Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1011: Bị người ta bắt cóc bỏ trốn thì làm sao bây giờ
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
--------------------------------------------
Sau khi trang điểm xong, Quan Tiểu Hà đứng ngơ ngác ở một bên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh diễm.
Quá... Quá đẹp... Ngay cả nàng là nữ nhân ngắm mà cũng thiếu chút nữa động tâm...
Hoàn toàn không khỏi có chút ganh tỵ...
Trong tiệm, ánh mắt của những người khác tất cả cũng đều không sai biệt lắm. Bản thân thiếu nữ cũng đã quá đẹp, sau khi trang điểm sơ qua, càng trở nên đẹp lộng lẫy hơn khiến người người phải thán phục.
Không giống với những mỹ nhân rập khuôn trong giới giải trí, vẻ đẹp của thiếu nữ có khả năng hấp dẫn người khác không phân biệt giới tính, là một vẻ đẹp mị hoặc đầy tính xâm lược…
Một bên Tả Thượng Cảnh không nhịn được thầm nghĩ, hắn dám nói, nếu như là cô bé này vào giới giải trí, chỉ bằng gương mặt này, một thân khí chất này, tuyệt đối là tồn tại có thể sánh vai cùng yêu nghiệt Tạ Chiết Chi kia!
Trên ghế sa lon, Tư Dạ Hàn thấy thiếu nữ được trang điểm rực rỡ lóa mắt làm cho người ta hoàn toàn không thể dời tầm mắt, con ngươi hơi hơi co rúc lại, vội chớp mắt một cái.
Mà Diệp Oản Oản nhìn thấy mình trong gương, ngay cả chính nàng cũng đều có chút kinh ngạc.
Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa ăn mặc long trọng đến như vậy bao giờ!
Diệp Oản Oản sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chính mình, thán phục lên tiếng, "Ta phi! Thực sự là quá đẹp đẽ rồi đi! A Cửu, khó trách anh lại không yên tâm về em! Chính em cũng đều không yên tâm về chính mình!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..."
Mọi người trong tiệm: "..."
Quan Tiểu Hà nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được ở một bên cười thầm. Thiếu nữ này không chỉ là dáng dấp đẹp mắt, mà tính cách cũng cực kỳ tốt, khó trách ngay cả vị gia chủ trong truyền thuyết của Tư gia lại sủng ái đến như vậy…
"Hài lòng, vô cùng hài lòng! Khổ cực hai vị lão sư rồi!" Diệp Oản Oản nói cám ơn một tiếng, vui vẻ rờ khuôn mặt mình, "Hi hi thật là vui vẻ! Quả nhiên đẹp vẫn là điều làm cho người ta vui vẻ nhất rồi!"
Vừa nghĩ tới kiếp trước giả xấu nhiều năm như vậy, xấu đến mức dọa chết người như vậy, quả thực là quá thiệt thòi mà!
Ăn ngon mặc đẹp, tâm tình đều sẽ chuyển biến tốt.
Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Oản Oản sau khi trang điểm, vừa nghĩ tới vẻ đẹp này của nàng sẽ bị những người khác nhìn thấy, Tư Dạ Hàn đã bắt đầu nảy sinh ý hối hận, nhưng vào lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của thiếu nữ, cuối cùng vẫn…dung túng.
Tư Dạ Hàn đem mái tóc gợn sóng của nàng vuốt ra sau tai, âm thanh hơi trầm xuống, mở miệng nói, "Buổi tối phải ở bên cạnh anh, không cho chạy loạn."
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, "Uhm, biết rồi, em đẹp như vậy, bị người ta bắt cóc bỏ trốn thì làm sao bây giờ! Anh nhất định phải canh chừng em thật kỹ nha!"
Hứa Dịch: "..."
Bên trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Oản Oản tiểu thư rốt cuộc như thế nào, lại từ mỗi ngày đều muốn bỏ trốn, biến thành đem Cửu gia ăn sạch sành sanh…
Nhớ lại, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi...
Sau khi trang điểm xong, Diệp Oản Oản liền kéo Tư Dạ Hàn rời khỏi Tạo Hình Hội Sở SPE.
Hàn Thiên Vũ ở nơi sân thượng phía đối diện, vừa nhìn thấy hai người cuối cùng cũng từ bên trong đi ra, nhất thời đứng thẳng lên.
Chỉ thấy cô gái đã thay đổi một bộ đồ lộng lẫy, trang điểm hoa lệ, đang thân mật ôm lấy cánh tay của nam nhân.
Hai người vốn là đã chuẩn bị đi ra bãi đậu xe, ánh mắt Diệp Oản Oản liếc xéo qua nhìn thấy đối diện có cửa hàng bánh ngọt, nhất thời lại dừng bước, "Ai nha! A Cửu, đối diện có cửa hàng đồ ngọt! Chúng ta đi mua chút bánh ngọt ăn đi!"
"Em ăn nhiều lắm rồi đấy!" Tư Dạ Hàn nhắc nhở.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, "Này... Không phải là em ăn! Là... là mua cho Đường Đường đấy! Em mua đem về cho Đường Đường ăn mà!"
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn vui vẻ ôm lấy Tư Dạ Hàn cùng nhau đi thẳng đến cửa hàng bánh ngọt phía đối diện.
Hàn Thiên Vũ mắt thấy hai người đang đi thẳng về phía mình, vội vàng cầm tờ tạp chí ở bên cạnh, che mặt mình lại.
Phí Dương cũng thiếu chút nữa là muốn tìm cái lỗ chui vào trốn. Hic, làm sao lại hướng về phía bọn họ bên này như vậy chứ!
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...?
--------------------------------------------
Sau khi trang điểm xong, Quan Tiểu Hà đứng ngơ ngác ở một bên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh diễm.
Quá... Quá đẹp... Ngay cả nàng là nữ nhân ngắm mà cũng thiếu chút nữa động tâm...
Hoàn toàn không khỏi có chút ganh tỵ...
Trong tiệm, ánh mắt của những người khác tất cả cũng đều không sai biệt lắm. Bản thân thiếu nữ cũng đã quá đẹp, sau khi trang điểm sơ qua, càng trở nên đẹp lộng lẫy hơn khiến người người phải thán phục.
Không giống với những mỹ nhân rập khuôn trong giới giải trí, vẻ đẹp của thiếu nữ có khả năng hấp dẫn người khác không phân biệt giới tính, là một vẻ đẹp mị hoặc đầy tính xâm lược…
Một bên Tả Thượng Cảnh không nhịn được thầm nghĩ, hắn dám nói, nếu như là cô bé này vào giới giải trí, chỉ bằng gương mặt này, một thân khí chất này, tuyệt đối là tồn tại có thể sánh vai cùng yêu nghiệt Tạ Chiết Chi kia!
Trên ghế sa lon, Tư Dạ Hàn thấy thiếu nữ được trang điểm rực rỡ lóa mắt làm cho người ta hoàn toàn không thể dời tầm mắt, con ngươi hơi hơi co rúc lại, vội chớp mắt một cái.
Mà Diệp Oản Oản nhìn thấy mình trong gương, ngay cả chính nàng cũng đều có chút kinh ngạc.
Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa ăn mặc long trọng đến như vậy bao giờ!
Diệp Oản Oản sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chính mình, thán phục lên tiếng, "Ta phi! Thực sự là quá đẹp đẽ rồi đi! A Cửu, khó trách anh lại không yên tâm về em! Chính em cũng đều không yên tâm về chính mình!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..."
Mọi người trong tiệm: "..."
Quan Tiểu Hà nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được ở một bên cười thầm. Thiếu nữ này không chỉ là dáng dấp đẹp mắt, mà tính cách cũng cực kỳ tốt, khó trách ngay cả vị gia chủ trong truyền thuyết của Tư gia lại sủng ái đến như vậy…
"Hài lòng, vô cùng hài lòng! Khổ cực hai vị lão sư rồi!" Diệp Oản Oản nói cám ơn một tiếng, vui vẻ rờ khuôn mặt mình, "Hi hi thật là vui vẻ! Quả nhiên đẹp vẫn là điều làm cho người ta vui vẻ nhất rồi!"
Vừa nghĩ tới kiếp trước giả xấu nhiều năm như vậy, xấu đến mức dọa chết người như vậy, quả thực là quá thiệt thòi mà!
Ăn ngon mặc đẹp, tâm tình đều sẽ chuyển biến tốt.
Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Oản Oản sau khi trang điểm, vừa nghĩ tới vẻ đẹp này của nàng sẽ bị những người khác nhìn thấy, Tư Dạ Hàn đã bắt đầu nảy sinh ý hối hận, nhưng vào lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của thiếu nữ, cuối cùng vẫn…dung túng.
Tư Dạ Hàn đem mái tóc gợn sóng của nàng vuốt ra sau tai, âm thanh hơi trầm xuống, mở miệng nói, "Buổi tối phải ở bên cạnh anh, không cho chạy loạn."
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, "Uhm, biết rồi, em đẹp như vậy, bị người ta bắt cóc bỏ trốn thì làm sao bây giờ! Anh nhất định phải canh chừng em thật kỹ nha!"
Hứa Dịch: "..."
Bên trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Oản Oản tiểu thư rốt cuộc như thế nào, lại từ mỗi ngày đều muốn bỏ trốn, biến thành đem Cửu gia ăn sạch sành sanh…
Nhớ lại, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi...
Sau khi trang điểm xong, Diệp Oản Oản liền kéo Tư Dạ Hàn rời khỏi Tạo Hình Hội Sở SPE.
Hàn Thiên Vũ ở nơi sân thượng phía đối diện, vừa nhìn thấy hai người cuối cùng cũng từ bên trong đi ra, nhất thời đứng thẳng lên.
Chỉ thấy cô gái đã thay đổi một bộ đồ lộng lẫy, trang điểm hoa lệ, đang thân mật ôm lấy cánh tay của nam nhân.
Hai người vốn là đã chuẩn bị đi ra bãi đậu xe, ánh mắt Diệp Oản Oản liếc xéo qua nhìn thấy đối diện có cửa hàng bánh ngọt, nhất thời lại dừng bước, "Ai nha! A Cửu, đối diện có cửa hàng đồ ngọt! Chúng ta đi mua chút bánh ngọt ăn đi!"
"Em ăn nhiều lắm rồi đấy!" Tư Dạ Hàn nhắc nhở.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, "Này... Không phải là em ăn! Là... là mua cho Đường Đường đấy! Em mua đem về cho Đường Đường ăn mà!"
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn vui vẻ ôm lấy Tư Dạ Hàn cùng nhau đi thẳng đến cửa hàng bánh ngọt phía đối diện.
Hàn Thiên Vũ mắt thấy hai người đang đi thẳng về phía mình, vội vàng cầm tờ tạp chí ở bên cạnh, che mặt mình lại.
Phí Dương cũng thiếu chút nữa là muốn tìm cái lỗ chui vào trốn. Hic, làm sao lại hướng về phía bọn họ bên này như vậy chứ!
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...?