Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 113: C113: Tiền giống như giấy vụn



Ánh mắt đám người nổi tiếng nhìn An Đào. Đào càng thêm nóng bỏng, trong nội tâm cũng đang không ngừng đánh bàn tính.
Sóng gió trên weibo lúc trước bọn họ đều biết, nhưng đều cho là Lục Sóc đang cố ý diễn trò, hôm nay nhìn thấy hai người đến cùng nhau lại nhìn thấy nhẫn trên tay An Đào Đào, bọn họ mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Nếu như đây còn không phải yêu!
Đám người nổi tiếng nhao nhao kích động, nếu như có thể có quan hệ tốt với An Đào Đào, bốn làm tròn thành năm thì cũng tương đương với có quan hệ tốt với Lục Cửu Gia, chỉ lời không lỗ a.
Cảm nhận được ánh mắt như sói như hổ bốn. phía, An Đào Đào càng thêm không tự nhiên, cô Tại nhích lại gần Lục Sóc bên cạnh.
Trong nháy mắt, hương thơm thoang thoảng, của thiếu nữ xông vào mũi, trong mắt Lục Sóc tựa như vui sướng, tay nhẹ nhàng quàng lên eo thon của cô, đến hội đấu giá đầy ắp người cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.
Vị trí ngồi ở hội đấu giá là đã sớm đặt trước, thân phận Lục Sóc tôn quý, vì vậy ngồi ở hàng đầu tiên, là một vị trí có tẩm nhìn rất tốt.
Mà An Đào Đào an vị tại bên cạnh anh, trước mắt không có vật gì che chắn, có thể nhìn không sót gì.
Đám người nổi tiếng đều muốn đến móc nối quan hệ, nhưng ái ngại hơi lạnh tràn ra trên người Lục Sóc nên bọn họ cũng không đám tiến lên, chỉ có thể ngồi tại chỗ lo lắng suông.
Bảy giờ tối, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Thấy cô gái đi ra từ phía sau hậu trường hội đấu giá, đột nhiên An Đào Đào có chút căng thẳng, ngón tay nhỏ vặn xoắn không ngừng, trái tim cũng đập loạn thình thịch. Cô gái mặc một chiếc váy da màu đỏ bó sát người, đáng người nhìn ra không sót gì, khuôn mặt cũng muôn phần kiểu điểm, tựa như hồ ly tỉnh tu thành hình người trong phim truyền hình.

Trước tiên cô gái nói mấy lời mở đầu, rồi mới tuyên bố bắt đầu buổi đấu giá, trưng bày ra đầu tiên là một bình phong triều Minh, phía trên vẽ phong cảnh non nước, một cảm giác niên đại đập vào mặt.
"Đây là một bình phong triều Minh, giá quy định một trắm ngàn."
"Một trắm năm mươi ngàn."
“Hai trằm ngàn."
Cuối cùng bình phong triều Minh này được một phụ nữ giàu có mua.
Kế tiếp là một ít đồ cổ gì gì đó, Lục Sóc và An Đào Đào đều không hứng thú lắm, nhất là An Đào Đào cũng sắp ngủ gật luôn rồi.
Món thứ tư được mang ra là một pho tượng Tống Tử Quan Âm triều Thanh, Quan Âm trắng sữa như ngọc, bể mặt sáng bóng trơn trượt, dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng trong suốt sáng bóng.
An Đào Đào nhìn thoáng qua, nháy mắt tỉnh táo lại, nếu như cô đoán không lầm thì hình như mục tiêu của Lục Sóc chính là bức tượng Quan Âm này, quả nhiên trông rất sống động, nhìn rất đẹp.
Giá quy định pho Tống Tử Quan Âm này cũng là một trắm ngàn nhưng cũng không có nhiều người giành.
Lục Sóc giơ bảng số lên, nhếch môi mỏng: “Năm trăm ngàn."
An Đào Đào trừng lớn hai mắt, vậy mà nâng lên thành năm trăm ngàn, thật đúng là người ngốc nhiều tiền.

Lúc này, một giọng nam trung niên truyền đến, mang theo vài phần bắt buộc phải được: "Năm trăm năm mươi ngàn."
Lục Sóc nhếch môi, trong mắt hiện lên một tỉa sáng: "Sáu trăm ngàn."
Giọng nói kiên cường kia tiếp tục vang lên: “Sáu trắm năm mươi ngàn."
"Tám trăm ngàn." Lục Sóc không thuận theo không buông tha, tăng thêm một trắm năm mươi ngàn.
An Đào Đào ngồi một bên, vốn đang rất khiếp sợ, đần dần trở nên chết lặng, Lục Sóc vốn là một người không ra bài theo lẽ thường, bây giờ tăng. thêm một trăm năm mươi ngàn, lát nữa có khi muốn tăng thêm hai trắm ngàn, thậm chí ba trắm. ngàn.
Coi tiền thành giấy vụn!
Đột nhiên giọng nói kiên cường kia hơi do dự, qua mấy giây sau mới nâng bảng lần nữa: "Tám. trăm năm mươi ngàn."
"Một triệu." Lục Sóc nhíu mày, tăng thêm một trăm năm mươi ngàn lần nữa.
Tình cảnh bây giờ đã biến thành đấu võ giữa hai người bọn họ, ai không tiếp nữa thì chính là người thua.
An Đào Đào nắm chặt bàn tay, muốn xem. người đang tranh đoạt với Lục Sóc là ai, cô trừng. to mắt, nhìn thấy một bóng đáng mơ hồ, hình như. còn rất quen, nhưng cách quá xa trông không rỡ lắm.

Đại khái qua ba mươi giây, giọng nói kia vang lên lần nữa: "Một triệu lẻ năm mươi ngàn."
"Hai triệu." Dường như Lục Sóc không mt chơi trò chơi đấu võ này nữa, báo thẳng ra một con số, giọng điệu mạnh mẽ.
Lời vừa nói ra, cả phòng xôn xao.
Pho tượng Tống Tử Quan Âm đời Thanh này chỉ có thể nói là rất có giá trị thưởng thức, một triệu lẻ hai ba chục ngàn đã cao chọc trời rồi, nhưng Lục Sóc vậy mà tăng thêm chín trăm năm mươi ngàn, đầy giá tiền của nó lên đạt đến hai triệu, con số này thật là kinh người.
An Đào Đào cũng bị sự rộng rãi của Lục Sóc đọa, có phải anh có tiền không có chỗ tiêu đúng, không?
Giọng nói kia tính toán giá trị Tống Tử Quan Âm một chút, cuối cùng chấm dứt chiến tranh, không đấu giá nữa.
Cuối cùng Lục Sóc dùng giá hai t pho tượng Tống Tử Quan Âm này, nhìn Tống Tử Quan Âm được đưa tới, tâm trạng An Đào Đào có chút phức tạp.
Bỏ ra hai triệu mua thứ này?
Thế giới của kẻ có tiền cô không hiểu.
Những thứ mang ra tiếp đó khiến người ta càng thiếu hứng thú, Lục Sóc cũng không còn suy. nghĩ muốn đấu giá cái gì nữa, bỗng nhiên ghé vào bên tai An Đào Đào, giọng khàn khàn nói: "Có muốn món nào không"
An Đào Đào có chút được sủng ái mà lo sợ, chỉ cần cô nhìn trúng, Lục Sóc sẽ mua cho cô sao?
Tuy rằng cô rất động lòng, nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy không tốt lắm, cô chỉ có thể ngượng ngùng cười nói:" Tạm thời không có gì thích, Cửu Gia anh thích gì thì cứ mua, không cần quan tâm tôi."
Vừa dút lời, An Đào Đào đã bị vả mặt.

Món đồ thứ mười được mang ra là một bộ châm cứu, không phải là ngân châm bình thường, mà là một bộ kim châm tỏa ra hào quang, tỉ lệ mỗi một cây đều được tính chuẩn, vừa tinh tế vừa dài mảnh, tựa như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, làm cho người ta thèm muốn không thôi.
An Đào Đào li3m khóe môi, mất hết buồn ngủ, bộ châm này trong mắt người khác thì cũng. chẳng có gì, nhưng đối với cô mà nói là hàng cao. cấp khó có được, cũng là bảo bối tốt làm cho cô chấn động.
"Đẹp quá a..." An Đào Đào thấp giọng nỉ non, trong mắt đều là sỉ mê.
Cô gái dẫn chương trình đấu giá chỉ vào bộ châm cứu kia, cười nói: "Đây là một bộ kim châm Thánh Nhân Châm Cứu" đã từng dùng qua, nhưng đã mai danh ẩn tích hơn mười năm, chỉ để lại bộ kim châm này, vì vậy rất có giá trị kỷ niệm, khởi giá là năm trằm ngàn."
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Chỉ cần có chút kiến thức đều biết người "Thánh Nhân Châm Cứu" này, tổ tiên người nọ đều là ngự y, thủ pháp châm cứu xuất thần nhập hóa, vô số bệnh nhân cầu người nọ chữa bệnh, có điều, mười mấy năm trước người nọ đã mai danh ẩn tích, không ai biết rốt cuộc người nọ đang ở đâu, chuyện xưa thuộc về người nọ cũng dần dần bị mọi người quên lăng.
Nhưng bây giờ một bộ kim châm xuất thế, k1ch thích tất cả mọi người ở đây nhớ lại.
An Đào Đào cũng đã từng nghe nói vị "Thánh Nhân Châm Cứu" này, là một y giả rất lợi hại, nếu như có thể lấy được bộ kim châm này, nhân sinh đã coi như viên mãn.
"Thích?" Lục Sóc nhìn ra sự khác thường của cô, thấy cô rất phấn khởi, trong mắt sáng lên, còn chói mắt hơn ánh đèn nơi đây.
An Đào Đào đã sớm sự thích thú bao trùm, hoàn toàn quên mất ngồi bên cạnh mình là ai: "Vô cùng thích, bộ châm cứu hoàn mỹ như vậy, là sự truy cầu cả đời của mỗi một y giả."
Dứt lời, An Đào Đào mới nhớ lại ngồi bên cạnh mình chính là Lục Sóc, cô khẽ giật mình, vội vàng che miệng của mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn.
Lục Sóc nhìn chằm chằm mắt cô, thấp giọng. cười, làm nổi bật đôi mắt sâu tựa như giếng cổ dưới ánh đèn


Chương trước Chương tiếp
Loading...