm, Nhiếp Vô Danh lại nói: "Mặc dù, tôi không thể giúp cô, nhưng tôi có thể để cho một chi đội lính đánh thuê dưới tay tôi tới giúp cô."
"Đội lính đánh thuê?" Nghe vậy, Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
"Không sai! Chi đội lính đánh thuê này, cứ như vậy đi! Đến lúc đó cô sẽ biết thôi." Nhiếp Vô Danh nói.
Tuy là khá hiếu kỳ đối với chi đội lính đánh thuê trong miệng Nhiếp Vô Danh, nhưng Diệp Oản Oản cũng không mấy suy nghĩ nhiều.
Sau khi nói chuyện một phen với đám người Nhiếp Vô Danh xong, Diệp Oản Oản liền đứng dậy rời đi, chuẩn bị cho buổi hội nghị ba ngày sau cùng A Tu La.
Thời gian ba ngày này, Diệp Oản Oản phần lớn đều bận bịu chuyện của Tử Vong Hoa Hồng, sau đó lại cùng Bắc Đẩu và Thất Tinh thảo luận chi tiết kế hoạch “quấy rối”…
...
Ba ngày sau.
Diệp Oản Oản ngồi ở bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, một tay vuốt Beerus, một tay sờ Đại Bạch, trong bụng thầm nói, đến lúc đó quả thực không được, liền đem Đại Bạch cùng Beerus mang ra ngoài chấn tràng một chút...
Giờ phút này, khoảng cách đến hội nghị A Tu La, còn dư lại không tới mấy giờ.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ.
"Vào đi!" Diệp Oản Oản nói.
Một giây kế tiếp, ba nam nhân xuất hiện trong tầm mắt Diệp Oản Oản.
Một người trong đó, mang theo một bộ mắt kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, nhưng mặt mũi lại tái nhợt, có vẻ hết sức bệnh hoạn.
Hai người khác, một vị để tóc dài, tướng mạo không tầm thường, một người khác lại có chút ít đặc thù, lại là một đứa bé khoảng 11 – 12 tuổi. Chỉ bất quá, trong mắt đứa bé này, lại tràn đầy sự khôn khéo.
"Tham kiến Phong tỷ."
Ba người đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, đồng thanh mở miệng nói.