Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1257: Minh chủ thất lạc nhiều năm?
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Hảo chiêu thức, thật tuyệt vời!" Một vị tráng hán trong đó không nhịn được vỗ tay ủng hộ.
"Thả rắm con bà cậu, đây là con mịa nó một trong những tuyệt học của minh chủ Không Sợ Minh chúng ta, Mãnh Hổ Nhào!" Tráng hán cầm đầu mặt đầy vẻ khiếp sợ, khó mà tin nổi.
Thời gian ở tại Không Sợ Minh của tráng hán cầm đầu, so với những người còn lại hơi lâu hơn một chút, sự tình về minh chủ cũng có nghe phong phanh.
Nhất là một chiêu Mãnh Hổ Nhào này, nghe nói là minh chủ thời điểm mười mấy tuổi giao chiến với một con mãnh hổ, sau khi đánh chết mãnh hổ, lĩnh ngộ ra một chiêu này, là chiêu thức minh chủ tự mình sáng tạo ra. Chính là một chiêu này, đã từng đánh bại không biết bao nhiêu cường giả...
"Mịa nó! Chuyện này... Người này chẳng lẽ là minh chủ thất lạc nhiều năm của chúng ta?"
Tráng hán cầm đầu khó mà tin được, còn không đợi mấy người khác mở miệng, tráng hán nhanh chóng tiến lên, chạy theo mấy chiếc xe con.
Nhìn thấy có người vọt tới, bất đắc dĩ, mấy chiếc xe con tạm thời bị ép dừng lại.
"Mày con mịa nó tìm chết à, cút sang một bên cho tao! Còn không lăn tao tông chết mày!" Tài xế quay cửa kính xe xuống, thò đầu ra, chửi thẳng vào mặt tráng hán.
"Cút cái con mẹ mày!" Tráng hán nhất thời giận dữ, lúc này, tát cho tài xế một bạt tai.
Chỉ thấy một tiếng “bép” vang lên thật lớn, tài xế kia trong nháy mắt chết ngất ở trong xe.
Thấy vậy, các cửa xe toàn bộ đều mở ra, bên trong những chiếc xe có mười mấy người đàn ông áo đen bước ra.
"Còn có người giúp?"
Mười mấy gã áo đen này, trong lòng một cách tự nhiên cho là những người bỗng nhiên xuất hiện là trợ thủ của Diệp Oản Oản, vì vậy cũng không hề nhiều lời, hơn mười người trong nháy mắt vây lấy tráng hán.
"Có cá tính, lão tử đã nhiều ngày cũng chưa được rèn luyện..."
Thấy vậy, tráng hán cầm đầu cười lạnh một tiếng, nhìn mười mấy người đàn ông này, thật giống như nhìn con mồi.
"Chúng tôi tới hỗ trợ!"
Rất nhanh, mấy vị tráng hán khác cũng đều nhanh chóng tiến lên, một bộ nhao nhao muốn thử.
"Biến biến biến, đều là của tôi... Ai cũng đều không cho cướp!" Tráng hán cầm đầu lắc đầu liên tục.
Nhìn thấy mấy vị tráng hán này kẻ tung người hứng, mười mấy vị nam tử áo đen nhất thời giận dữ.
Nhưng mà...
Diệp Oản Oản nhìn thấy thân thủ của tráng hán kia, hơi biến sắc mặt. Nàng cho là mình đã rất mạnh rồi, nhưng so với người đàn ông này, hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Người này con mịa nó vẫn còn là người sao...
Tráng hán một mình một ngựa đấu hơn 10 người, không quá nửa phút, tiếng gào thét bi thương liên tiếp vang lên, cảnh gãy xương rách da khắp nơi.
"Chạy mau..."
Cuối cùng, mười mấy gã áo đen mặt đầy kinh hoàng, chỉ hận cha mẹ không sinh cho bọn họ thêm 2 cái chân, chạy trốn như bay vào trong xe, như một làn khói biến mất không thấy tăm hơi.
"Cảm ơn..."
Thấy vậy, Diệp Oản Oản tiến lên, hướng về mấy vị tráng hán rút dao tương trợ nói lời cám ơn.
"Ca... Ca à!" Nhìn thấy Diệp Oản Oản, tráng hán cầm đầu mặt đầy kích động: "Ngài hẳn là Tóc Húi Cua ca đi...! Ngài hẳn là lão đại Không Sợ Minh chúng ta đi…! Đại ca, ngài mấy năm nay đều đi đâu vậy?? Đại ca, ngài ban đầu về nhà thăm cha mẹ, lần đi này, chính là mấy năm không có tin tức gì, Không Sợ Minh tìm ngài quá cực khổ! Ngài nhanh cùng chúng tôi trở về đi thôi, đại ca..."
"Chúng ta... Chúng ta đã bị Không Sợ Minh xoá tên rồi!!" Một vị tráng hán khác nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe được lời này, tráng hán cầm đầu nhất thời sững sờ, hình như là có chuyện như vậy...
"Lão đại, ngài phải làm chủ cho tôi nha! Không Sợ Minh cao tầng phát ra nhiệm vụ, để cho chúng tôi đi đồ sát một cái thế gia, không lưu lại người sống. Cả nhà đều đồ sát xong rồi, chỉ có một con chó nhà đó nuôi chạy thật nhanh, chúng tôi không đuổi kịp... Như vậy mà đã trục xuất chúng tôi khỏi Không Sợ Minh! Từ khi ngài đi, trong bang loạn một đoàn. Chúng tôi thật khổ sở…Những cao tầng kia rõ ràng là cố ý nhằm vào chúng tôi..." Nam tử cầm đầu nước mắt nước mũi bắn tung tóe.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, mặt đầy mộng bức.
Cái này đều là cái quỷ gì?
---
"Hảo chiêu thức, thật tuyệt vời!" Một vị tráng hán trong đó không nhịn được vỗ tay ủng hộ.
"Thả rắm con bà cậu, đây là con mịa nó một trong những tuyệt học của minh chủ Không Sợ Minh chúng ta, Mãnh Hổ Nhào!" Tráng hán cầm đầu mặt đầy vẻ khiếp sợ, khó mà tin nổi.
Thời gian ở tại Không Sợ Minh của tráng hán cầm đầu, so với những người còn lại hơi lâu hơn một chút, sự tình về minh chủ cũng có nghe phong phanh.
Nhất là một chiêu Mãnh Hổ Nhào này, nghe nói là minh chủ thời điểm mười mấy tuổi giao chiến với một con mãnh hổ, sau khi đánh chết mãnh hổ, lĩnh ngộ ra một chiêu này, là chiêu thức minh chủ tự mình sáng tạo ra. Chính là một chiêu này, đã từng đánh bại không biết bao nhiêu cường giả...
"Mịa nó! Chuyện này... Người này chẳng lẽ là minh chủ thất lạc nhiều năm của chúng ta?"
Tráng hán cầm đầu khó mà tin được, còn không đợi mấy người khác mở miệng, tráng hán nhanh chóng tiến lên, chạy theo mấy chiếc xe con.
Nhìn thấy có người vọt tới, bất đắc dĩ, mấy chiếc xe con tạm thời bị ép dừng lại.
"Mày con mịa nó tìm chết à, cút sang một bên cho tao! Còn không lăn tao tông chết mày!" Tài xế quay cửa kính xe xuống, thò đầu ra, chửi thẳng vào mặt tráng hán.
"Cút cái con mẹ mày!" Tráng hán nhất thời giận dữ, lúc này, tát cho tài xế một bạt tai.
Chỉ thấy một tiếng “bép” vang lên thật lớn, tài xế kia trong nháy mắt chết ngất ở trong xe.
Thấy vậy, các cửa xe toàn bộ đều mở ra, bên trong những chiếc xe có mười mấy người đàn ông áo đen bước ra.
"Còn có người giúp?"
Mười mấy gã áo đen này, trong lòng một cách tự nhiên cho là những người bỗng nhiên xuất hiện là trợ thủ của Diệp Oản Oản, vì vậy cũng không hề nhiều lời, hơn mười người trong nháy mắt vây lấy tráng hán.
"Có cá tính, lão tử đã nhiều ngày cũng chưa được rèn luyện..."
Thấy vậy, tráng hán cầm đầu cười lạnh một tiếng, nhìn mười mấy người đàn ông này, thật giống như nhìn con mồi.
"Chúng tôi tới hỗ trợ!"
Rất nhanh, mấy vị tráng hán khác cũng đều nhanh chóng tiến lên, một bộ nhao nhao muốn thử.
"Biến biến biến, đều là của tôi... Ai cũng đều không cho cướp!" Tráng hán cầm đầu lắc đầu liên tục.
Nhìn thấy mấy vị tráng hán này kẻ tung người hứng, mười mấy vị nam tử áo đen nhất thời giận dữ.
Nhưng mà...
Diệp Oản Oản nhìn thấy thân thủ của tráng hán kia, hơi biến sắc mặt. Nàng cho là mình đã rất mạnh rồi, nhưng so với người đàn ông này, hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Người này con mịa nó vẫn còn là người sao...
Tráng hán một mình một ngựa đấu hơn 10 người, không quá nửa phút, tiếng gào thét bi thương liên tiếp vang lên, cảnh gãy xương rách da khắp nơi.
"Chạy mau..."
Cuối cùng, mười mấy gã áo đen mặt đầy kinh hoàng, chỉ hận cha mẹ không sinh cho bọn họ thêm 2 cái chân, chạy trốn như bay vào trong xe, như một làn khói biến mất không thấy tăm hơi.
"Cảm ơn..."
Thấy vậy, Diệp Oản Oản tiến lên, hướng về mấy vị tráng hán rút dao tương trợ nói lời cám ơn.
"Ca... Ca à!" Nhìn thấy Diệp Oản Oản, tráng hán cầm đầu mặt đầy kích động: "Ngài hẳn là Tóc Húi Cua ca đi...! Ngài hẳn là lão đại Không Sợ Minh chúng ta đi…! Đại ca, ngài mấy năm nay đều đi đâu vậy?? Đại ca, ngài ban đầu về nhà thăm cha mẹ, lần đi này, chính là mấy năm không có tin tức gì, Không Sợ Minh tìm ngài quá cực khổ! Ngài nhanh cùng chúng tôi trở về đi thôi, đại ca..."
"Chúng ta... Chúng ta đã bị Không Sợ Minh xoá tên rồi!!" Một vị tráng hán khác nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe được lời này, tráng hán cầm đầu nhất thời sững sờ, hình như là có chuyện như vậy...
"Lão đại, ngài phải làm chủ cho tôi nha! Không Sợ Minh cao tầng phát ra nhiệm vụ, để cho chúng tôi đi đồ sát một cái thế gia, không lưu lại người sống. Cả nhà đều đồ sát xong rồi, chỉ có một con chó nhà đó nuôi chạy thật nhanh, chúng tôi không đuổi kịp... Như vậy mà đã trục xuất chúng tôi khỏi Không Sợ Minh! Từ khi ngài đi, trong bang loạn một đoàn. Chúng tôi thật khổ sở…Những cao tầng kia rõ ràng là cố ý nhằm vào chúng tôi..." Nam tử cầm đầu nước mắt nước mũi bắn tung tóe.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, mặt đầy mộng bức.
Cái này đều là cái quỷ gì?