Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 51: C51: Em muốn cầu xin à
"Cho dù có được hay không thì đều phải ải." Bố Triệu lạnh giọng nói: “Đến lúc đó, con phải lấy hết bản lĩnh ra để Cửu Gia tha thứ cho chúng ta, cho dù là lên giường cũng được.”
Nghe vậy, lòng Triệu Tiểu Uyển lạnh lẽo.
Ông ta đang bán con gái mình đấy à?
“Tút" một tiếng, không đợi cô ta nói chuyện, bố Triệu nhanh chóng cúp điện thoại.
"Triệu Tiểu Uyển cầm điện thoại di động, sắc mặt trắng bệch.
*
Sau giờ học, An Đào Đào và Chu Mễ cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Cô nhìn bốn phía, quả nhiên không phát hiện chiếc Rolls-Royce hào nhoáng kia, Lục Sóc thực sự giữ lời hứa.
An Đào Đào rất vui vẻ, bước chân cũng hết sức nhẹ nhàng: “Chu Mễ, cậu có quên lời hẹn cuối tuần của chúng ta không đấy?”
"Không quên, không phải là đạy cậu chơi đàn piano sao?" Chu Mễ khoác tay cô, cười nhiệt tình: "Đi đi đi, bây giờ cậu theo tôi về nhà.”
An Đào Đào bước đi vài bước, dải ruy bằng, màu lam trên đầu bay theo gió.
"An Đào Đào, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, dải ruy băng màu lam trên đầu cậu mua ở đâu thế, thật sự rất đẹp." Chu Mễ vô cùng thích đải ruy băng này: “Nhất là hoa văn trên đó, trông rất sang. trọng, rất đặc biệt.”
Hả, ruy bằng?
Dải ruy bằng này là Lục Sóc đưa cho cô, có thể còn là hàng định chế, hẳn là không mua được ngoài thị trường.
"Một người bạn tặng tôi, tôi cũng không biết mua ở đâu." Lúc nói những lời này, An Đào Đào. không đám nhìn vào mắt Chu Mễ.
Lục Sóc gì đó mà là bạn bè kiểu éo gì?
Chu Mễ hơi tiếc nuối nói:" Cậu cũng không biết à... Tôi đã đi qua tất cả các cửa hàng ở thành phố A, nhưng cũng không thể nhìn thấy ruy băng đẹp như vậy, ngay cả Taobao cũng không bán, quá là kỳ lạ, chẳng lẽ là hàng định chế?”
"Có lẽ là vậy." An Đào Đào hít sâu vào, vẫn. cảm thấy có hơi chột đạ.
Chu Mễ ở khu biệt thự, nơi đó đều là những toà biệt thự xa hoa, tuy rằng không đẹp và lớn như nhà Lục Sóc nhưng đối với người có tiền bình thường mà nói thì vẫn rất tốt.
Cha mẹ Chu Mễ đều là bác sĩ, hiện tại đang. tăng ca ở bệnh viện, cho nên trong nhà chỉ có một mình dì giúp việc.
Giúp việc nhà Chu Mễ tên là dì Lan, là một người phụ nữ trung niên rất hoà nhã.
“Cô Chu, đây là bạn học của cô ạ?” Dì Lan thân thiện cười với An Đào Đào một tiếng.
Chu Mễ cười gật đầu: “Đúng vậy, là bạn học cháu mới quen ở trong lớp, cậu ấy tốt lắm, lát nữa tụi cháu phải luyện đàn trong phòng đàn, nếu đì Lan muốn bưng gì đó vào thì cứ trực tiếp bưng vào. là được, không cần gõ cửa.”
Dì Lan gật gật đầu rồi tiến vào phòng bếp.
"An Đào Đào, tôi dẫn cậu đi đến phòng đàn, phòng đàn nhà tôi lớn lắm." Chu Mễ tựa như một đứa trẻ dâng lên vật báu, vui sướng kéo An Đào Đào lên lầu, nhanh chóng đi vào trong phòng đàn.
Phòng đàn của nhà Chu Mễ quả nhiên rất lớn, bên cạnh còn có một cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ. như lụa mỏng theo gió mà nhảy múa, nhìn qua cực kỳ bồng bềnh, ở gần cửa sổ sát đất còn có một cây đàn piano màu đen.
Đàn piano được bảo dưỡng rất tốt, khi ánh đèn rơi xuống phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ nhất, vừa nhìn là biết giá cây đàn piano này không hề rẻ.
"Tôi dạy cậu cách xem nhạc phổ trước nhé." Chu Mễ lấy ra một quyển nhạc phổ, mở ra trước mặt An Đào Đào.
An Đào Đào nhìn thoáng qua, căn bản là nhìn không hiểu, nốt nhạc màu đen tựa như nòng nọc nhỏ.
Chu Mễ rất kiên nhẫn dạy cô cách xem nhạc phổ, đại khái phải mất một giờ An Đào Đào mới có thể hiểu được, nhưng mà cô cũng bị làm cho cho đầu váng mắt hoa, cực kì muốn ngủ.
Lúc này, dì Lan bưng một đ ĩa táo đã được cắt thành miếng vào.
"An Đào Đào, tụi mình ăn táo trước, ăn táo xong chúng ta sẽ thử chơi đàn piano." Chu Mễ làm giáo viên một hồi, luôn cảm thấy rất vui.
Nghe thấy có gì đó để ăn, hai mắt An Đào Đào lập tức sáng lên, cô cầm một miếng táo lên, lúc ăn vào miệng cảm thấy rất ngọt, cứ như bôi một lớp mật ong vậy.
Ăn xong quả táo, Chu Mễ lại trở thành giáo viên: “Chúng ta đến nhận biết phím đàn di."
An Đào Đào hoàn toàn không có ý kiến gì, cô cũng không hiểu lắm, chỉ cần đi theo Chu Mễ là được.
Qua thêm một hai giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, An Đào Đào cảm thấy mình học cũng tạm ổn rồi, bèn chuẩn bị trở về biệt thự.
"Chu Mễ, tôi về trước, ngày mai sẽ trở lại." An
Đào Đào vẫy vẫy tay chào Chu Mễ.
Vừa mới ra khỏi biệt thự, An Đào Đào đã phát hiện dưới tàng cây đối diện có một chiếc xe màu đen, đèn xe bật sáng, rõ ràng là đang chờ người.
Chẳng lẽ là Lục Sóc cho người đến đón cí
An Đào Đào từng bước từng bước đi qua, đến khi cách chiếc xe rất gần, cửa sổ xe bị kéo xuống, sau đó, gương mặt tuấn tú của Hoàng Sâm lộ ra.
" Chị dâu!” Hoàng Sâm nhìn thấy cô, trên mặt tràn đầy ý cười
An Đào Đào mở cửa xe, ngồi ở ghế sau: “Cửu Gia bảo anh đến đón tôi sao?”
Hoàng Sâm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chị dâu là con gái, con gái đi đường vào buổi tối sẽ gặp phải người xấu, Cửu Gia bảo tôi đến đón cô.”
"À..." An Đào Đào nghe xong, không có cảm giác gì, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ánh đèn neon lập loè trên gương mặt cô, làm cho hai gò má cô càng thêm xinh đẹp.
Hoàng Sâm, bây giờ Cửu Gia đã về biệt thự chưa?" An Đào Đào thu lại ánh mắt, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Hoàng Sâm cầm vô lăng, rất kiên nhân trả lời: "Hôm nay hơn bốn giờ Cửu Gia đã trở về.”
An Đào Đào nghe vậy thì có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Sóc lại về sớm như vậy.
Cô vô thức giơ tay vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đợi lát nữa nhìn thấy Lục Sóc, cô phải dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón, làm bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật đúng là mệt mỏi.
Chẳng lâu sau xe đã đến biệt thự, An Đào Đào. lại phát hiện trước cửa biệt thự có một chiếc xe lạ, là một chiếc Vollkswagen rất bình thường, bảo dưỡng cũng không tệ lắm, bóng loáng.
"Hoàng Sâm, chiếc xe này là của ai vậy, trong biệt thự có khách à?" An Đào Đào đột nhiên có chút tò mò, loại người hung hăng đáng sợ như Lục Sóc mà cũng có khách đến thăm, người đó không bị dọa sợ chết khiếp à?
Hoàng Sâm nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ ới cái gì đó: “À, là nhà họ Triệu kia, dẫn theo con gái đến thăm.”
An Đào Đào nhất thời không kịp phản ứng: “ Nhà họ Triệu, ai vậy?”
Hoàng Sâm khoa tay múa chân một hồi:" Là cái người đó, bạn học Triệu Tiểu Uyển của cô đấy.”
Lúc này An Đào Đào mới chợt hiểu ra.
Thì ra là Triệu Tiểu Uyển, hôm nay trong trường truyền ra rất nhiều tin đồn về Triệu Tiểu Uyển khiến thanh danh của cô ta cũng trở nên không tốt lắm, ngay cả bạn bè ngày xưa thường qua lại với cô ta cũng không muốn chơi nữa, những người đó đều sợ đắc tội Lục Sóc, rước họa vào thân.
Bây giờ Triệu Tiểu Uyển và bố cô ta bất ngờ ghé qua đây, có thể là bởi vì chuyện đất đai, muốn xin Lục Sóc tha thứ.
An Đào Đào nhún vai, nhẹ nhàng bước vào trong biệt thự.
“Trong biệt thự, bố Triệu đang rơi lệ cầu xin Lục Sóc tha thứ.
Mà Triệu Tiểu Uyển...
An Đào Đào nhìn thoáng qua, suýt chút nữa thì mù mắt.
Vậy mà Triệu Tiểu Uyển kia lại đang quyến rũ Lục Sóc... Cô ta vốn cũng khá xinh đẹp, hiện giờ cố ý nở nụ cười mê hoặc càng động lòng người hơn, cảm giác như yêu tỉnh nhỏ vậy. Cô ta chịu áp lực cực lớn ngồi ở bên cạnh sô pha, chân nhỏ vểnh lên, không ngừng quấn lấy giày da của Lục Sóc.