Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1277: Tứ đại thế gia
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Sau khi nghe Chu Vu và Chu gia gia chủ giải thích, bây giờ Diệp Oản Oản mới hiểu được khái niệm cụ thể về Vân Thành Độc Lập Châu.
"Tứ đại thế gia..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
"Ha ha, tứ đại thế gia Độc Lập Châu, đều là thế gia cấp bậc bá chủ, Nhiếp gia kinh doanh lính đánh thuê, Kỷ gia chú trọng thế lực ngầm, Thẩm gia mặc dù võ đạo cũng không mấy nổi bật, nhưng lại giàu nhất Độc Lập Châu, phú khả địch quốc, về phần Lăng gia, lại hơi chung chung một chút, không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc." Chu Vu cười nói.
"Đúng rồi... Nhiếp gia kia, có phải có một người gọi là Nhiếp Vô Danh hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Chu Vu, thử dò hỏi.
"Nhiếp Vô Danh?" Nghe vậy, Chu Vu lắc đầu một cái: " Chu gia chúng tôi, cũng rất ít khi lui tới Vân Thành. Đối với thành viên của tứ đại thế gia, ngoại giới rất khó nắm được. Huống chi, người của Nhiếp gia thật sự nhiều lắm, từ dòng chính đến dòng thứ và chi nhánh, có trời mới biết Nhiếp gia có bao nhiêu người! Thậm chí ngay cả gia chủ Nhiếp gia tên gì, chúng tôi cũng không biết."
Chu gia tại Độc Lập Châu, chỉ được xem như là một võ đạo thế gia nhỏ. Loại tầng thứ như Nhiếp gia, đối với Chu gia mà nói, hoàn toàn giống như quái vật khổng lồ, xa xa không cách nào chạm tới được…
"Ê a..."
Đang nói chuyện, một cậu nhóc mặc đồ ngủ, tướng mạo đáng yêu, chạy vào bên trong đại sảnh, ôm lấy bắp chân của Chu Vu.
"Con của anh?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Chu Vu, nhẹ giọng cười nói.
Chu Vu nghe vậy lắc đầu liên tục: "Không phải là con trai tôi, cha mẹ của nó là khách thăm quan, ba năm trước đây đi tới Độc Lập Châu, đều chết ở bên này. Khi đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đem nó nhận làm con nuôi."
Nghe Chu Vu giải thích xong, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Không thể không nói, Chu Vu này làm người thật không tệ. Không chỉ là Chu Vu, một nhà Chu gia, đều hết sức thân thiện.
"Con tên là gì?" Diệp Oản Oản nhìn tiểu nãi oa, mở miệng cười nói.
Giờ phút này, tiểu nãi oa mở to đôi mắt, không ngừng nhìn Diệp Oản Oản, bỗng nhiên, cậu bé đưa cánh tay nhỏ về phía Diệp Oản Oản, đòi nàng ôm cậu bé một cái.
Nhìn tiểu nãi oa trước mặt, Diệp Oản Oản không khỏi nhớ tới Đường Đường, trong lòng sinh ra vẻ thân thiết.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem tiểu nãi oa ôm ở trong ngực.
"Diệp tiểu thư, nó gọi là Cầu Cầu, hình như là bởi vì năm đó cha mẹ của nó chết thảm tại Độc Lập Châu, cho nên chịu một chút sang chấn, nên không biết nói chuyện nữa..."
Nghe vậy, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong ngực mình, lâm vào trầm tư.
Còn nhỏ tuổi, nhưng đã nhìn thấy cha và mẹ chết thảm ngay trước mắt, nhất định sẽ bị đả kích cực lớn…
Không cách nào tưởng tượng được, tâm trạng của đứa bé này khi đó sẽ là như thế nào?
Diệp Oản Oản khẽ sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, cậu bé Cầu Cầu ôm lấy Diệp Oản Oản, sống chết cũng không nguyện ý buông tay.
"Diệp tiểu thư, xem ra Cầu Cầu quả là rất thích cô! Đứa nhỏ này thật ra vô cùng sợ người lạ." Chu Vu cười nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy cười một tiếng, hình như nàng rất có duyên với trẻ con.
Cùng người Chu gia trò chuyện rất lâu, Diệp Oản Oản có chút mệt mỏi, Chu phu nhân tự mình giúp Diệp Oản Oản dọn dẹp phòng khách, để cho Diệp Oản Oản vào phòng nghỉ ngơi.
Chỉ bất quá, Cầu Cầu lại cũng muốn đi theo Diệp Oản Oản, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể dẫn theo Cầu Cầu.
Đêm khuya, Diệp Oản Oản ôm lấy cậu bé trong ngực, ngủ thật say, vượt qua đêm đầu tiên an lành sau khi đến Độc Lập Châu…
...
Thời gian thoáng một cái đã qua, đảo mắt Diệp Oản Oản đã ở tại Chu gia 4 ngày.
4 ngày nay, Diệp Oản Oản một khi có thời gian liền thỉnh giáo Chu Vu hoặc Chu phu nhân về những văn hóa và tập tục đặc biệt của Độc Lập Châu. Nàng không có khả năng cứ mãi ở luôn tại Chu gia, sẽ có một ngày phải rời đi. Hiểu nhiều hơn về Độc Lập Châu một chút, chỗ tốt đối với nàng sẽ càng lớn hơn.
---
Sau khi nghe Chu Vu và Chu gia gia chủ giải thích, bây giờ Diệp Oản Oản mới hiểu được khái niệm cụ thể về Vân Thành Độc Lập Châu.
"Tứ đại thế gia..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
"Ha ha, tứ đại thế gia Độc Lập Châu, đều là thế gia cấp bậc bá chủ, Nhiếp gia kinh doanh lính đánh thuê, Kỷ gia chú trọng thế lực ngầm, Thẩm gia mặc dù võ đạo cũng không mấy nổi bật, nhưng lại giàu nhất Độc Lập Châu, phú khả địch quốc, về phần Lăng gia, lại hơi chung chung một chút, không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc." Chu Vu cười nói.
"Đúng rồi... Nhiếp gia kia, có phải có một người gọi là Nhiếp Vô Danh hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Chu Vu, thử dò hỏi.
"Nhiếp Vô Danh?" Nghe vậy, Chu Vu lắc đầu một cái: " Chu gia chúng tôi, cũng rất ít khi lui tới Vân Thành. Đối với thành viên của tứ đại thế gia, ngoại giới rất khó nắm được. Huống chi, người của Nhiếp gia thật sự nhiều lắm, từ dòng chính đến dòng thứ và chi nhánh, có trời mới biết Nhiếp gia có bao nhiêu người! Thậm chí ngay cả gia chủ Nhiếp gia tên gì, chúng tôi cũng không biết."
Chu gia tại Độc Lập Châu, chỉ được xem như là một võ đạo thế gia nhỏ. Loại tầng thứ như Nhiếp gia, đối với Chu gia mà nói, hoàn toàn giống như quái vật khổng lồ, xa xa không cách nào chạm tới được…
"Ê a..."
Đang nói chuyện, một cậu nhóc mặc đồ ngủ, tướng mạo đáng yêu, chạy vào bên trong đại sảnh, ôm lấy bắp chân của Chu Vu.
"Con của anh?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Chu Vu, nhẹ giọng cười nói.
Chu Vu nghe vậy lắc đầu liên tục: "Không phải là con trai tôi, cha mẹ của nó là khách thăm quan, ba năm trước đây đi tới Độc Lập Châu, đều chết ở bên này. Khi đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đem nó nhận làm con nuôi."
Nghe Chu Vu giải thích xong, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Không thể không nói, Chu Vu này làm người thật không tệ. Không chỉ là Chu Vu, một nhà Chu gia, đều hết sức thân thiện.
"Con tên là gì?" Diệp Oản Oản nhìn tiểu nãi oa, mở miệng cười nói.
Giờ phút này, tiểu nãi oa mở to đôi mắt, không ngừng nhìn Diệp Oản Oản, bỗng nhiên, cậu bé đưa cánh tay nhỏ về phía Diệp Oản Oản, đòi nàng ôm cậu bé một cái.
Nhìn tiểu nãi oa trước mặt, Diệp Oản Oản không khỏi nhớ tới Đường Đường, trong lòng sinh ra vẻ thân thiết.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem tiểu nãi oa ôm ở trong ngực.
"Diệp tiểu thư, nó gọi là Cầu Cầu, hình như là bởi vì năm đó cha mẹ của nó chết thảm tại Độc Lập Châu, cho nên chịu một chút sang chấn, nên không biết nói chuyện nữa..."
Nghe vậy, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong ngực mình, lâm vào trầm tư.
Còn nhỏ tuổi, nhưng đã nhìn thấy cha và mẹ chết thảm ngay trước mắt, nhất định sẽ bị đả kích cực lớn…
Không cách nào tưởng tượng được, tâm trạng của đứa bé này khi đó sẽ là như thế nào?
Diệp Oản Oản khẽ sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, cậu bé Cầu Cầu ôm lấy Diệp Oản Oản, sống chết cũng không nguyện ý buông tay.
"Diệp tiểu thư, xem ra Cầu Cầu quả là rất thích cô! Đứa nhỏ này thật ra vô cùng sợ người lạ." Chu Vu cười nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy cười một tiếng, hình như nàng rất có duyên với trẻ con.
Cùng người Chu gia trò chuyện rất lâu, Diệp Oản Oản có chút mệt mỏi, Chu phu nhân tự mình giúp Diệp Oản Oản dọn dẹp phòng khách, để cho Diệp Oản Oản vào phòng nghỉ ngơi.
Chỉ bất quá, Cầu Cầu lại cũng muốn đi theo Diệp Oản Oản, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể dẫn theo Cầu Cầu.
Đêm khuya, Diệp Oản Oản ôm lấy cậu bé trong ngực, ngủ thật say, vượt qua đêm đầu tiên an lành sau khi đến Độc Lập Châu…
...
Thời gian thoáng một cái đã qua, đảo mắt Diệp Oản Oản đã ở tại Chu gia 4 ngày.
4 ngày nay, Diệp Oản Oản một khi có thời gian liền thỉnh giáo Chu Vu hoặc Chu phu nhân về những văn hóa và tập tục đặc biệt của Độc Lập Châu. Nàng không có khả năng cứ mãi ở luôn tại Chu gia, sẽ có một ngày phải rời đi. Hiểu nhiều hơn về Độc Lập Châu một chút, chỗ tốt đối với nàng sẽ càng lớn hơn.